Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 118: Đồng Loạt Tăng Giá




Editor: Aubrey.

Từ khi Diệp đại phu đồng ý điều dưỡng thân thể cho Nhạc ca nhi, ngày nào đối với y cũng tràn ngập niềm vui, hoàn toàn tương phản với thời tiết càng ngày càng lạnh bên ngoài. Mặt mày lúc nào cũng rạng rỡ, những nhân công ở cả tiệm ăn vặt và tửu lâu đều có thể nhận ra.

“Nhạc ca nhi, hôm nay ngươi có tinh thần thật nha!”

“Gần đây lúc nào cũng vui, ngươi xem, bên ngoài mưa đang rơi, trời vừa lạnh vừa ẩm ướt, vậy mà hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của Nhạc ca nhi của chúng ta.”

Nhạc ca nhi cười tủm tỉm gật đầu, đi vào nhà bếp.

Dư Thanh Trạch theo sát ở phía sau, cũng tươi cười.

Nếu muốn hỏi tại sao tâm trạng của Nhạc ca nhi tốt như vậy, thì phải kể đến Dư Thanh Trạch.

Hắn đun nước lên nấu thuốc bổ, trước kia thì y luôn nói với hắn uống thứ này phí lắm, bây giờ không nói hai lời đã uống sạch. Trước khi đi ngủ cần ngâm chân cũng không cần hắn giục, hắn vừa chuẩn bị chậu nước ấm xong, y sẽ lập tức bỏ chân vào. Buổi tối, đến lúc làm chuyện kia, y sẽ vừa ngoan vừa chủ động, vô cùng phối hợp.

Thật sự sướng đến mức không nói nên lời!

Cuộc sống ngọt ngào, ấm áp, việc làm ăn cũng càng ngày càng thuận lợi, Dư Thanh Trạch trải qua một cuộc sống vô cùng mỹ mãn, hạnh phúc.

Sau đó, Thường gia gia hay tin phu lang của Tiết đại phu là Diệp đại phu đồng ý chữa trị cho Nhạc ca nhi, ông vô cùng giật mình. Chuyện trùng hợp như vậy, không ngờ lại rơi trên đầu bọn họ, đều nhờ vào ông trời phù hộ.

Như vậy, nếu lại cự tuyệt người ta tới bái phỏng thì không được hay cho lắm.

Một hôm, Tiết đại phu dành ra một ngày dẫn phu lang và nhi tử đến thôn Ngưu Đầu, còn lên núi một chuyến, đến mộ của phu phu Thường Võ, tế bái bọn họ.

Sau khi trở về, Tiết đại phu thấy Thường gia gia đang nấu thuốc, lập tức hỏi có phải ông đang bệnh không.

Thường gia gia chỉ nói là bệnh cũ, sau khi được đại phu kê thuốc cho uống thì đã khá lên nhiều rồi.

Tiết đại phu bắt mạch cho Thường gia gia, xem thử phương thuốc, ông tức khắc bị nó hấp dẫn, vội kêu phu lang đến xem.

“Ngươi xem có phải nét chữ này rất quen không?” Tiết đại phu hỏi.

Diệp Mạn cẩn thận xem nửa ngày, hỏi Thường gia gia: “Lão thúc, xin hỏi vị đại phu khai phương thuốc này tên là gì?”

Thường gia gia đáp: “Họ Hà, năm trước ông ấy đến nơi này hái thuốc, chẳng những bị té mà còn bị gãy chân, A Trạch đã cõng ông ấy xuống núi. Sau đó, ông ấy đã bắt mạch cho ta và khai phương thuốc này, từ khi dùng nó, bệnh của ta đã đỡ hơn rất nhiều so với uống thuốc cũ.”

Diệp Mạn lại hỏi: “Ông ấy ở Vân Châu?”

Thường gia gia gật đầu, kinh ngạc hỏi: “Đúng vậy, đúng vậy, sao các ngươi biết?”

Phu phu Tiết đại phu nghe vậy, nhìn nhau cười.

Tiết đại phu cười nói: “Ông ấy là sư phụ của ta, cũng là tiểu sư thúc của một vị đồng môn của ta, hai nhà có quan hệ rất tốt. Trước kia, ông ấy cũng là thái y, có điều đã từ quan từ lâu rồi.”

Thường gia gia khiếp sợ: “Trước kia Hà đại phu là Thái y? Còn quen các ngươi? Thật sự quá trùng hợp.” Ông được tận hai thái y xem bệnh!

Diệp Mạn cười gật đầu: “Thật sự rất trùng hợp, bọn ta cũng được gia đình của ngài cứu.”

Thường gia gia kể lại chuyện này cho Dư Thanh Trạch bọn họ nghe, bọn họ nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc.

Đây là vận mệnh chú định, có lẽ là có liên quan đến nhân quả nhân duyên.

Nhìn lại, Thường Hạo phát hiện Hà đại phu bị thương, Dư Thanh Trạch cõng ông xuống núi, Hà đại phu giúp Thường gia gia xem bệnh, giúp ông trị gần hết bệnh cũ. Chín năm trước, cha và A ma của Nhạc ca nhi cứu gia đình của Tiết đại phu, bây giờ Diệp đại phu chữa bệnh cho Nhạc ca nhi.

Ở hiền gặp lành, quả thật không sai.

Trải qua hai việc này, bọn họ thầm cảm thán, cũng ngộ ra được rất nhiều điều.

Gieo nhân gì, thì sẽ gặt quả đó. Sau này, nên làm việc thiện nhiều một chút, tránh làm chuyện ác, tích nhân lành, thì mới có thể gặt được quả tốt.

Tháng sau, khoai tây trồng trong vườn đã có thể thu hoạch, Thường gia gia nhờ các thôn dân đến hỗ trợ, cày ruộng, trồng khoai tây, trồng hết một mẫu ruộng.

Các thôn dân biết sau này thứ này sẽ được giao cho bọn họ trồng, nên làm việc rất tận tâm. Sau đó, Thường gia gia trả tiền công, bọn họ lập tức nhận lấy.

Hiện tại, nhiệt độ không khí ngày càng giảm, hai ngày trước, Dư Thanh Trạch mua nguyên liệu làm đồ khô về, thông báo với thôn dân có thể bắt đầu làm đồ khô.

Mọi người nghe xong, lập tức đi mua nguyên liệu, kéo nhau đến các nhà nuôi heo có uy tín, mua thịt và lòng heo về, bắt đầu chế biến đồ khô và lạp xưởng. Lúc trước, có thôn dân vì muốn tiết kiệm, nên đã tự nuôi gà, vịt, hai con heo, bây giờ đã có thể giết thịt.

Trong lúc nhất thời, tại thôn Ngưu Đầu, các thôn dân ngoại trừ làm miến khoai lang, cũng bắt tay vào chế biến đồ khô. Khoai lang của các thôn lân cận đều được thu mua, những sạp bán gà, vịt, heo trong thành cũng làm ăn rất tốt. Hiện tại, những thôn dân đi đánh cá không cần mang cá lên thành bán nữa, hầu như ngày nào cũng có người trong thôn đến mua.

Trong thôn đang vô cùng bận rộn, còn tại tửu lâu, lại gặp một vấn đề.

Hôm nay, đã đến giờ Tỵ, nhưng vẫn chưa thấy tiểu nhị giao hải sản đến. Bình thường, qua giờ Thìn là hắn sẽ giao hàng, nhưng hôm nay, thời gian trôi qua gần một tiếng rồi mà vẫn không thấy hắn.

Gia Bảo chuyên phụ trách nhận hàng chạy vào nói với Dư Thanh Trạch.

“Chưa tới sao?” Dư Thanh Trạch nhíu mày, hỏi.

Gia Bảo gật đầu: “Mọi khi hắn thường tới vào canh ba, sau ba khắc.”

Dư Thanh Trạch nói: “Ngươi tiếp tục chờ đi, để ta đi kiểm tra xem.”

Hải sản mua về, nhất là nghêu sò còn phải ngâm trong vài tiếng, để chúng phun cát ra thì mới có thể làm. Nếu hôm nay không giao tới, ngày mốt bọn họ sẽ không có nguyên liệu làm.

Dư Thanh Trạch nói với Nhạc ca nhi một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Có rất ít người bán hải sản ở thành Đồng Sơn, tổng cộng chưa tới mười cửa hàng, trong đó có sáu nơi bán gần bến tàu, cũng gần khu chợ ở phía tây.

Nơi hợp tác cung cấp hải sản cho Dư Thanh Trạch là cửa hàng gần chợ nhất, là nơi mà hắn suy nghĩ rất lâu mới quyết định chọn. Lúc trước, hắn đến đây đặt hàng, cảm thấy lão bản của cửa hàng này rất biết cách làm ăn, giá cả cũng khá hợp lý, nên đã mua ở đây. Sau này, hắn mua nhiều, ngày nào cũng đến nên đã được lão bản giảm giá.

Dư Thanh Trạch đi bằng đường chợ, đến cửa hàng hải sản kia, phát hiện cả lão bản và tiểu nhị hình như đang cắm cúi làm gì đó.

“La lão bản, đang bận sao?” Hắn đi tới, chào hỏi một tiếng.

Hai người kia thấy Dư Thanh Trạch tới, ngẩn ra, sau đó cười gượng đáp: “Dư lão bản, sao ngài lại tự mình đến đây?”

Dư Thanh Trạch nói: “Ta nghe đệ đệ nói hàng của ta chưa được giao tới, ta sợ ngài vì bận việc mà quên mất nên mới tới đây.”

La lão bản nhìn Dư Thanh Trạch một cái, tiếp một vị khách đang chọn tôm, báo cân nặng và giá cả, sau đó nói với Dư Thanh Trạch: “Đúng là đang bận, nhưng không quên Dư lão bản đâu.”

Dư Thanh Trạch nhướng mày, hỏi: “Thật sao?”

La lão bản kéo Dư lão bản ra phía sau, ánh mắt hơi ngập ngừng, hắn dừng một chút, sau đó nói: “Dư lão bản, chuyện này, là như vầy, tất cả hải sản đều tăng giá. Ta sợ các ngươi không biết, gây phiền toái cho các ngươi, nên không mang qua.”

“Tăng? Tăng bao nhiêu?” Dư Thanh Trạch nhíu mày hỏi, thời tiết lạnh, bắt hải sản rất khó khăn, nên tăng giá là chuyện bình thường.

La lão bản chần chờ một chút, sau đó dựng một ngón trỏ.

“Tăng một văn?” Dư Thanh Trạch hỏi.

La lão bản lắc đầu.

Dư Thanh Trạch nhíu mày: “Mười văn?”

La lão bản vẫn lắc đầu.

Trong lòng Dư Thanh Trạch trầm xuống: “La lão bản, ngươi nói thẳng đi, bao nhiêu?”

“Một, một lượng.” La lão bản ấp úng đáp.

Dư Thanh Trạch trừng mắt to đến mức như sắp rớt ra ngoài: “Tăng một lượng?!”

La lão bản khổ sở gật đầu.

Dư Thanh Trạch tức đến mức bật cười, hắn nhìn biểu tình của La lão bản, vuốt mặt, sau đó nói: “La lão bản, như vậy thật quá đáng, có tăng cũng không nên tăng đến mức như vậy chứ?”

Lúc này, có khách vào hỏi mua tôm, Dư Thanh Trạch nghe, giá cả hoàn toàn giống như cũ!

“Tăng giá?” Hắn nhìn La lão bản, không còn lời gì để nói.

La lão bản thật sự rất bối rối, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đây là giá bán cho người khác, chỉ riêng bán cho ngươi thì phải tăng giá.”

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nhăn chặt mày, hỏi: “Sao lại như vậy? La lão bản, ta muốn làm cho rõ, ngươi nói thẳng đi.”

La lão bản chà tay, nhìn trái nhìn phải, nhưng không nói lời nào.

Dư Thanh Trạch nhìn bộ dạng có nỗi khổ khó nói của hắn, nói tiếp: “Được rồi, ta sẽ đi hỏi chỗ khác.”

La lão bản vội vàng gọi hắn lại: “Ngươi không cần hỏi, tất cả các cửa hàng hải sản đều như vậy.”

Dư Thanh Trạch nhíu mày, không tin, chạy đến nơi khác hỏi thử.

Đúng như La lão bản nói, những lão bản kia thấy hắn đến hỏi giá, cũng tăng giá gấp đôi.

Dư Thanh Trạch đi một vòng, trở lại chỗ của La lão bản: “Đây là nhắm vào ta? Các ngươi bị người ta uy hiếp?”

La lão bản bất đắc dĩ đáp: “Ai nha, Dư lão bản, ngươi đừng hỏi, nếu bọn ta không làm như vậy, sau này sẽ không lấy được hàng. Mong ngươi thông cảm, bọn ta chỉ làm buôn bán nhỏ để nuôi gia đình thôi, chẳng sung sướng gì.”

Dư Thanh Trạch nghe vậy, đã hiểu, hắn không làm khó La lão bản nữa: “Được rồi, ta hiểu rồi.”

Nói xong, hắn về.

Gia Bảo và Nhạc ca nhi thấy hắn hai tay trống trơn mà về, lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Dư Thanh Trạch kể lại mọi chuyện, hai người bọn họ nghe xong, trợn mắt há hốc.

Nhạc ca nhi khoa tay hỏi: Chúng ta đắc tội với ai sao? Sao chỉ đối phó với chúng ta?

Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Chúng ta không đắc tội ai cả, nếu có, chỉ có thể là có người muốn cạnh tranh chuyện làm ăn. Có điều, không biết là gia tộc nào.”

Trong đầu Nhạc ca nhi chợt loé, không biết tại sao lại hiện lên gương mặt của Thạch Sanh, y chần chờ khoa tay nói: Không biết có phải Hương Mãn Lâu hay không?

Dư Thanh Trạch hỏi: “Sao phu lang lại cho là bọn họ?”

Tuy Hương Mãn Lâu là hiềm nghi rất lớn vì sự tình lần trước, nhưng không có chứng cứ, không thể tuỳ tiện hoài nghi người khác.

Nhạc ca nhi suy nghĩ, sau đó khoa tay nói: Ngươi còn nhớ Thạch Sanh không?

Y viết hai chữ Thạch Sanh lên tay hắn.

“Thạch Sanh?” Dư Thanh Trạch nhíu mày, hồi tưởng lại. Sau đó, trong một đoạn ký ức xa xôi hiện ra một câu chuyện cũ, hắn hỏi: “Là thân thích của lão bản quán ăn đó?”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Dư Thanh Trạch hỏi: “Có quan hệ gì với y? Không phải đã sớm gả chồng rồi sao?”

Nhạc ca nhi khoa tay nói: Y gả cho lão bản của Hương Mãn Lâu làm tiểu phu lang, còn mang thai.

“Hả?!” Dư Thanh Trạch giật mình ra mặt: “Ta nhớ người mà y được gả đâu phải là hắn?”

Hắn nhớ lúc trước Triệu quản gia nói Thạch Sanh được gả cho một thiếu gia tàn tận, rõ ràng là như vậy.

Nhạc ca nhi bổ sung: Nhị thiếu gia Từng gia.

“Đúng vậy, Từng gia. Sao bây giờ lại biến thành tiểu phu lang của lão bản Hương Mãn Lâu?” Dư Thanh Trạch chẳng hiểu gì, cái này là thiết lập gì đây?

Nhạc ca nhi lắc đầu, ý nói y cũng không biết, sau đó lại khoa tay nói: Có một chuyện mà ta chưa nói cho ngươi biết.

“Chuyện gì?” Dư Thanh Trạch tò mò hỏi.

Nhạc ca nhi kể lại chuyện Thạch Sanh từng tới tìm hắn, bị y và Sướng ca nhi ngăn lại, còn gọi người nhà của gã đến bắt gã về.

“Chính tay ngươi ra tay?” Dư Thanh Trạch nhướng mày, phu lang của mình từng tự tay xử lý tình địch à, thật giỏi quá.

Nhạc ca nhi có chút ngượng ngùng gật đầu, lo lắng nói tiếp: Khi đó y có nói sẽ không bỏ qua cho ta và Sướng ca nhi, không biết có phải y đã nói Giả lão bản trả thù chúng ta không?

“Chuyện này thì ta không rõ lắm, nhưng Giả lão bản kia không giống loại người sẽ vì tư tình mà làm chuyện như vậy. Nếu chuyện này là hắn làm, chắc chắn sẽ có nguyên nhân quan trọng hơn, ví dụ như đoạt chuyện làm ăn của hắn.” Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, nói.

Không đợi cho bọn họ nói xong, Sướng ca nhi lo lắng chạy vào, vừa thấy Dư Thanh Trạch, lập tức nói: “Dư lão bản, tiểu nhị bên cửa hàng bột mì nói, bột mì đã tăng giá.”

Thái dương Dư Thanh Trạch nhảy dựng, hỏi: “Tăng bao nhiêu?”

Sướng ca nhi tức giận nói: “Gấp đôi!”