Làm Phi

Chương 89: Không để ý




Edit: Cát Tần

Beta: Du Phi

Có thể nhìn ra được Giản Tiểu Sương thắc mắc vì sao Tịch Lan Vi lại giữ nàng, chỉ là không tiện mở miệng hỏi, tính nàng lại rộng rãi nên cũng không tốn nhiều tâm tư suy nghĩ lắm.

Chỉ là mấy ngày nay đã cùng chung sống với mọi người trong Y Dung Uyển, cùng với hai hươu một mèo chơi đến vui vẻ, Tịch Lan Vi lẳng lặng nhìn Tiểu Sương một chút, cảm thấy như đã qua mấy đời.

Các triều thần khó tránh nghị luận việc Hoàng đế không giữ một cung tần nào ở lại trong cung, Hoắc Kỳ chỉ thong dong đáp: "Đã không thích hợp thì trẫm cũng không thể tuỳ tiện giữ người ở lại hậu cung được."

Các triều thần cũng không thể nói gì hơn, chọn phi tần nào thì chủ yếu vẫn là do Hoàng đế thích.

Mặc dù chưa tấn phong cung tần mới, nhưng cũng hoàn toàn không có nghĩa là sau thời gian tuyển tú có thể yên tĩnh được.

Giữ lại làm nữ quan, khó tránh khỏi có chút không an phận, hơn nữa là người hầu hạ gần bên phi tần, cơ hội nhìn thấy hoàng đế cũng không tính là ít. Không biết vị nào ở bên cạnh Hân Chiêu dung động tâm tư. Khi thay Hân Chiêu dung tặng đồ đến Tuyên Thất Điện, vô tình làm rơi chiếc khăn lụa bên cạnh Hoàng Đế, nàng ta cúi xuống nhặt lên, tay ngọc khẽ động, giơ tay nhấc chân đều kiều mị.

Tịch Lan Vi ở bên cạnh Hoắc Kỳ, nhàn nhạt mà nhìn, thấy Hoắc Kỳ đã nhìn qua nhưng cũng chưa nói gì.

"Bệ hạ thứ tội". Nàng ta cười, hơi khom người, lông mi run rẩy như vũ cánh, phảng phất như mang theo một chút bất an cùng áy náy.

"Ngươi tên gì?" Hoắc Kỳ hỏi. Thấy Hoàng đế hỏi, trên mặt nàng ta vui vẻ, nhưng thật mau áp chế xuống, gật đầu đáp: "Tên nô tỳ là Thanh Hàn".

Hoàng đế gật đầu, lại liếc nhìn nàng ta một cái, giọng điệu không có một chút cảm tình nào: "Quy củ không đủ, ngươi đến Thượng Nghi Cục học quy củ đi".

Quả nhiên là việc nào ra việc đó, hắn cũng không để ý chuyện nàng ta kiều mị như thế nào.

Tịch Lan Vi vẫn nhàn nhạt nhìn, thưởng thức sắc mặt biến đổi của nàng ta, lại nhìn nàng ta không dám làm gì nữa mà cuống quýt cáo lui, nàng cười nhạt: "Bệ hạ không biết thương hương tiếc ngọc sao?"

Hoắc Kỳ liếc nàng: "Cũng không phải, chỉ là không muốn hái hoa ngắt cỏ".

Lúc Tịch Lan Vi chưa vào cung, trong cung chưa từng có ai thật sự được xưng là "sủng phi", ngẫu nhiên Hoắc Kỳ cũng biết được có người nghị luận hắn không biết "thương hương tiếc ngọc". Lúc đó hắn cảm thấy thực sự không hiểu, rõ ràng trong cung đều là nữ tử có gia thế dung mạo tốt, chỉ là hắn cũng không để tâm tới ai, mà ra vẻ kiều mị mời sủng giống như Thanh Hàn kia lại làm cho hắn cảm thấy phiền chán vô cùng.

Mỗi khi gặp phải tình cảnh như vậy, đừng nói là "thương hương tiếc ngọc", hắn chỉ thấy tức giận nhiều hơn, với cảm thấy những người mang son phấn tươi cười kia đều đang muốn tính kế, thật làm cho hắn sinh ra cảm giác ghê tởm.

Rồi sau đó gặp gỡ Tịch Lan Vi, bắt đầu sủng nàng, hắn mới ý thức được chính mình cũng biết như thế nào là... sủng một phi tần.

Hôm nay bị nàng trêu chọc một câu như vậy bỗng dưng tỉnh ngộ, giống như chuyện khác nhau của "thương hương tiếc ngọc" và "hái hoa ngắt cỏ". Hắn không nghĩ sẽ dốc lòng chăm sóc hoa cỏ ở trước mắt một lần, chỉ là một khối mĩ ngọc để ở trước mắt thì hắn liền biết mình không thể phí phạm của trời.

Thấy thần sắc hắn hơi ngây ra, chốc lát lại cười một tiếng, lắc lắc đầu, Tịch Lan Vi không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, đoán một chút nhưng nàng cũng không hỏi, thẳng thừng đứng dậy cúi chào: "Thần thiếp cũng nên cáo lui".

Hoắc Kỳ ngẩn ra, nhăn nhăn mày: "Không phải thỉnh an chiều đã qua rồi sao?"

Đã lâu rồi, lại không biết từ khi nào mà "trở thành ước định", nàng dùng qua bữa tối rồi tới Tuyên Thất Điện, hoặc là đơn giản tới Tuyên Thất Điện dùng bữa tối, rồi tới thời điểm thỉnh an chiều sẽ đi Thư Nhan cung, sau đó lại quay về Tuyên Thất Điện, đến sáng hôm sau thì mới trở về Y Dung Uyển.

Hai người đều rất thích ứng, hôm nay bị hắn hỏi như vậy, Tịch Lan Vi thoáng chốc mới ý thức được, thói quen này... hình như có gì đó không đúng.

Khẽ gật đầu, nàng giải thích: "Thần thiếp đang có nguyệt sự".

"...À". Hoắc Kỳ rầu rĩ, dường như giận dỗi cho nên im lặng một chút, sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Ừm, vậy thì đi đi."

Tịch lan Vi "Xuy" cười một tiếng, sau đó thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói: "Thần thiếp muốn nói một câu đoán chừng bệ hạ sẽ không thích nghe".

Hoắc Kỳ giương mắt đảo qua nàng: "Không nghe".

Tịch Lan Vi nghẹn lại, chớp mắt một cái, thực sự cũng không tính nói, lần thứ hai hành lễ: "Thần thiếp cáo lui".

"..." Lần này tới Hoắc Kỳ bị nghẹn. Nhìn nàng cung kính cáo lui mà không muốn hỏi ý tứ hắn lần nữa, hắn cũng không ngăn cản, đành phải để ngày mai hỏi lại.

...

Sáng sớm, Giản Tiểu Sương đánh thức nàng dậy mà sắc mặt khẩn trương dị thường, lúc hầu hạ chải đầu cho Tịch Lan Vi thậm chí tay cũng run. Tịch lan Vi cũng không so đo với nàng ấy, làm như không thấy, cho đến lúc thấy Tiểu Sương không chịu được sự run rẩy mà kéo tóc nàng làm nàng đau đớn hô khẽ một tiếng.

"Nương tử thứ tội". Đột nhiên Giản Tiểu Sương quỳ xuống, càng run hơn nữa, nói bốn chữ ngắn gọn thậm chí còn nức nở khóc.

"Làm sao vậy?" Tịch Lan Vi liếc nhìn nàng ấy từ trong gương, lại nhìn về phía chiếc lược vì Tiểu Sương hoảng loạn mà vứt ở trên mặt đất kia: "Không phải ngày tết hay ngày lễ, hành đại lễ như vậy làm gì? Đứng lên đi".

Giản Tiểu Sương đứng lên, Tịch Lan Vi xoay người sang chỗ khác, nàng cầm một tay Tiểu Sương kéo lại, quan tâm: "Nói đi, làm sao vậy? Mới sáng sớm đã mất hồn mất vía rồi".

Giản Tiểu Sương hòa hoãn tinh thần, tỉnh táo lại nên càng không nhịn được nước mắt, nàng ấy giơ tay lau đi rồi nói: "Nô tì nghe nói... Hôm qua Thanh Hàn ở Tuyên Thất Điện bị bệ hạ kêu đi Thượng Nghi Cục học quy củ. Hôm nay vừa về tới Trường Doanh cung đã bị... bị Chiêu dung nương nương phạt hai mươi trượng...".

Tịch Lan Vi không để ý, khẽ cười một tiếng nói: "Là vì cái này? Nàng ta tự làm tự chịu thôi, không an phận như vậy, Chiêu dung nương nương còn giữ nàng ta ở Trường Doanh cung đã tính là rộng lượng".

"Chỉ là..." âm thanh Giản Tiểu Sương cứng lại, hốc mắt lại càng hồng hơn, do dự hồi lâu lại quỳ xuống rồi nói: "Nô tỳ nghe nói...nghe nói lúc ấy nương tử cũng ở Tuyên Thất điện".

Sắc mặt Tịch Lan Vi lạnh lùng, đánh giá Tiểu Sương, hơi gật đầu: "Đúng là ta ở đó, thì sao?"

Giản Tiểu Sương cũng không dám nâng đầu, khóc đến thanh âm có chút thay đổi, giống như đem hết sức lực mà nói: "Căn bản là nô tỳ không nghĩ sẽ vào cung, càng không dám có tâm tư gì khác, cầu nương tử tha cho nô tỳ một mạng... đưa nô tỳ đến chỗ khác cũng tốt...".

"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Ánh mắt Tịch Lan Vi càng thêm lạnh lẽo, dừng lại nhìn Tiểu Sương một chút, lại hoãn khẩu khí nói: "Nói rõ ràng đi".

Giản Tiểu Sương vừa nghe, lại càng thêm sợ, nào còn dám nói thật, run rẩy không thôi, một lúc lâu cũng chỉ nói ra được một tiếng: "Tiệp dư nương tử...".

Tịch Lan Vi có chút tức giận, lại biết có dọa nàng ấy thêm nữa cũng vô dụng, phất tay cho Thu Bạch và Thanh Hòa lui xuống, duỗi tay đỡ nàng ấy, thanh âm ôn hòa nói: "Đến tột cùng là làm sao vậy? Ngươi nói rõ ràng, nếu thật sự muốn ta đuổi ngươi đi nơi khác, thì ngươi cũng phải nói cho ta được một cái tội danh".

Giản Tiểu Sương lấy lại bình tĩnh, cắn môi do dự hồi lâu, thấy Tịch Lan Vi muốn hỏi rõ ràng ý tứ của mình, cuối cùng vẫn lắp bắp nói: "Nô tỳ nghe nói, Tiệp dư nương tử được sủng ái là bởi vì... không chấp nhận được người khác được sủng ái, chỉ là lần này tuyển tú nhưng lại giữ làm nữ quan... nương tử không chấp nhận... cho nên Thanh Hàn mới bị xử lý".

Cất tiếng cười lạnh. Tịch Lan Vi tự biết lần này có người loan tin đồn nhảm xuống dưới nhằm muốn phá hư thanh danh của nàng, trong lòng lạnh đi, thủ đoạn như thế cũng quá kém, sắc mặt ghen ghét như thế cũng quá khó coi rồi.

"Các nàng không được sủng nên cảm thấy người khác dùng thủ đoạn mới được sủng ái. Thật giống như không có ta thì bệ hạ sẽ thích các nàng vậy". Lại cười khẽ một tiếng, giọng điệu có ý trào phúng của Tịch Lan Vi càng thêm rõ ràng: "Chút thủ đoạn này sao không dùng để suy nghĩ chỉnh sửa bản thân đi? Nếu không thì dùng nhiều tâm tư chút mà trang điểm trên mặt, có lẽ còn có chỗ dùng. Nhưng mà lại không làm, cứ "toàn tâm toàn ý" mà đi ghen ghét với người khác, quả thực buồn cười".

Nàng lười phản ứng với những việc chỉ vì ghen ghét mà làm như vậy, kĩ xảo kém đến nỗi làm cho người dở khóc dở cười.

Dù sao nàng cũng chỉ cảm thấy buồn cười, Hoắc Kỳ nhìn sự tình rõ ràng cho nên nàng không lo ngại.

...

Tối hôm qua Tịch Lan Vi chỉ nói một nửa làm Hoắc Kỳ cả ngày đều không được tự nhiên, lại càng hối hận hôm qua đã làm nàng nghẹn. Buổi tối thấy nàng không tới Tuyên Thất Điện liền biết nàng bởi vì có nguyệt sự nên "tự giác" không tới.

Sau khi dùng bữa tối, hắn liền cất bước đến Y Dung Uyển, đúng lúc thì nàng lại đi thỉnh an chiều. Chờ nàng trở lại, hắn gấp hỏi không chờ được: "Hôm qua nàng muốn nói cái gì?"

"..." Tịch Lan Vi bị đặt câu hỏi ở chỗ này làm cho ngơ ngẩn, dùng sức hồi tưởng lại một phen, mới hiểu được hắn muốn hỏi cái gì. Trầm ngâm chớp mắt một cái, ảm đạm nói: "Không có gì...".

Mắt thấy Hoắc Kỳ nghi hoặc càng sâu, biết chắc chắn hắn sẽ hỏi, dù không muốn nói gì thêm, nhưng nàng vẫn biết điều mà giải thích tiếp: "Hôm qua thần thiếp tính nói, bệ hạ đã lâu không đi gặp qua các vị phi tần khác, thần thiếp cảm thấy không thích hợp cho lắm, nghĩ nên khuyên bệ hạ đi thăm các nàng". Mắt đẹp nhẹ nhàng chuyển, nàng nhìn về phía hắn, lời nói mang theo vài phần hờn dỗi cùng tủi thân, lại nói: "Nhưng hôm nay lại nghe nói có chút chuyện, làm thần thiếp cảm thấy có hảo tâm cũng chẳng được gì nên liền tính cứ an tâm mà độc sủng".

Tính là giận dỗi, lại ở trước mặt hắn nói ra những lời này thì thật sự là có "Quyết đoán".

Sau khi nghe xong Hoắc Kỳ liền cười, suy nghĩ một chút, sửa lại nói: "Việc độc sủng, cũng không có quan hệ gì với nàng". Hắn hôn lên trán nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Việc này do trẫm định đoạt, cho nên nàng nghĩ "an tâm" là đúng, vốn dĩ cũng không thể trách nàng".

Tịch Lan Vi xác định hắn đã biết sự tình mấy ngày nay được truyền ở trong cung, suy nghĩ một chút, lại nói: "Thanh danh của thần thiếp lại thành tâm địa rắn rết".

Hoắc Kỳ vai khẽ nhún: "Loại chuyện lừa gạt này cũng không thể lừa gạt lâu được".

Thanh giả tự thanh, rất nhiều thời điểm những lời này có thể an ủi chính mình.

...

Chuyện đồn đãi vớ vẩn này nhất thời truyền đi mãnh liệt, nhưng cũng biến mất cực kì nhanh chóng. Giống như một trận sóng to, bị gió mạnh cuốn về phía bờ biển, ào ạt một hồi nhưng thật mau mà biến mất hoàn toàn, mặt biển lại bình tĩnh giống như không có gì xảy ra.

Kết quả như vậy khiến Tịch Lan Vi rất vừa lòng, phiền muộn trước mắt vốn là không ít, muốn nàng cân nhắc nhiều việc nhỏ không đáng kể như vậy, sống từ kiếp trước đến kiếp này, nào có được nhàn hạ thoải mái mà đi tranh mấy thứ đó.

Hơn một tháng, Hoắc Trinh an tĩnh, Sở Tuyên cũng chưa có bất kì động tác gì thêm, suýt nữa đã làm Tịch Lan Vi hoài nghi có phải thực sự hắn đã chết hay không.

...

Gần đến Đoan ngọ, trong cung càng ngày càng nóng lên, từ phi tần đến cung nhân đều trông mong nhanh được đến Quân Sơn tránh nóng, mà cấp báo ở biên quan lại đánh vỡ hi vọng của các nàng.

Hách Khế nội loạn.

Nội loạn bất ngờ xảy ra nhưng lại giống như đã âm mưu từ lâu ở Hách Khế, cả trong tối ngoài sáng, tựa như cũng muốn làm cho Đại Hạ không an ổn.

Nghe nói đến việc này làm người Tịch Lan Vi cứng đờ, so với người khác thì đối với việc này nàng sợ hãi nhiều hơn, bởi vì... So với đời trước, lần nội loạn này xảy ra sớm hơn.