“Trong sách minh họa thượng cổ có ghi chép, phương pháp tu luyện âm khí viễn cổ đã bị lấy đi!”
Cô gái đó không phải ai khác mà chính là Tân Lam mới vừa về nước.
Lúc này cô ta lấy ra một cuốn sách cũ, trong sách ghi cỗ quan tài vàng kia không hề đơn giản.
Bên trên ghi lại phương pháp tu luyện mà phương sĩ ngự tiền của hoàng đế của một vương triều nào đó vô tình có được.
“Bởi vì linh khí mỏng manh của thiên địa, Lưu Cảnh Đế năm đó vì để có được đạo trường sinh mới, đã không tiếc tàn sát thuộc hạ nhưng cũng không có được thứ mình mong muốn.”
“Cuối cùng có một phương sĩ không phụ sự kỳ vọng của ông ta, người này tìm ra cho ông ta phương pháp tu luyện cương lực viễn cổ, lấy âm khí thay thế chân khí.”
“Chỉ tiếc là Lưu Cảnh Đế không có duyên hiểu được, cuối cùng băng hà trong cung”
Sắc mặt của Tần Lam ẩn dưới mũ áo choàng đen kia trông vô cùng u ám.
Mục tiêu hàng đầu của cô ta khi về nước lần này chính là pháp môn tu luyện cương lực.
€ó tin đồn rằng nếu như có thể tu luyện đến đại thành, cơ thể vật lý sẽ có thể đạt đến cảnh giới bất hóa cốt, có thể phi tiên ở hiện thế!
Uổng công cô ta vừa về nhà còn chưa kịp uống ngụm nước đã trực tiếp lao đến đây không hề dừng lại, kết quả lại hụt mất.
Điều này thực sự khiến Tần Lam rất tức giận.
“Có vẻ như bọn họ chỉ vừa mới rời đi.”
“Có muốn đuổi theo không?”
Người da đen phía sau Tân Lam lên tiếng nói.
Tân Lam quả quyết: “Đuổi theo!”
Lời vừa dứt, bóng dáng của mấy người bọn họ lập tức lóe lên, rời khỏi nơi đó.
Lúc này trời đã khuya, mấy người Tân Lam chưa đuổi theo được bao xa đã mất đi manh mối.
Tần Lam sững sờ trong đêm tối, lẩm bẩm nói: “Xem ra đối phương cũng là tu sĩ cực kỳ lợi hại...”
“Quên đi, trở về nhà họ Tần trước rồi nói sau.”
Nói xong, bóng dáng của mấy người họ lại lóe lên, trực tiếp biến mất trong màn đêm đen tối.
Lúc này, ba người Lâm Thiên Sinh đã trở lại bên trong sân nhà họ Tô.
Nhìn thấy ba người Lâm Thiên Sinh khiêng một cái quan tài trở về lúc nửa đêm, Tô Nhiên chờ đợi từ lâu sợ hãi trợn mắt há hốc miệng, vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.
Vừa đến gần liền mở miệng hỏi: “Thiên Sinh, mọi người vừa đi đâu thế?”
“Cái quan tài này là...”
Nam Sơn Lão Đạo bật cười nói: “Cô Tô đừng hoảng sợ, đây là quan tài của lão tổ nhà bần đạo.”
Lúc này Diệp Phong đã đổ mồ hôi đầm đìa, sau khi đặt quan tài xuống thì ngồi phịch xuống đất: “Thứ này nặng thật đó.”
“Nhưng chắc có giá trị không ít tiền đâu.” Nam Sơn Lão Đạo ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, trước đây lão tổ của bần đạo chính là phương sĩ của Lưu Cảnh Đế, địa vị không tầm thường,
quan tài sao có thể không đáng giá chứ?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão tổ của tôi mấy ngàn năm không phân hóa, tôi nghĩ cỗ quan tài này nhất định có gì đó đặc biệt.”
“Tạm thời để bần đạo nằm xuống thử xem, xem có nhìn ra được chỗ nào huyền bí không.”
Nói xong, ông ấy liền bước lên, quan sát quan tài từ trên xuống dưới, lúc này mới dùng một chưởng mở nắp quan tài ra.
Sau đó ông ấy nhảy dựng lên, nằm thẳng vào trong quan tài.
Hành động này khiến Diệp Phong và Tô Nhiên đứng bên cạnh suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm.
'Thầm nghĩ, sao lão đạo này không hề có chút e dè nào vậy, một người đang sống sờ sờ sao có thể nằm trong quan tài của người chết chứ.
“Này, trên đó hình như có khắc tâm pháp gì đó?”
Nam Sơn Lão Đạo nằm trong quan tài, nương theo ánh đèn bên cạnh phát hiện ra chỗ khác biệt phía sau nắp quan tài.
“Tiên sinh, tâm pháp khắc bên trên thật sự khiến bần đạo không thể hiểu nổi, hay là ngài nhìn thử một chút xem sao?”