Chữ “tiên” là tín ngưỡng của mỗi một người tu tiên.
Trên thế giới này có một truyền thuyết cổ xưa rằng tiên không thể nhìn thấy, cũng không thể sờ được.
Lăng Phá Thiên sững sờ tại chỗ hồi lâu, vẻ mặt kinh hãi.
Suy nghĩ một hồi lâu, biểu cảm của ông ta đột nhiên lại trở nên điên cuồng. "Ha ha hat"
"Trên đời này thật sự có tiên tồn tại sao?"
"Nếu đã thế, Lâm Phá Thiên tôi đã tu tiên mười ngàn năm, lúc sắp chết có thể tận mắt nhìn thấy dung mạo của tiên tôn thực sự, chết cũng đáng lắm!"
"Trên đường luân hồi không còn hối tiếc gì rồi."
Lăng Phá Thiên cười như điên, vừa dứt lời, ông ta định tự bạo tu vi, tự diệt thần thức của mình.
Bởi vì ông ta biết, ở trước mặt Lâm Thiên Sinh, ông ta căn bản không có sức phản kháng, đến một con kiến cũng không bằng.
Lâm Thiên Sinh chỉ vẫy tay, ép sức mạnh tự bạo của Lăng Phá Thiên thành lực của một quả pháo nhỏ phát nổ.
Tiếng nổ vang lên, Lăng Phá Thiên biến thành bụi ngay tại chỗ, thân chết đạo tan.
Đây là sự tàn khốc của con đường tu tiên.
Mọi người trên đời đều theo đuổi cảnh giới của tiên nhân.
Nhưng bên ngoài tiên giới, rất ít người có thể thực sự nhìn thấy tiên nhân. Nhưng Lâm Thiên Sinh không chỉ là tiên, mà còn đứng đầu tiên giới.
Lăng Phá Thiên chết đi, tình trạng hỗn loạn ở đây cuối cùng cũng được giải quyết.
Lâm Thiên Sinh liếc mắt nhìn Lý Vệ và Lôi Yên đang hôn mê, sau đó khẽ thở dài.
Vốn nghĩ rằng việc tu hành phàm tâm lần này sẽ không gặp rắc rối gì. Nhưng không ngờ nơi mình sinh ra lại có nhiều phiền phức như vậy.
Sau khi đưa Lý Vệ và Lôi Yên ra khỏi ngôi mộ, Lâm Thiên Sinh chuyển khu vực xung quanh thành đất bằng.
Khi khói bụi tản đi, Lý Vệ và Lôi Yên lần lượt tỉnh dậy.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một mình Lâm Thiên Sinh đứng thẳng ở trước mặt. “Lâm tiểu hữu?"
Ý thức của Lý Vệ vẫn còn hơi mơ hồ.
Sau khi đứng dậy, ông ta khế vỗ cái đầu còn đang choáng váng của mình. Đột nhiên, ông ta chợt nhớ tới tổ tiên nhà họ Lăng, vẻ mặt kinh hãi nhìn quanh. Rồi bàng hoàng phát hiện ra toàn bộ khu mộ đã bị ai chuyển thành đất bằng. Ngay cả quan tài của Tà Vô Ảnh cũng bị vùi lấp bên trong.
"Chuyện này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Lâm tiểu hữu, tổ tiên nhà họ Lăng đâu rồi?"
Giọng điệu của Lý Vệ đầy khó tin, vậy mà Lâm Thiên Sinh còn sống sót.
Mà cảnh tượng nhìn thấy trước mắt khiến ông ta cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Nếu để tổ tiên của nhà họ Lăng rời khỏi nơi này, e rằng người người trên thế giới đều phải chịu tai ương.
Lôi Yên đứng ở một bên, trên mặt lộ ra vẻ mê mang, nghỉ hoặc hỏi: "Tổ tiên của nhà họ Lăng?"
"Lý đại nhân, không lẽ là Hoàng Lão Tà sao?”
Cô ấy đã ngất đi trước khi Lăng Phá Thiên sống lại, đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Lâm Thiên Sinh hờ hững nói: "Tên đó đã tự bạo rồi."
"Tự bạo?"
Nghe thấy lời này, Lý Vệ và Lôi Yên đều có vẻ vô cùng kinh ngạc. Sau đó lại lộ ra vẻ mặt thì ra là thế.
Chẳng trách nơi này lại bị san bằng.
Nhưng thật sự không thể tin được, một đại năng Nguyên Anh Cảnh thời thượng cổ vừa mới hồi sinh đã tự bạo.
Điều khiến họ càng bất ngờ hơn là Lâm Thiên Sinh có thể sống sót sau vụ tự bạo mà vẫn bình an vô sự.
Hơn nữa còn cứu được cả hai người họ.
"Lâm tiểu hữu, ơn lớn không biết cảm ơn sao cho đủ. Sau này nếu cần lão phu giúp đỡ, xin cứ nói."
Lý Vệ và Lôi Yên cung kính chắp tay nói với Lâm Thiên Sinh.
Sau đó ông ta lấy trong người ra một tấm danh thiếp đưa cho anh: "Đây là thông tin liên lạc của tôi."
Dù thế nào đi nữa, quả thực là Lâm Thiên Sinh đã cứu mạng bọn họ, đây là sự thật không có gì phải bàn cãi.
Lâm Thiên Sinh cũng không làm giá, anh cầm lấy danh thiếp của Lý Vệ xem. Bên trên viết, tổ chức rồng cấp A - Lý Vệ.
Lâm Thiên Sinh mỉm cười nói: "Còn suất tu luyện ở thánh địa núi Côn Lôn thì sao?"
Nghe được câu hỏi này, Lý Vệ mới đột nhiên nhớ tới, ngượng ngùng cười nói: "Ôi, xem trí nhớ của lão phu này."
Nói xong, ông ta từ trong túi móc ra một tấm lệnh bài bằng vàng ròng đưa cho Lâm Thiên Sinh, nói: "Hãy để em gái cậu cầm tấm lệnh bài này đi đến chân núi Côn Lôn, tới khi đó sẽ có người đi đón."
“Về phần Tụ Hồn Đan, sau khi tới thánh địa sẽ cấp phát.”
"Lâm tiểu hữu yên tâm, sau khi lão phu trở về sẽ báo lại từng việc một."