Làm Phi

Chương 92: Lại thấy




Edit: Mai Thái phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Hai người nói chuyện với nhau rất tùy ý, nghe xong chỉ cười vui vẻ. Nhưng mà nửa tháng sau, hoàng đế thật sự bỏ cũ và thay mới tướng lãnh phòng thủ Dương Quang.

Ở Dương Quang còn làm ra một chuyện đáng "Chê cười": tướng quân Hầu Hưng bị điều đi kia sau khi nghe ý chỉ xong thế nhưng lại hô to không chịu, quỳ xuống đất hô hào cầu xin muốn tiếp tục thủ vệ Dương Quang, cùng tồn vong với quân dân Dương Quang.

Nghe nói tướng quân tiền nhiệm này còn suýt động thủ với viên quan mới nhậm chức, cũng may vị tướng lãnh mới được điều đến tuy là tuổi trẻ, nhưng nhuệ khí ngút trời, không chịu đựng cái thói này của hắn, không nói hai lời đã trở tay kiềm chế người này, ra lệnh cho thủ hạ tạm giam, ngay cả Trường Dương cũng tạm thời không cho hắn trở về.

"Hầu Hưng ở trong ngục còn kêu oan đó, nói bệ hạ không màng đến lòng trung thành của hắn, còn nói đợi đến lúc Hách Khế cử binh đánh Dương Quang, hi vọng bệ hạ có thể tuệ nhãn thức châu[1]."

[1] Tuệ nhãn thức châu: ý nói đôi mắt tinh tường, có thể nhìn rõ mọi việc, phát hiện được giá trị tiềm ẩn của người khác.

"Xuy." Tịch Lan Vi nghe xong cười ra tiếng, thấy Mị Điềm lại ăn một quả nho chua mà nàng ngay cả chạm vào cũng không muốn chạm, phảng phất trong miệng đã cảm thấy vị chua kia, nhăn nhăn mày nói: "Hắn thật đúng là dám nói. Hách Khế cử binh đánh Dương Quang? Chính là một chút manh mối cũng không có."

Lời nói chỉ có thể nói đến đây. Lời chân chính mà nàng muốn nói chính là, hiện nay tuy không có manh mối, nhưng qua một chút thời gian nữa sẽ có. Hầu Hưng dám lấy lý do này để thoái thác, chỉ sợ là đã sớm biết được tình hình.

Chẳng trách ở đời trước khi thấy hắn không chiến mà trở ra, tóm lại cũng không phải là nhát gan sợ phiền phức, căn bản chính là nghe lệnh của người khác.

Trong lòng cảm xúc kỳ diệu, kiếp trước rất nhiều sự việc nhìn giống như bình thường hiện giờ đều có lý giải mới, nàng ngưng thần cười, Tịch Lan Vi liếc nhìn cái bụng nhỏ của Mị Điềm cao phồng lên: "Còn ba tháng nữa?"

"Ừ." Mị Điềm gật gật đầu, tay đỡ ở bên hông, khẩu khí thoải mái khẽ cười: "Mệt mỏi quá, mỗi ngày ở trong phủ rất buồn, cái gì cũng không làm được, bệ hạ còn cho Thẩm Ninh an nhàn đi rất nhiều, mỗi ngày hắn đều nhìn ta, ta muốn tự mình bóc một quả nho để ăn hắn cũng sợ ta mệt."

"Ai..." Tịch Lan Vi nghe vậy thở nhẹ ra một hơi, lập tức lấy số nho còn lại tới trước mặt mình, nói "Là ta sơ sót" rồi gọi Tiểu Sương tới. Nàng khẽ cười nhìn Mị Điềm, đưa đĩa nho cho Tiểu Sương: "Cầm đi giúp Thẩm phu nhân bóc vỏ sạch sẽ, sao có thể để cho nàng chịu vất vả ở Y Dung Uyển."

"..." Mị Điềm bĩu môi, giận dỗi trợn mắt nhìn, chốc lát lại cười nhẹ nhàng, "Thôi thôi, ngươi lấy việc này làm cho ta nghẹn khuất đi, chờ khi ngươi có thai, ta bèn ngày ngày tiến cung, thay biểu ca nhìn ngươi."

"Biểu ca của ngươi không muốn để cho ngươi tiến cung đâu." Tịch Lan Vi bác bỏ không lưu tình, ngừng lại một chút, lại hỏi Mị Điềm: "Có biết là nam hay nữ không?"

"Không biết." Mị Điềm lắc đầu: "Mời hai vị đại phu tới bắt mạch, kết quả không giống nhau... Nghe nói cũng thường không chính xác, thôi tùy ý đi, nhưng ta hi vọng là một nữ nhi."

...Vậy ngươi phải thất vọng. Trong lòng Tịch Lan Vi nhắc mãi một câu, mặt mày tươi cười mà khuyên nàng: "Nếu muốn ta nói, thai này là nhi tử mới tốt. Sau đó ngươi lại sinh một muội muội cho nó, có ca ca chăm sóc, không tốt sao?"

"Nhưng nếu lần thứ hai vẫn là nhi tử thì sao?" Mị Điềm chau mày: "Không được, ầm ĩ đến lật trời? Ta không cần đâu."

Vậy ngươi lại phải thất vọng rồi...

Tịch Lan Vi nhớ rất rõ ràng, ở đời trước khi mình bị bệnh mà chết, Thẩm Ninh và Mị Điềm đã có hai nhi tử, mà Mị Điềm đang có thai lần thứ ba.

Thai thứ ba là nam hay là nữ thì nàng không biết, nhưng thai thứ hai... Xác thật vẫn là nhi tử.

Nàng cười cho có lệ không muốn nói thêm việc này, im lặng uống trà. Ngược lại Mị Điềm không muốn ngừng đề tài này như vậy, liếc nàng nói: "Đừng lo chuyện ta sinh nhi tử hay nữ nhi, còn ngươi thì sao?"

Tịch Lan Vi ngẩn ra.

"Đều nói biểu ca độc sủng một mình ngươi một khoảng thời gian..." Mị Điềm đang nói ngưng lại, không nói thêm về việc này, chỉ nói: "Nếu lần này ta sinh nhi tử, ngươi sinh một nữ nhi, chúng ta kết thân được không?" Nói xong lại lắc đầu, tự mình phủ định trước: "Không được, nếu ngươi có thể sinh hạ Hoàng trưởng tử thì mới tốt, xưa nay trong cung đều là mẫu bằng tử quý..."

"Cái gì mà " mẫu bằng tử quý "?" Giọng hỏi trầm thấp lại tỏ vẻ bất mãn, Mị Điềm nghe xong rùng mình, đáy lòng thầm hô một tiếng "Không xong", chỉ sợ phải chọc phiền toái cho Tịch Lan Vi.

Đỡ tay cung nữ muốn đứng dậy chào hỏi, các nàng còn chưa tiến lên, hoàng đế đã chạy tới bên cạnh ngồi xuống. Lạnh nhạt liếc Mị Điềm một cái, Hoắc Kỳ nói: "Ngồi."

"Cái gì mà "mẫu bằng tử quý "?" Hoắc Kỳ lại hỏi một lần nữa, đáy lòng Mị Điềm cực kỳ hoảng loạn, ánh mắt nhìn qua Lan Vi, vội la lên: "Là thiếp thân nói không lựa lời, Lan Vi cũng chưa nói cái gì..."

Vạn lần không thể để cho Hoắc Kỳ cảm thấy Lan Vi tính kế lên việc con nối dõi.

"Biết nàng ấy cũng chưa nói gì, cho nên mới không hỏi nàng ấy." Hoắc Kỳ vẫn lạnh nhạt nhìn Mị Điềm, hơi nhíu mày tỏ vẻ bất mãn rõ ràng: "Mẫu bằng tử quý, thời gian nàng không có hài tử, trẫm để nàng ấy chịu thiệt sao?"

... Chính là để ý cái này sao?!

Mị Điềm cứng nhắc hồi lâu, trong lòng nói vừa rồi kinh ngạc hoảng sợ quá mức, kết quả căn bản là hai người không để ý cùng một sự việc?

Thấy hoàng đế nhìn mình với vẻ mặt âm trầm, Mị Điềm tự biết vẫn nên thức thời mới phải, rầu rĩ trả lời một câu "Không có", rồi đứng lên, uốn gối phúc thân: "Thiếp thân cáo lui."

"Ừ." Hoắc Kỳ ước gì Mị Điềm chạy nhanh đi, tất nhiên không có một chút ý muốn giữ lại nào. Tịch Lan Vi liếc hắn một cái, phân phó Giản Tiểu Sương đưa Mị Điềm ra ngoài.

...

"Không cần để ý lời của A Điềm nói." Hoắc Kỳ gật đầu thành khẩn, "Cái gì mà "mẫu bằng tử quý ", với trẫm mà nói thì không có ý nghĩa gì, nàng cũng không cần vì vậy mà bất an." Ngừng lại một chút, tâm niệm của hắn hơi chuyển, lại bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên... Nếu có thể có hài tử, cũng rất tốt."

Đã rất lâu trong cung không có phi tần mang thai. Quả thật, xét đến cùng thì phải trách hắn, là hắn ít khi đi đến chỗ của phi tần khác, nếu như lật xem đồng sử (sổ ghi chép việc thị tẩm cung tần), số lần đi gặp các phi tần khác trong mấy tháng nay... Dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết.

Nhưng cho dù là hắn "Sai", hắn cũng không muốn sửa.

Không khí có chút ngưng trệ, đối mặt với nhau mà nói đến việc hài tử, có chút không biết nên tiếp tục như thế nào. Hoắc Kỳ muốn tìm cơ hội để nói tới việc này một lần, không thể cương quyết được, lại cảm thấy lúc này không nên nới với nàng việc này.

Khẽ thở dài một tiếng, Hoắc Kỳ dự định nói đến việc khác: "Thôi..."

"Thần thiếp cũng rất thích hài tử." Lan Vi bỗng nhiên nói, hắn ngẩn ra, nàng gật đầu mỉm cười, lại nói: "Nam hài, nữ hài đều thích. Đợi đến khi xong việc của Hách Khế, thần thiếp..."

Hai má đỏ bừng đến mức không nói được, cũng may mặc dù không nói ra được, nhưng cũng là ngụ ý rõ ràng. Cắn nhẹ hàm răng một cái, nàng khẽ cười giải thích: "Miễn cho hiện tại bệ hạ đã nhọc lòng việc trong triều, còn phải phân tâm vì thần thiếp."

Hoắc Kỳ đánh giá nàng, tỉ mỉ nhìn trong giây lát, bị gò má đỏ ửng của nàng chọc cho cười. Hắn gật đầu một cái, sắc mặt thêm hai phần trịnh trọng: "Được. Nghe theo nàng, trẫm an tâm xử lý tốt việc của Hách Khế, sau đó... Chờ làm phụ thân."

...

Gió mùa hạ chậm rãi thổi qua, tuy là tăng thêm mát mẻ nhưng không thể thổi tan nóng bức. Dưới ánh nắng chói chang, cành lá xào xạc trong gió, giống như mỗi một âm thanh vang lên đều mang theo một chút không khí nóng bức chỉ có ở tiết trời mùa hạ.

Cũng thật là mùa hạ "Náo nhiệt"...

Tịch Lan Vi cho cung nhân lui ra, nàng đứng trong đình hóng gió ở hậu viện, yên lặng nghe động tĩnh trong gió. Bên tai là tiếng cành lá không ngừng vang lên, trước mắt là một hồ hoa sen nở rất an tĩnh. Một lát sau, gió nhẹ đi, ngừng lại, bên tai yên tĩnh, không thể tìm được một chút tiếng động nào, cảnh trí trong ao lại vẫn như cũ.

Cuộc chiến lần này... Ước chừng cũng sẽ là như thế này. Hoặc là nội loạn hoặc là xâm lấn, bất luận là ai xúi giục, huyên náo lợi hại như thế nào cũng sẽ giống như cơn gió kia trong giây lát sẽ qua đi, không thể ảnh hưởng đến sự thịnh vượng vốn có.

Hoắc Kỳ sẽ không có việc gì, nàng sẽ không có việc gì, Đại Hạ cũng sẽ không có việc gì...

Hít thở một hơi thật sâu, Tịch Lan Vi nhắm mắt cân nhắc những mong mỏi trong lòng, cảm giác bản thân thật là "Lòng tham không đáy", vừa cầu nguyện lần này phụ thân sẽ không giống như đời trước, có thể bình an mà về; lại vừa mặc niệm, trong trận chiến này, Đại Hạ sẽ giống như đời trước, bình bình an an.

...

"Bùm." Trong phút chốc mặt nước vang lên một tiếng, giống như âm thanh hòn đá nhỏ rơi vào trong nước. Tịch Lan Vi đột nhiên mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, tất cả đều như thường.

Chân mày nhíu lại, trong lòng có bất an không thể giải thích được, nàng đứng lên đi đến bên cạnh đình hóng gió, lại nhìn chung quanh.

"Tiệp dư nương tử không có lòng phòng bị như vậy, ngày nào đó bị người ta đẩy mạnh vào trong nước, vậy chỉ có thể chết không rõ ràng."

Thanh âm ở phía sau rõ ràng mà trầm thấp, không coi là xa lạ, nhưng cũng thật là lâu rồi không nghe thấy.

Trong lòng Tịch Lan Vi có chút khẩn trương, nàng không quay đầu lại, chỉ cười khẽ: "Sở công tử không có quy củ như vậy, ngày nào đó bị người ta tố cáo ngự trạng, cũng không để cho người khác cầu xin đường sống." Nghiêng mắt liếc hắn một cái, trong lời nói bình đạm của nàng mang theo một chút khinh miệt: "Mấy ngày không gặp, Sở công tử đối với việc tấn vị của cung tần thật là hiểu biết thấu triệt."

Lần gặp mặt trước đây nàng vẫn là từ ngũ phẩm Mỹ nhân, vừa rồi hắn lại chuẩn xác mà gọi nàng là "Tiệp dư nương tử".

"Mấy ngày không gặp, Tiệp dư nương tử đối với việc triều chính cũng hiểu biết không ít." Sở Tuyên lạnh nhạt nhìn nàng, thần sắc không hề gợn sóng, dừng lại một chút, hắn cười khẽ: "Nhưng thật ra đa tạ nương tử còn gọi một tiếng " Sở công tử ", không trực tiếp xem ta như người đã chết."

"Hừ..." Tịch Lan Vi cười nhạo ra tiếng, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, lại khinh miệt nói: "Sở công tử thật là đối với việc giả thần giả quỷ thì yêu thương sâu sắc. Ngược lại ta thật tò mò, như thế nào mà ngươi giấu diếm được Cấm Quân Đô Úy phủ?"

"Cũng nhờ đám phế vật kia giúp." Ý khinh miệt của Sở Tuyên so với nàng càng sâu hơn, giải thích lời ít mà ý nhiều: "Một khối thi thể ngâm nước mấy ngày, bọn họ chỉ có thể từ thân hình và đặc thù tới nhận có phải là ta hay không."

Tịch Lan Vi chậm rãi hít một hơi, ngưng mắt nhìn hắn, lại hỏi: "Nếu muốn giả chết, sao còn đưa lá xăm cho ta làm gì?"

"Bởi vì không nghĩ tới ngươi sẽ nói với bệ hạ." Ánh mắt của Sở Tuyên chợt âm lãnh ( âm u và lạnh lẽo): "Cấm Quân Đô Úy phủ đột nhiên tra ta, cũng là vì ngươi nói, có phải hay không?"

Sau khi kinh sợ trong chốc lát vì bị chọc thủng, Tịch Lan Vi định thần, tươi cười chậm rãi tràn ngập, cho đến khi làm cho khuôn mặt vốn trắng trẻo xinh đẹp trông có vẻ có chút... Quỷ dị: "Ngươi cảm thấy ta sẽ gạt bệ hạ sao? Đó là phu quân của ta."

Quả nhiên là chê cười hắn tính sai.

"Ta đã nói với ngươi, đừng chạm vào bàn cờ này." Trên sắc mặt lãnh lẽo đột nhiên dâng cao tức giận, hắn tới gần nàng một bước, vẻ mặt lạnh lẽo buồn phiền nói: " Tướng lãnh biên quan đột nhiên bỏ cũ thay mới cũng là do ngươi nhúng tay vào, có phải hay không?"

Tịch Lan Vi quay đầu đi chỗ khác, trầm mặc mà chống đỡ, không nói với hắn nhiều lời vô ích.

Ngay sau đó, đầu vai đột nhiên bị đau, tiếp theo toàn bộ phía sau lưng bị đặt trên cây trụ của đình hóng gió. Tịch Lan Vi hoảng sợ, theo bản năng mà trở tay đẩy hắn: "Ta gọi người."

"Nếu ngươi thật sự tin bọn hắn có thể đuổi tới trước khi ta đi, ngươi đã sớm gọi." Trong ý cười nhẹ nhàng, hắn nhìn ánh mắt của nàng tựa như đang nhìn một con dê non mặc cho người ta xâu xé.