Làm Quả Phụ Thật Khó

Chương 18: Chỉ điểm




Editor: Linh.

Lý Tùng đem lò nấu rượu mua xuống, theo địa phương mà Quế Thanh Thanh chỉ điểm, quả nhiên đào ra một hầm rượu trăm năm, hắn không khỏi âm thầm chắc lưỡi, không nghĩ tới thê tử lại có bản lĩnh như vậy! Hắn vốn là nửa tin nửa ngờ, cảm thấy dù sao cái lò nấu này cũng không tốn bao nhiêu bạc, cho dù không phải là thật, để nghiệm chứng lời của thê tử cũng đáng giá, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôntrải qua chuyện này hắn mới chính thức ý thức được, thì ra thiên hạ thật sự có chuyện kỳ dị như vậy, xem ra sau này đối với lời nói của thê tử, phải nói gì nghe nấy mới được.

Lý Tùng giao phó lò nấu cho Trung thúc xây tửu phường, hắn lại mua cả triền núi phụ cận, Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đônmướn hai nhà tá điền giúp đỡ trồng trọt, năm nay mua giống của cây ăn quả trồng thì hơi trễ, nhưng mà có thể trồng những loại khác, Lý Phúc Mãn biết nhi tử mua đất xây tửu phường, ông không ở không được, ngày ngày mang theo Đại Đầu đi bộ đến Liễu gia tập xem, chỉ sợ nhi tử bị thua thiệt.

Quế Thanh Thanh thì vùi ở trong nhà làm tú sống, thuận tiện cũng dạy Hỉ muội thêu thùa may vá, lần trước sau khi Quế Thanh Thanh bán hà bao, lại bắt tay vào thêu một cái đèn bình*, Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đônngắn ngủi mấy ngày thời gian, đã kiếm được hai lượng bạc. Chưởng quỹ của tú phường thấy tay nghề của nàng không tệ, hỏi nàng có thể thêu bình phong hay không, nữ nhi phú hộ Vân gia của huyện Thanh Phổ phải xuất giá, bởi vì thời gian cấp bách, còn một chiếc bình phong chưa thêu xong.

(*) Đèn bình: bản dịch cũng không nói rõ nên theo ý hiểu của mình thì là cái mành để che đèn khỏi bị gió thổi tắt hay sao ấy.

Quế Thanh Thanh nhìn bản vẽ, trên mặt thêu là hình ba con dê con đùa giỡn, có cây mai, đá, cây trúc ở trước chuồng, một bé trai cưỡi dê, một bé trai phe phẩy quạt, một con dê đi theo, lại có một bé trai cầm nhánh cây quất một con dê, tạo thành một bức vẽ "Tam Dương Khai Thái".Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn Cho một tháng thời gian để thêu hoàn, giá tiền là mười lượng bạc, đây là vật khó thêu nhất ở đây, người bình thường thật đúng là thêu không được, Quế Thanh Thanh tính toán thời gian, cảm thấy vẫn còn dư dả, cũng vẫn kịp, nàng liền hớn hở đồng ý.

Cầm khăn thêu che mặt, Quế Thanh Thanh lại mang theo Hỉ muội đi mua chút rau dưa cùng thịt, vừa về đến cửa nhà, đã thấy Vương thị đang ngồi ở bậc thang trước cửa, nhìn thấy Quế Thanh Thanh trở lại, Vương thị vui vẻ nói: "Ai u đại tẩu, cuối cùng ngươi đã trở lại, ta đã chờ ngươi một canh giờ."

Quế Thanh Thanh hỏi: "Ngươi lại vào thành đi chợ sao? Sao không có mua đồ?"

Vương thị cười nói: "Lần này ta không phải đến mua đồ, là bán đồ, không phải là Tam lang sẽ bán đậu hũ sao, hai người chúng ta đã thương lượng, ruộng cũng gieo xong, vào lúc này là nông nhàn*, không bằng làm chút đậu hũ bán, kiếm chút tiền tiêu vặt....."

(*) Nông nhàn: Thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa.

Quế Thanh Thanh gật đầu một cái, "Nếu như bán thật thì cũng không sai, dù sao so với nhàn rỗi cũng tốt hơn."Nàng cầm chìa khóa mở cửa, mời Vương thị đi vào.

Vương thị vừa đi vừa cười nói: "Ai nói không đúng đây, ta cũng biết đại tẩu sẽ tán thành, đúng rồi, sao cha lại không có ở nhà?"

Quế Thanh Thanh không muốn để nàng biết quá nhiều, liền nói: "Cha là người không ngồi yên một chỗ được, ngày ngày ra ngoải tản bộ."

"Cha chính là người có phúc khí, già rồi còn có thể chuyển đến sống ở trong thành. Đại tẩu phúc khí cũng không kém....."

Quế Thanh Thanh cười mà không cười nhìn nàng "Ngươi lần này tới đây lại có chuyện gì? Vẫn nên nói thẳng ra đi, ta bận nhiều việc."

Vương thị cười gượng nói:DĐLQĐ "Là như thế này, Tam lang bán đậu hũ mỗi ngày đều rất vất vả, ta muốn để cho hắn buổi trưa đến nhà ăn bát cơm nóng, đến lúc đó còn phải phiền toái đại tẩu." [Thấy người mặt dầy chứ chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy, *Cào tường, cào tường* meo meo].

Quế Thanh Thanh cẩn thận quan sát Vương thị mấy lần "Ngươi nói là ngày ngày để cho Tam lang đến nhà của ta ăn cơm trưa?"

"Đúng vậy, dù sao nhà các ngươi cũng phải ăn cơm, chỉ là nhiều thêm một đôi đũa một cái bát mà thôi....."

Quế Thanh Thanh lắc đầu "Vậy không được!"

Vương thị vừa nghe liền giận: "Làm sao lại không được? Cái nhà này cũng không phải chỉ có mình ngươi, cha mới là người quyết định! Ta hỏi ngươi là cho ngươi mặt mũi! Ta cũng không tin cha sẽ để cho con thứ ba của ông ngày ngày ăn cơm nguội....."

Quế Thanh Thanh cười nhạt nói: "Đây không phải là chuyện nhiều thêm một đôi đũa một cái bát, cha cùng đại lang thường xuyên không ở nhà, chỉ có ta cùng Tam tiểu thúc hai người ăn cơm, truyền đi không tốt."

Vương thị vừa nghe lời này, cũng chần chờ, mặc dù tới dùng cơm có thể chiếm được tiện nghi, nhưng mà bộ dạng dụ dỗ kia của Quế Thanh Thanh, nếu như Tam lang nhìn nàng một thời gian dài, nói không chừng bị nàng câu hồn.....

Quế Thanh Thanh thấy nàng không nói lời nào, nghĩ là nàng đã quyết định rồi, liền nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi chờ cha trở lại rồi nói cho ông tốt lắm." Cha chồng mặc dù nhớ nhi tử, nhưng mà trên đại sự sẽ không hồ đồ.

Vương thị vào lúc này chính mình cũng không nắm chắc, cho dù cha chồng đồng ý, nàng cũng không muốn cho Tam lang tới đây! Chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước mình đưa tới đây một con gà, nàng không khỏi cảm thấy nhức nhối, chỉ vào Quế Thanh Thanh nói: "Ngươi người này chính là không nói tình nghĩa, chỉ là để cho Tam lang đến đây ăn một bữa cơm, ngươi liền ra sức từ chối, ngươi đừng quên ta còn đưa tới đây một con gà, con gà kia còn đang đẻ trứng....."

Quế Thanh Thanh ngạc nhiên, ngay sau đó cười nói: "Ngươi mới vừa rồi còn nói cái nhà này do cha làm chủ, gà của ngươi tất nhiên là cũng đưa cho cha chồng, làm sao lại tính ở trên đầu ta?DĐLQĐ Huống chi con gà mẹ kia vẫn đang ở trong chuồng gà, nếu như ngươi đau lòng, ôm đi là được, ta nghĩ ngươi không dám, về nhà Tam lang cũng không tha cho ngươi." Nàng nói xong trên mặt ung dung thản nhiên, trong lòng lại hồi hộp, Vương thị không chịu nổi nhất chính là khích tướng, nếu như nàng ôm gà đem đi, ấn tượng của cha chồng đối với nàng càng không tốt, sau này trong nhà sẽ bớt được rất nhiều phiền toái, thật là không thể tốt hơn....."

Vương thị không nghĩ tới Quế Thanh Thanh lại có thể để cho nàng ôm con gà kia đi, còn nói cái gì mà Tam lang không tha cho nàng, ai mà không biết ở nhà là do nàng định đoạt? "Hôm nay dù thế nào ta cũng phải mang con gà kia đi! Nhìn xem Tam lang có dám mắng ta hay không?" Dù sao cha chồng cũng không có ở nhà, con gà kia thế nào cũng phải trị giá bốn đồng bạc....."

Vương thị nổi giận đùng đùng đi bắt gà, con gà kia ở trong chuồng bay loạn một trận, không để ý một cái vậy mà lại để nó bay lên đầu tường, mắt thấy rơi vào trong sân nhà hàng xóm, Vương thị vội vàng kéo Tống Thanh Thanh đi gõ cửa nhà Tống Tử Hà.

Trong chốc lát tiểu nha hoàn của Vương Chân đã ra mở cửa, thấy là Quế Thanh Thanh, liền mời nàng đi vào, Vương Chân đang ở trong sân, nghe nói hai người là tới bắt gà, liền cười nói: "Ta mới thấy gà bay vào, đang muốn bắt nó đưa cho các ngươi."

Vương thị âm thầm bĩu môi, có thể đưa đi mới là lạ, nói không buổi tối liền vào bụng của các ngươi! Cuối cùng nàng còn biết điều thu liễm, trong miệng không có nói nói hươu nói vượn. Nàng cuối cùng dưới sự giúp đỡ của hai nha hoàn bắt được con gà mẹ kia, trên đầu lại còn rơi xuống hai cọng lông gà.

Vương chân che miệng cười trộm, Quế Thanh Thanh cũng lười để ý nàng, chỉ nhìn thấy nàng đắc ý ôm gà mẹ đi.

Vương Chân cười nói: "Mau vào nhà ngồi một chút đi, cả ngày cũng không thấy ngươi ra khỏi nhà, không biết bận rộn cái gì."

"Còn có thể làm gì, chỉ là ở tú phường nhận chút châm tuyến về làm, trợ giúp chi phí trong nhà." Quế Thanh Thanh vừa nói, vừa quan sát cái nhà này, phát hiện cùng với nhà của nàng không sai biệt lắm, chủ nhân của nhà thịnh tình mời, hơn nữa lần trước còn ăn Hoa hòe cao của người ta, vẫn chưa đáp lễ lại cho nàng.....

Quế Thanh Thanh cũng không tiện đi ngay, nhưng vẫn hỏi: "Không biết trượng phu của ngươi có ở nhà hay không, nếu như có, lần sau lại ta sẽ quay trở lại."

"Không, không có ở đây, hắn mười ngày nửa tháng có thể đến một lần là may rồi." Vương Chân nói xong, có chút lúng túng cười cười. "Trượng phu của ngươi làm việc ở trong nha môn, khi mua nhà phỏng chừng cũng đã nghe qua loa, chắc thân phận của ta ngươi cũng biết một chút, ta cũng không gạt ngươi."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Không phải chỉ là ngoại thất của Tống gia thôi sao! Ta cảm thấy làm ngoại thất so với việc gả vào trong nhà hắn làm thiếp tốt hơn nhiều."

Vương Chân kinh ngạc, người có thể nghĩ như vậy thật đúng là không nhiều lắm, cũng không biết nàng nói thật hay giả vờ "Làm thiếp chẳng lẽ không được hay sao? Ngoại thất luôn là danh không chính ngôn không thuận."

Quế Thanh Thanh nhớ tới trước đây mình cùng nàng mặc dù không có thân quen, nhưng cũng là cùng chung cảnh ngộ, thậm chí còn từng theo nàng học cổ cầm mấy ngày, dù sao cũng nên chỉ điểm đôi câu, Quế Thanh Thanh liền cười nói: "Làm thiếp có cái gì tốt? Ngày ngày cấp cho Đại phu nhân lập quy củ, nếu như khế ước bán thân ở trong tay của người ta, càng thêm thân bất do kỷ*....." Nàng mới vừa nói xong hai câu, liền nghe tiểu nha hoàn khách khí nói: "Nãi nãi, Nhị gia tới."

(*) Thân bất do kỷ: bản thân mình không thể tự làm chủ cho mình.

Quế Thanh Thanh cả kinh, không nghĩ tới Tống Tử Hà lại tới vào lúc này, nàng cuống quít cáo từ.