Chỉ là một người phàm mà thôi, vậy mà lại dám kêu gào. với anh. Bây giờ anh không thích hợp làm Tiên Vương, nhưng không có nghĩa là anh không phải.
"Á ~ cô chủ!"
Khi người giúp việc nhà họ Lăng nghe tiếng chạy đến, chỉ còn nhìn thấy thi thể lạnh băng của Lăng Vi Vị, liên tục hét toáng lên ngay tại chỗ.
Lăng Phong là người đầu tiên nhận được tin tức em gái mình chết trong nhà, nên vội vã chạy về nhà kiểm tra.
Anh ta nhìn thấy đầu của Lăng Vi Vi chỉ còn lại một nửa và tay phải cũng bị nổ tung mất nửa cánh tay.
Một tên thuộc hạ báo cáo với anh ta: “Cậu cả, bước đầu phán đoán, cô chủ bị điện thoại nổ chết."
Biết được thông tin này, ngoài mặt Lăng Phong lại càng †ỏ vẻ bình tĩnh.
"Điện thoại nổ thật sự có uy lực lớn đến thế à?"
Anh ta cảm thấy chắc chẳn chuyện này không đơn giản, nhưng ở hiện trường lại không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào, thủ đoạn của tu sĩ cũng bị anh ta loại trừ, bởi vì anh ta không hề cảm nhận được sóng linh khí nào.
"Chuyện này…"
Thuộc hạ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được. Nhưng dựa vào một số mảnh vỡ điện thoại ở xung quanh, nếu ngoại trừ khả năng này, vậy thì chỉ có quỷ làm thôi.
Để điều tra rõ chân tướng, Lăng Phong dứt khoát gọi hết những thuộc hạ mà Lăng Vi Vi đã tiếp xúc gần nhất. Qua một hồi nghe ngóng anh ta mới biết, gần đây Lăng Vi Vi vẫn luôn giấu mình gây sự với Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên.
"Lâm Thiên Sinh và cả Tô Nhiên, chắc chắn chuyện này không thoát khỏi quan hệ với họ. Được lắm, tôi còn chưa kịp đi tìm các người thì các người cho rằng nhà họ Lăng chúng tôi dễ ức hiếp à?"
Sau khi biết được ngọn nguồn, Lăng Phong cực kỳ phẫn nộ. Anh ta đang định đi tìm Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên.
"Phong Nhi!"
Lúc Lăng Phong định đến thẳng nhà họ Tô để chất vấn thì ông cụ nhà họ Lăng – Lăng Sơn Thủy đã chống gậy, dẫn theo mấy người đi đến.
"Ông nội”
Dù Lăng Phong lòng dạ độc ác đến đâu thì vẫn có chút sợ sệt trước Lăng Sơn Thủy. Một là vì ông ta là ông nội của mình, hai là vì ông cụ này còn là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ. Chớ nhìn ông ta đã bảy mươi tuổi già rồi mà lầm, tuổi thọ vẫn còn dài lắm, thậm chí buổi tối quất mười cô cũng không thành vấn đề.
Lăng Sơn Thủy lên tiếng: “Ngày mốt là buổi giao lưu thương mại một năm tổ chức một lần. Dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì mấy ngày này cháu cũng phải nhãn nhịn trước cho ông."
Lăng Phong nghe vậy thì rất khó hiểu: “Nhưng ông nội à, em gái cứ thế bị người ta giết. Nếu chúng ta không có hành động gì, chẳng phải sau này sẽ khiến người khác cảm thấy nhà họ Lăng chúng ta dễ ăn hiếp sao?"
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi đứng sau lưng Lăng Sơn Thủy mở miệng: “Anh cả, ông nội bảo anh làm thế nào thì anh cứ làm theo ý của ông nội là được, sao lại nói lắm thế không biết. Mọi người trong nhà chúng ta đều rất đau lòng. trước cái chết của chị Vi Vi, nhưng bây giờ không phải là lúc để hành động theo cảm tính."
Người này là con cả của con thứ hai nhà họ Lăng, cũng tức là em họ của Lăng Phong.
Lăng Phong trừng mắt nhìn thanh niên kia: “Lăng Quyền, cậu có thân phận gì hả? Tôi đang nói chuyện với ông nội, từ khi nào đến lượt cậu nói chen vào."
"Được rồi!"
Lăng Sơn Thủy gõ mạnh cây gậy trong tay xuống sàn, toàn bộ mặt sàn bỗng nứt thành một vùng mạng nhện khá lớn. Nhìn thấy ông cụ nổi giận, cả Lăng Phong và Lăng Quyền đều không dám nói gì nữa.
Lăng Sơn Thủy nói tiếp: “Hăng năm buổi bán đấu giá đồ cổ đều sẽ xuất hiện vật quý báu còn sót lại các thời kỳ đó. Mấy năm trước cha cháu đã bỏ ra một khoản tiền lớn đấu giá được quan tài của đại nhân Vô Ảnh, nên mấy năm nay nhà họ Lăng chúng ta mới có thể chém giết các thế lực trong các gia tộc lớn. Ông mới vừa nhận được tin tức, năm nay sẽ có vật quý báu xuất hiện ở buổi đấu giá, sẽ khác biệt so với những năm qua."
"Lần này tới tham dự không chỉ có thế lực gia tộc khác mà còn có một ít thế gia đến. Do đó trong thời điểm mấu chốt này, tuyệt đối không được gây sự thêm nữa."
Lăng Phong nghe vậy thì im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: “Hóa ra ông nội đã nhận được tin tức. Không biết vật quý báu mà ông nội nhắc đến là thứ gì?"