Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật

Chương 31: Mèo nhỏ niệm kinh




Sắc trời vãn dần, ánh hoàng hôn bao phủ bức tường trắng bên ngoài biệt thự, không khí trầm tĩnh yên lặng. Mãi cho đến khi trước cửa vang lên tiếng còi xe, toàn bộ biệt thự mới như bị khuấy động, sống dậy trở lại.

Trong phòng có mùi như ai đó mới tắm xong.

Thẩm Vọng một thân áo ngủ tơ lụa màu đen, sợi tóc đen nhánh còn mang hơi nước, lười biếng tựa người vào đầu giường.

Cố Sanh Sanh bước chân nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, dang rộng hai tay: "Thẩm Vọng! Tôi đã chiến thắng trở về rồi đây!"

Vẻ mặt Thẩm Vọng bất biến: "Chuyện này cô đã thông báo qua hơn 50 tin nhắn Wechat rồi."

"Thế à?" Cố Sanh Sanh hồi tưởng một chút, thích thú nói: "Tôi còn định gặp anh rồi mới thông báo cơ! Có sushi cho anh này, sốt ruột lắm đúng không?"

Thẩm Vọng cong môi châm chọc: "Tự mình đa tình."

Cố Sanh Sanh vẫn không nhụt chí, cô đặt đồ trong tay xuống trước rồi chạy đến cạnh cửa sổ: "Nãy giờ anh vẫn ngồi bên cửa sổ chờ tôi, đứng dưới lầu nhìn lên thấy hết rồi. Có lạnh không đó?"

Thẩm Vọng đen mặt: "Tôi ở đó hóng gió! Ai chờ cô?"

Cố Sanh Sanh sờ hai vai Thẩm Vọng: "Tay lạnh hết rồi kìa, còn nói không chờ tôi."

Thẩm Vọng đáp lại bằng hành động đè Cố Sanh Sanh lên chăn, cù cô từ đầu đến đuôi một lượt. Cố Sanh Sanh kêu la không ngừng: "Đừng mà đừng mà... Tôi không dám nữa... á..."

Thẩm Vọng nghe âm thanh này, đột nhiên dừng tay, áp Cố Sanh Sanh vào trong lồng ngực.

Sức anh rất lớn, Cố Sanh Sanh có chút thở không thông: "Thẩm Vọng, đè chết tôi rồi."

Thẩm Vọng không trả lời, ngửi ngửi bên gáy Cố Sanh Sanh: "Uống rượu?"

"Một chút rượu gạo." Hơi thở của Cố Sanh Sanh mang theo mùi rượu ngọt ngào, ngữ khí mơ màng.

Bảo sao lại ngứa đòn thế. Thẩm Vọng ngửi tiếp, hàm răng bén nhọn cách động mạch cổ Cố Sanh Sanh vỏn vẹn vài centimet: "Ai cho phép cô uống rượu ở ngoài?"

Cố Sanh Sanh nghe thấy liền tủi thân nói: "Tôi định về sớm một chút để giúp anh ăn tối, Tuyết Nhi không chịu, phạt tôi uống 3 ly."

Hỏa khí vừa bốc lên lại bị một câu nói dập tắt, nhường chỗ cho một loại cảm giác khó tả, mềm mại mà rung động.

Tiếng Thẩm Vọng khàn khàn lặp lại: "Về sớm, giúp tôi ăn?"

"Ừ, sushi ở nhà hàng này ngon lắm, muốn mang về cho anh nếm thử." Cố Sanh Sanh duỗi chân, "Thẩm Vọng, dép tôi rơi rồi, chân lạnh."

Thẩm Vọng thả tay ra, Cố Sanh Sanh trốn thoát khỏi lòng anh.

Sushi của nhà hàng này quả thực rất ngon. Từng khối sushi được gói kỹ càng trong hộp giấy, về đến nhà hương vị vẫn không bị thay đổi. Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng ngồi đối diện nhau, dùng tay không bốc sushi ăn.

Thẩm Vọng lúc ăn cực kỳ an tĩnh, Cố Sanh Sanh lại thao thao bất tuyệt: "Tôi là người duy nhất không cần thử vai mà vẫn được chọn đó! Tài nghệ diễn xuất chuẩn bị bao lâu nay còn chưa kịp dùng tới, thật là đáng tiếc."

Thẩm Vọng mặt không biểu cảm: "50 lần 1."

Cố Sanh Sanh cố nén vẻ đắc ý, nói: "Đạo diễn nói, tuần sau sẽ thông báo cho đội hóa trang thử một chút rồi mới xác định vai diễn."

Thẩm Vọng siết chặt chiếc đũa trong tay: "Không được đi."

Cố Sanh Sanh sửng sốt: "Vì sao? Anh đã nói, nếu tôi được chọn sẽ để tôi đi quay, còn đầu tư cho tôi nữa!"

"..." Thẩm Vọng đột nhiên gây khó dễ, "Sushi quái gì đây, mặn chết được!"

Cố Sanh Sanh kéo lấy cánh tay anh: "Đừng lái sang chuyện khác, anh đã nói rồi mà!"

Thẩm Vọng đánh trống lảng: "Không phải không muốn đóng phim sao? Cho cô 30 triệu chuộc thân, được chưa?"

Cố Sanh Sanh thấy anh không thuận theo nên không chịu buông tha: "Không được, bây giờ tôi muốn đóng phim rồi, tôi phải đóng phim!"

Cô còn phải đánh bại Cố Vân Yên, không đóng phim làm sao nghiền nát cô ta được!

Thẩm Vọng làm như không nghe thấy, gạt bàn tay của Cố Sanh Sanh đang bám lấy mình xuống.

Cố Sanh Sanh bật chế độ mèo nhỏ niệm kinh, treo người lên xe lăn của Thẩm Vọng: "Đồ nói không giữ lời, đồ nói không giữ lời! Không bao giờ tin anh nữa, không bao giờ nấu cơm cho anh nữa..."

Thẩm Vọng vẫn bình tĩnh ăn sushi, bình tĩnh rửa mặt, bình tĩnh đi toilet... ừm, chuyện này không bình tĩnh được, anh kéo khóa quần xuống trước, nghiêng đầu sang dò hỏi Cố Sanh Sanh: "Muốn nhìn à?"

Cố Sanh Sanh bỗng nhiên duỗi tay, quét qua lưng quần của Thẩm Vọng rồi bấu chặt.

Thẩm Vọng: "... bỏ tay ra."

Cố Sanh Sanh nổi giận nên to gan hơn: "Anh không cho tôi đi đóng phim thì đợi tè trong quần luôn đi!"

Thẩm Vọng à một tiếng: "Không đi ra phải không?"

Cố Sanh Sanh: "!!!"

Ba phút sau, Cố Sanh Sanh che mặt vọt ra khỏi phòng tắm, buồn bực vùi đầu vào chăn.

Cô mù rồi!!!

Vì để xua đuổi vật thể lúc nãy ra khỏi tâm trí, Cố Sanh Sanh vội vàng đứng dậy móc điện thoại ra, xem mấy video thanh tẩy hai mắt. Tin nhắn mới không ngừng gửi đến.

Mấy dãy số xa lạ này đều từ những cô gái mới gặp ở buổi thử vai hôm nay. Thấy Cố Sanh Sanh có hi vọng đóng vai chính trong , bọn họ liền lập tức tỏ ra thái độ ưu ái, còn thêm cô vào nhóm chat nói xấu Cố Vân Yên.

Cố Sanh Sanh dứt khoát xóa hết, phát hiện hai lời mời kết bạn mới.

"Sanh Sanh, em chặn anh rồi à? Anh là Đình Sâm đây, bỏ chặn anh đi.''

''Chị Sanh Sanh, cuối cùng Thẩm gia cũng thả chị ra cửa rồi sao? Chị đã gọi báo ba mẹ chưa?

Cố Sanh Sanh nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ. Ba mẹ nguyên chủ vẫn luôn cho rằng nguyên chủ gả cho Thẩm Đình Sâm, đang ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật. Trước đó vài ngày, điện thoại của nguyên chủ bị tịch thu mất, Thẩm gia bên này lại cho người đúng giờ thông báo tin tức cho ba mẹ nguyên chủ, vì thế cho đến tận hôm nay nhị vị phụ huynh vẫn chưa hề hay biết gì về vấn đề cưới gả của nguyên chủ.

Chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được nữa... Cố Sanh Sanh đang suy nghĩ miên man, Cố Vân Yên lại gửi lời mời kết bạn tới.

Cố Sanh Sanh từ chối lời mời của Thẩm Đình Sâm, chấp nhận Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên trực tiếp gọi điện thoại đến. Mỗi lần cô cùng người khác nói chuyện phiếm, vì để phòng ngừa lưu lại chứng cứ nên đều sử dụng cách này.

Cố Sanh Sanh bắt máy.

Cách điện thoại, giọng Cố Vân Yên vẫn ôn nhu như cũ: ''Chị Sanh Sanh, hôm nay gặp nhau vội quá, vẫn chưa kịp hỏi thăm gì hết. Anh Đình Sâm cũng đến xem thử vai, hai người đã gặp nhau chưa?''

Cố Sanh Sanh chậm rãi nói: ''À, hắn cũng tới sao?''

Lời nói khách sáo không được đón nhận, Cố Vân Yên cũng chỉ cười cười: ''Anh Đình Sâm ngồi bên cạnh đạo diễn, chị Sanh Sanh không nhìn thấy ạ?''

''Không nhìn rõ, còn tưởng tiểu bạch kiểm nào ngồi bên cạnh đạo diễn, mặt mũi trông như bị thận hư.'' Hôm nay Cố Sanh Sanh vừa học được cách mắng người mới trong nhóm chat, liền trực tiếp áp dụng thử.

Giọng cô vừa mềm vừa ngọt, nói ra mấy lời rác rưởi này phá lệ phản tác dụng, lực sát thương rất khác.

Cố Vân Yên trầm mặc khoảng 10 giây, Cố Sanh Sanh đoán nhất định cô ta đang rất hối hận vì không ghi âm lại.

Cố Vân Yên mở miệng lần nữa, ngữ khí vẫn bình thường: ''Chị Sanh Sanh, sau khi gả cho Thẩm Vọng, sức khỏe vẫn tốt chứ ạ? Em thật sự lo cho chị lắm.''

Mông Cố Sanh Sanh bị vỗ một cái, cô đột nhiên quay đầu, Thẩm Vọng đã đẩy xe trở lại.

Cô chậm chạp nhích người, nhường đường cho Thẩm Vọng, tiếp tục nói: ''Chuyện của tôi không cần cô nói cho ba mẹ biết, tôi không muốn họ phải lo lắng.''

Cố Vân Yên: ''Em biết, em cũng sợ ba mẹ biết chuyện sẽ đau lòng nên vẫn luôn giúp chị gạt họ. Nhưng mà giấy không gói được lửa, nếu chị Sanh Sanh muốn đóng phim, đến lúc phim tuyên truyền, ba mẹ sẽ biết chị còn ở trong nước.''

Cố Sanh Sanh: ''Ý cô kêu tôi rời khỏi bộ phim này?''

Cố Vân Yên đáp lại: ''Em không có ý đó mà. Em chỉ là suy nghĩ cho tình hình hiện tại của chị thôi.''

Cố Sanh Sanh nói: ''Tự lo cho thân mình trước đi. Biểu hiện của cô trong buổi thử vai hôm nay làm người ta cười muốn sái hàm kia kìa, ra đường đừng có rêu rao là con nuôi của gia đình tôi, nhận không nổi đâu.''

Cố Sanh Sanh nói xong một hơi, trực tiếp cúp điện thoại.

Thẩm Vọng đã ngồi dựa vào đầu giường, cười như không cười hỏi: ''Nói chuyện với ai mà hung dữ vậy?''

Cố Sanh Sanh xoay người, nhét chân vào lòng Thẩm Vọng: ''Cố Vân Yên.''

Bàn chân Cố Sanh Sanh lạnh ngắt, Thẩm Vọng xoa nắn mắt cá chân cô, lơ đễnh hỏi: ''Là ai?''

Cố Vân Yên là ai? Cô ta là nữ chính chân chính của bộ truyện này, em họ Cố Sanh Sanh, cha mẹ mất sớm, được Cố gia nhận về nuôi dưỡng. Cố Vân Yên ôn nhu ngoan ngoãn, không chỉ lấy đi sự sủng ái của ba mẹ, mà còn đoạt luôn cả vị hôn phu của Cố Sanh Sanh.

Buồn cười là chính nguyên chủ lại không hay biết hai người này sớm đã ở cùng một chỗ, còn tưởng là do Thẩm Vọng ngăn cản mình và Thẩm Đình Sâm yêu nhau. Cô không chỉ nhân lúc Thẩm Vọng yếu ớt mà tra tấn ngược đãi anh, lại cắn mãi Thẩm Đình Sâm không buông, thành ra trở thành trò cười cho thiên hạ. Kết cục có thể đoán được --- Cố gia phá sản, nguyên chủ không thể không đi bồi rượu để đổi lấy tài nguyên. Nhưng cho dù cô có ra sức bồi rượu ve vãn cỡ nào cũng không thể sánh được với đống tài nguyên cao cấp và tiền đồ xán lạn của Cố Vân Yên, còn bị đám người theo đuôi Cố Vân Yên chèn ép hết lần này đến lần khác. Sau cùng bị gài bẫy đến nghiện ma túy, thiên kim tiểu thư quyền quý ngày xưa nay vì thuốc phiện suy tàn đến mức cùng đường...

Còn Cố Vân Yên lại cực kỳ thuận buồm xuôi gió, được toàn giới giải trí biết đến với danh xưng: Thiếu phu nhân Thẩm gia. Thẩm Đình Sâm nhất kiến chung tình, cộng thêm một đám người theo đuổi cô đi theo làm người hầu, nói là hô mưa gọi gió cũng không có gì quá lố.

Vào lúc Cố gia tan nhà nát cửa, Cố Vân Yên cũng từng đau lòng rơi lệ, còn vì thủ đoạn đáng sợ của Thẩm Đình Sâm mà cãi nhau với anh một trận. Thẩm Đình Sâm tức giận đến nỗi giam cô trong biệt thự, nhưng rồi một tháng sau hai người lại quay về hòa thuận như xưa.

Vì thế, chuyện của Cố gia cứ thế trôi qua, cuối cùng chẳng còn ai nhớ đến nữa.

Ý thức còn sót lại của nguyên chủ trong thân thể trỗi dậy, khiến cả người Cố Sanh Sanh run lập cập, dường như cô lại một lần nữa cảm nhận được nguyên chủ vào khoảng thời gian đó đã phẫn nộ và tuyệt vọng như thế nào.

Cố Sanh Sanh trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nói ra miệng chỉ độc một câu khô khan: ''Con nuôi của nhà tôi, bạn gái hiện tại của Thẩm Đình Sâm.''

Thẩm Vọng cười lạnh: ''Hèn gì.''

Cố Sanh Sanh nghi hoặc hỏi: ''Hèn gì sao?''

Thẩm Vọng thẳng thừng đẩy chân cô ra.

Cố Sanh Sanh hít sâu, cô cũng nhận ra cảm xúc của mình có chỗ không đúng. Mỗi lần đụng phải chuyện liên quan đến Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm, cô đều sẽ trở nên đặc biệt hung dữ.

Nếu cô đang chiếm giữ thân thể của nguyên chủ thì nhất định phải giúp nguyên chủ thay đổi vận mệnh, không thể giẫm lên vết xe đổ cũ được!

Bước đầu tiên của nghịch thiên cải mệnh, chính là dỗ dành vị lão đại vai ác trong tương lai này thật tốt!

Lúc Cố Sanh Sanh sột soạt chui vào ổ chăn, Thẩm Vọng lại mở miệng: ''Tránh ra xa một chút.''

Cố Sanh Sanh nắm góc áo anh: ''Làm sao thế? Anh đồng ý cho tôi ngủ trên giường rồi mà!''

Thẩm Vọng giật chăn lại: ''Không có đồng ý cho cô dùng chăn.''

Không có chăn, Cố Sanh Sanh khẽ run lên một hồi, mềm giọng năn nỉ: ''Không gây trở ngại cho anh đâu mà, tướng ngủ của tôi tốt lắm.''

Tiếng Thẩm Vọng trầm thấp, nhả từng chữ khắc nghiệt: ''Cô xấu ảnh hưởng đến tôi.''

Khóe mắt Cố Sanh Sanh xẹt qua một giọt nước mắt: Thật xin lỗi, nguyên là Cố Sanh Sanh, tôi không có biện pháp nào giúp cô báo thù hết. Hiện tại chỉ muốn quay lại đường cũ của cô, một nhát bóp chết Thẩm Vọng đang sống sờ sờ kia cho rồi...

Thẩm Vọng giơ tay, giữ chặt Cố Sanh Sanh đang khoa tay múa chân: ''Không cần móng nữa à? Sờ loạn cái gì đó?''

Đôi lúc Cố Sanh Sanh thật sự hoài nghi rốt cuộc Thẩm Vọng có mù hay không. Cô chẹp miệng, rầu rĩ nói: ''Không có. Tóc anh rối rồi, tôi định giúp anh chỉnh lại một chút.''

Thẩm Vọng lập tức nói: ''Rối chỗ nào?''

Đồ đàn ông màu mè, ngày nào cũng ở lì trong phòng còn bày đặt chải chuốt gọn gàng. Cố Sanh Sanh sửa tóc anh lung tung, còn thắt thêm một bím tóc nhỏ: ''Xong rồi đó.''