Đêm khuya.
Lúc Tô Nhiên đang nằm trong lồ ng ngực của Lâm Thiên Sinh ngủ say.
Cả phòng tràn ngập linh khí vô cùng nồng đậm.
Thoạt nhìn giống như một chốn tiên cảnh!
Linh khí lấp lánh ánh sáng không ngừng tỏa ra từ trong cơ thể của Lâm Thiên Sinh rồi sau đó nhanh chóng chảy vào trong cơ thể của Tô Nhiên.
Một đêm này, Tô Nhiên mơ một giấc mơ.
Ở trong mơ, cô đang ở trong một cõi tiên cách biệt với thế giới.
Tiên khí xung quanh đang không ngừng thâm nhập vào trong cơ thể của cô, khiến cho cô cảm nhận được sự thoải mái chưa từng có.
Cô khép hai mắt lại, dang rộng hai tay, cảm nhận nguồn linh khí vô cùng chân thật này.
Mà cô không biết rằng lúc này ở hiện thực, cơ thể đang nằm trong lồ ng ngực của Lâm Thiên Sinh của cô đang tuôn chảy ra các loại tạp chất.
Tạp chất đi ra theo lớp mồ hôi được tiết ra từ lỗ chân lông của cô làm ướt cả người của Lâm Thiên Sinh, cũng làm ướt hết cả tấm ga trải giường.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Tô Nhiên vẫn chưa mở mắt ra thì đột nhiên không cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Thiên Sinh nữa.
Sau đó cô mở choàng mắt ra.
Đúng thật là Lâm Thiên Sinh đã đi rồi.
"A! Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra đây?"
"Mắc ói quá!"
Tô Nhiên bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng khó chịu, sau đó phát hiện ra áo ngủ của mình và tấm ga trải giường đã ướt sũng hết.
Hơn nữa còn có một lớp chất lỏng nhơn nhớt bám vào mặt trên.
Dinh dính, mắc ói quá đi mất!
"Này! Lâm Thiên Sinh!"
Tô Nhiên được nuông chiều từ bé thì sao có thể chịu được chuyện này, ngay lập tức cô tức giận đến mức gào thét lớn.
"Ồn ào gì vậy chứ!"
Miệng của Lâm Thiên Sinh đang ngậm bàn chải đánh răng, đi từ ngoài cửa vào.
Tóc của anh ướt sũng, những giọt nước trong suốt chảy trên cơ thể săn chắc của anh, vừa nhìn đã biết anh vừa mới tắm rửa xong.
"Cuối cùng thì chuyện gì đang diễn ra vậy chứ?"
Tô Nhiên chỉ vào tấm ga trải giường dính đầy tạp chất và bộ đồ ngủ của mình rồi hét lên.
Lâm Thiên Sinh cau mày, giọng nói cực kỳ tức giận, nói: "Cô còn dám hỏi tôi sao?"
"Trong cơ thể của cô có nhiều tạp chất như vậy, dính lên cả người của tôi, tôi đây còn chưa tức giận với cô đâu!"
Nghe những lời này, vẻ mặt của Tô Nhiên sửng sốt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tạp chất trong cơ thể tôi sao?"
Nói xong lại nhìn vào trong quần lót của mình.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Tô Nhiên đã thấy không bình tĩnh nổi nữa.
"Trời đất ơi…"
Sau đó cô cũng không xoắn xuýt với Lâm Thiên Sinh thêm nữa, theo bản năng đứng dậy khỏi giường.
Ngay sau đó, vội vội vàng vàng chạy vào phòng vệ sinh.
"Đúng là buồn cười thật chứ!"
Lâm Thiên Sinh buồn bực nói, sau đó rời khỏi phòng.
Chân trước vừa rời đi thì Tô Nhiên lại mở cửa phòng vệ sinh ra.
Cánh cửa hé mở ra, đầu của cô thò ra ngoài gọi anh lại.
"Từ từ, trước tiên anh lại đây đã."
"Có thể lấy giúp tôi một cái quần lót được không, và một bộ quần áo ngủ nữa, cảm ơn…"
Trên khuôn mặt của Tô Nhiên vô cùng xấu hổ, bây giờ cô cũng không biết mình cuối cùng đang bị gì nữa.
Tuy rằng trên khuôn mặt của Lâm Thiên Sinh rất không vừa lòng nhưng mà vẫn xoay người đi đến tủ quần áo của Tô Nhiên.
Lấy đại một quần lót và một bộ quần áo ngủ chưa mặc cho cô.
Tô Nhiên ngẩn ngơ ngâm mình trong bồn tắm lớn.
Nhưng mà cô nhanh chóng phát hiện ra thị lực và sức lực của cô dường như có sự biến hóa một cách kỳ diệu.
Cho dù là cảm giác thì cũng rõ ràng hơn nhiều so với trước đó.
Một lát sau, cô mới thì thào nói: “Chẳng lẽ, cảnh trong giấc mơ tối hôm qua là thật sao?"
Sau khi tẩy rửa hết tạp chất khỏi cơ thể của cô, Tô Nhiên lấy một chiếc quần dài bằng lụa chưa mặc ở trong tủ quần áo ra.
Sau đó cô ngồi lên giường, từ từ duỗi đôi chân thon dài trắng nõn ra rồi mặc vào.
Sau khi thay quần áo và mặc trang phục chuyên nghiệp, Tô Nhiên đứng trước gương.
Nhìn bản thân tràn đầy năng lượng trong gương, Tô Nhiên cảm thấy hơi choáng váng, đôi mắt dần dần trở nên mê ly.
Cô biết mình xinh đẹp nhưng mà hôm nay cô còn xinh đẹp hơn trước nữa.
Giống như kiểu người không dính chút bụi trần nào.
Tinh thần của cô còn tốt hơn nhiều lần so với trước đó.
Hơn nữa xung quanh cơ thể của cô còn được bảo vệ bởi một luồng khí mạnh mẽ không thể nhận ra bằng mắt thường.
Hễ là những tu sĩ bên dưới Nguyên Anh đều không thể đến gần được!
Đột nhiên bụng cô đói đến mức kêu lên. Tô Nhiên cảm giác tiếp theo cô có thể ăn hết một con trâu.
Sau đó cô bước nhanh đi xuống tầng.
Sau đi vào sảnh lớn thì thấy Lâm Thiên Sinh đang ngồi một mình ngay ngắn trên sô pha chơi game.
Còn Tô Khả Hân và chú Thất đang chạy bộ buổi sáng với vài người hầu.
Lâm Thiên Sinh cũng không để ý đến ánh mắt của Tô Nhiên.
Dù trong lòng tràn ngập nghi ngờ nhưng mà bây giờ Tô Nhiên đã vô cùng đói bụng nên cũng không chấp nhặt những chuyện khác.
Vừa đặt mông xuống ghế ăn, cô đã bắt đầu ăn như hổ đói.
Trước kia cô chỉ ăn no nửa bụng để duy trì dáng người.
Nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn ăn hết tất cả mọi thứ có trên bàn.
"Đúng rồi, tối hôm qua tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Nhiên ăn nhưng mà vẫn muốn hỏi Lâm Thiên Sinh một câu.
Dù sao thì cô cũng ngủ trong lồ ng ngực ấm áp của anh cả đêm.
Xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy thì chắc hẳn anh cũng biết gì đó.
Tất cả sự chú ý của Lâm Thiên Sinh đều tập trung trên màn hình điện thoại, không kiên nhẫn nói: “Sao tôi biết được chứ, không chừng trước kia cô có bệnh nặng gì đó."
"Sau đó tiên thể của tôi đã chữa khỏi hoàn toàn cho cô."
Nghe thấy những lời này, Tô Nhiên sửng sốt tại chỗ.
Trước đây, nếu Lâm Thiên Sinh nói lời này, cô sẽ chỉ cho là chuyện vớ vẩn.
Cảnh trong giấc mơ đêm qua, cho đến bây giờ vẫn rất thật.
Một lát sau cô hỏi: "Anh thật sự là tiên nhân sao?"
Nghe được câu hỏi này, Lâm Thiên Sinh đắc ý nói: “Không thể là giả được, tôi đây là Phệ Thiên, tên thật của tôi là Lâm Thiên Sinh, tôi là một trong những người thống trị các vùng đất xa lạ ở chín phương mười giới, tôi là người thống trị ở biên giới Tằng Nhâm vô cực, người đứng đầu nắm giữ quyền giết chóc, hô mây gọi gió, Bất Hủ trong truyền thuyết ở Tiên Giới, chấn động cổ kim!”
"Những người niệm tên thật của tôi khi luân hồi sẽ gặp vãng sanh!"
Tô Nhiên nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ khinh thường Lâm Thiên Sinh: "Nói như thật ấy."
"Cẩn thận một chút, đừng để mũi hếch đến tận trời."
Sau khi ăn xong, Tô Nhiên đi đến trước mặt Lâm Thiên Sinh, eo thon nhỏ của cô bỗng nhiên cong xuống.
Cô bất ngờ hôn lên khuôn mặt không kịp phòng bị của Lâm Thiên Sinh.
Lúc Lâm Thiên Sinh phản ứng lại, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Nhiên trước mặt với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Tô Nhiên mỉm cười nói: “Tôi đi làm trước đây."
Sau đó đôi chân dài thẳng tắp của cô bước ra cửa, cô xỏ giày cao gót rồi bước ra ngoài.
Sau khi Tô Nhiên rời đi, lúc này Lâm Thiên Sinh không vui nói: "Có tật xấu."
Cùng lúc đó.
Tô Nhiên đến công ty, có tiên khí bảo vệ cơ thể của cô, khí chất của cô mạnh hơn trước rất nhiều.
Những người mà tâm lý không đủ mạnh mẽ thì đứng trước mặt cô sẽ không tự chủ được mà phải cúi đầu.
Vẻ mặt của cô vô cùng lạnh lẽo, phảng phất vẻ lạnh lùng như một vị thần thánh không thể xâm phạm được.
"Cô Lăng, nhà họ Tô có sự trợ giúp của nhà họ Diệp, mấy dự án trước kia bị buộc dừng lại đã có thể khởi động lại rồi."
Trong tập đoàn Tô thị, gián điệp mà Lăng Vi Vi cài ở trong tập đoàn đang lặng lẽ gọi điện cho Lăng Vi Vi.
"Cái gì?!"
"Nhà họ Diệp thật sự đã giúp Tô Nhiên sao?"
"Con khốn kia có quan hệ với nhà họ Diệp từ khi nào vậy?"
Biết được tin tức này, Lăng Vi Vi trở nên phẫn nộ.
Gián điệp nói: “Căn cứ theo tình báo thì chồng của Tô Nhiên, Lâm Thiên Sinh quen biết với cô cả nhà họ Diệp…"
Nghe đến đó, Lăng Vi Vi không thể tin được, nói: "Có thể tin vào tin tức này được không?"
Gián điệp nói: “Vô cùng chính xác, có người đã bắt gặp Lâm Thiên Sinh và Diệp Đình nói chuyện phiếm cùng nhau ở khu A."
Biết được điều này, Lăng Vi Vi hít một hơi thật sâu.
Mẹ nó, không ngờ trong lúc vô tình cô ta lại đưa đến một vị quý nhân cho Tô Nhiên!
Lúc ấy Lâm Thiên Sinh rõ ràng chỉ là một tên ăn xin ở ven đường, cô ta chỉ tiện tay kéo đến thôi.
Số mệnh của Tô Nhiên này sao lại tốt như vậy chứ?