“Nếu không phải vì tìm lại sách cổ thuật, anh tưởng rằng tôi sế đến nước Cao Lư các người sao?”
“Các người chẳng qua chỉ là công cụ để tôi phá trận pháp mà thôi, nhưng hiện giờ các người đã không còn tác dụng nữa.”
“Huống hồ chỉ người chết mới không ti Nghe vậy, họ đều lộ vẻ kinh hãi.
Vậy là họ vẫn luôn bị Tân Lam lừa gạt! Người phụ nữ dị tộc sợ hãi hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Người dị tộc khác tràn đầy tức giận: “Đồ phụ nữ Long Quốc bỉ ổi, nếu cô dám giết tôi, chủ nhân của tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô!”
Tần Lam khinh thường nói: “Tu sĩ dị tộc các người tự tiện xông vào Long Quốc gây rối. Tân Lam tôi là tu sĩ Long Quốc, tiêu diệt các người chẳng phải là điều rất hợp lý sao?”
“Nếu chủ nhân của anh muốn mở một vòng chiến tranh tu sĩ thì cứ đến Long Quốc tìm Tân Lam tôi!”
“Chết cho tôi!”
Đang nói, chân khí trong cơ thể của Tân Lam bùng nổ, ngay sau đó sắc mặt trở nên hung ác, một vài ánh sáng chiếu về phía những người không thể động đậy được kia.
“Đáng ghét!”
Anh Hắc Tử không cam lòng gầm lên, sau đó thân thể mấy người họ đều nổ tung.
Sau khi giải quyết hết những người đó, Tần Lam bèn thu tay lại, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm nghị.
Sau một thoáng im lặng, cô ta vung tay xóa sạch những dấu vết nơi đây, sau đó bóng người lóe lên, lập tức biến mất.
Sau khi lặng lẽ quay về nhà họ Tần, Tân Lam lén lút giải quyết những hành lý của những người dị tộc.
Sau đó cô ta trở về phòng của mình, mặc một chiếc váy bó sát mông màu đen gợi cảm, ngồi trước bàn trang điểm và trang điểm.
Cô ta đi giày cao gót mũi nhọn, lấy điện thoại di động trong túi ra và bước ra khỏi phòng như không có chuyện gì.
Lúc đi đến sảnh lớn, cô ta lại nói với một người đàn ông trung niên: “Cha ơi, con muốn ra ngoài một chuyến, cha nói với mẹ một tiếng, buổi tối con không trở về nhà ăn cơm đâu.”
Người đàn ông trung niên đó là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tân, Tân Thiên Hào.
Tần Thiên Hào là một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, hơn nữa ông ta rất quan tâm đ ến con gái của mình.
Khi còn bé, Tân Lam mất tích hai ngày, ngay khi trên dưới cả nhà họ Tần gà bay chó chạy.
Một người giúp việc tình cờ nhìn thấy cô ta ở trong lăng mộ tổ tiên.
Nếu không thì mười mấy năm trước, Tân Thiên Hào đã mất đi con gái của mình.
Vì vậy, ông ta bèn mở miệng nói: “Lam Lam, con đến đây đã.” Tân Lam dừng bước, sau đó xoay người lại nhìn về phía cha của mình.
Tần Thiên Hào nói: “Gần đây Giang Nam không được yên bình, con vừa trở về nước, nước bên ngoài quá sâu, ít ra ngoài vẫn tốt hơn.”
“À phải rồi, những bạn học dị tộc trở về với con đâu?”
Tân Lam mỉm cười, nói: “Họ nói là muốn đến thành phố Vân La du lịch, vì vậy sáng hôm nay đã rời đi rồi.”
Nghe vậy, Tân Thiên Hào cũng không nghi ngờ, khẽ gật đầu nói: “Ừ, lần này trở về ở lại ít ngày, tháng sau anh ba của con sẽ kết hôn.”
“Chờ sau khi uống rượu mừng của anh ba rồi trở về cũng chưa muộn.” Nghe vậy, Tân Lam ngạc nhiên hỏi: “Anh ba sắp kết hôn rồi ạ?” “Cô dâu là ai vậy?”
Cô ta nhớ là ban đầu ý của nhà họ Tô là muốn để Tô Khả Hân gả cho anh ba Tần Vệ của cô ta.
Chẳng qua là lúc đó người nhà của cô ta không trả lời chính diện nhà họ Tô, mà do mối quan hệ của cô ta với Tô Nhiên nên cô ta vẫn luôn rất ủng hộ mối quan hệ của hai nhà.
Nhưng hiện giờ dường như nhà cô ta không định kết thông gia với nhà họ Tô.
Tần Thiên Hào nói: “Chị dâu ba của con là cô cả của nhà họ Hà ở Kim Đô.”
Nghe vậy, Tân Lam thoáng suy nghĩ một lát, sau đó cũng không nói thêm điều gì nữa.
Chuyện của nhà họ Tô và nhà mình có thành hay không, cô ta cũng cảm thấy chẳng sao cả.
Sau đó, cô ta bèn nói: “Vâng, con biết rồi, con ra ngoài trước đây."
Tần Thiên Hào vội vã hỏi: “Con còn chưa nói với cha con muốn đi đâu?”
Tân Lam cũng chẳng quay đầu lại, nói: “Nhà họ Tô.”