Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

Chương 67: Em giữ lại cho anh, anh nhanh khỏi nhé! (*)




Editor: Miền lạ

Chương 67: Em giữ lại cho anh, anh nhanh khỏi nhé!

Tạ Tùy cùng Tịch Bạch quấn quýt một lát thì nhìn thấy Đái Tinh Dã đang mơ màng buồn ngủ từ trong khoang thuyền bước ra.

Nhìn thấy một màn kϊƈɦ thích trước mặt, hắn “Ây da” một tiếng: “Tôi con mẹ nó... Hai người tại sao lại ở cùng nhau rồi?”

Tịch Bạch không vui trừng hắn.

Đái Tinh Dã che hai mắt của mình, đi tới đầu thuyền, cười nói: “Tạ Tùy từ khi xuất viện đến giờ, hắn mẹ nó giống như người chết, đi đến đâu cũng mang theo một bộ mặt quan tài, làm cái gì cũng không xong, lúc này ôm cô gái nhỏ của mình, ngược lại hình như có chút dịu dàng nha.”

Tạ Tùy mặc kệ hắn, cậu cầm lấy giày cao gót của Tịch Bạch đi đến bên boong tàu, dùng khăn thấm ướt nước, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn xung quanh.

Đái Tinh Dã nói đùa: “Không phải đã chia tay rồi à? Tại sao còn làm những việc này? Người ta cũng không phải là không có tay!”

Tịch Bạch lên giọng: “Tùy ca giúp tôi rửa giày, cậu có ý kiến gì?”

“Ơ, đây là tình anh em gì chứ, hai người các cậu y như mấy cặp đôi trong phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ ấy!”

Mặt Tạ Tùy không chút thay đổi nói: “Cậu quản cả Thái Bình Dương sao, quản nhiều như vậy?”

“Được, được, được. Hai ngươi tả hữu tấn công, tôi nói không lại, bái bai.”

Đái Tinh dã nói xong liền rời khỏi boong tàu.

Tạ Tùy lau sạch đôi giày, sau đó đặt ở bên cạnh chân Tịch Bạch, thấy cô thất thần, vì thế cậu đã chủ động nâng chân cô lên, tự tay mang giày cao gót vào chân của cô.

“Cao như vậy, cũng không sợ ngã?”

“Đẹp mà.”

Cậu rầu rĩ: “Không cảm thấy.”

Tịch Bạch mỉm cười nâng cằm, hỏi cậu: “Vừa rồi xem như là cái gì?”

“Cái gì là cái gì?”

“Anh hôn môi em đến sưng cả lên.”

“…”

Tạ Tùy sờ cằm Tịch Bạch, quan sát một chút: “Chỗ nào sưng lên, không được nói lung tung.”

“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh chủ động hôn em, đã hôn rồi thì không thể chơi xấu.”

“Anh không chủ động.”

“Nhưng anh đáp lại.”

Cái này không thể phủ nhận, cậu có đáp lại, bất kỳ chàng trai nào cũng không có khả năng thờ ơ với nụ hôn của người con gái mình yêu.

Thấy Tạ Tùy im lặng không lên tiếng, Tịch Bạch liền nắm lấy góc áo của cậu: “Anh sẽ không thật sự muốn chơi xấu đấy chứ?”

Tạ Tùy lắc đầu: “Tiểu Bạch, em hãy suy nghĩ thật kỹ, sống cùng với anh rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.”

“Em biết, em không để ý cái kia...”

“Vậy em cũng không muốn có cục cưng sao?”

Tịch Bạch bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

“Cục cưng...”

Cô kinh ngạc nói: “Em muốn, em muốn sinh cục cưng.”

Ánh mắt Tạ Tùy dần phai nhạt đi.

Nhưng sau đó, Tịch Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, kiên định nói: “Nếu cha của cục cưng không phải là Tạ Tùy, đối với em mà nói thì đó chính là con của người khác, không phải con của em.”

Nội tâm lạnh lẽo của Tạ Tuỳ bị lời nói này đâm trúng, trở nên mềm mại và ướt át.

Bất cứ việc gì, Tạ Tùy đều có thể làm đến lôi lệ phong hành(*), gọn gàng sạch sẽ, nhưng khi nhắc đến chuyện chia tay, cậu lại dây dưa, lằng nhằng cả một kỳ nghỉ hè, cuối cùng vẫn chưa thể giải quyết xong.

(*) Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.

Sau đó, Tương Trọng Ninh đã đề nghị Tạ Tùy, nói rằng cứ làm theo kịch bản trong phim truyền hình, để Tiểu Bạch nhìn thấy Tùy ca ở cùng với phụ nữ khác, tự nhiên sẽ tuyệt vọng, chết tâm.

Vì thế ngày đó ở KTV, Tạ Tùy thực không tình nguyện ôm ấp phụ nữ, vừa vặn để Tịch Bạch nhìn thấy.

Con ngươi hẹp dài khẽ chớp, khiêu khích nhìn cô một chút, chỉ hy vọng lúc này đây có thể làm cho cô biết khó mà rút lui.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không nghĩ đến chính là, Tịch Bạch đã trực tiếp đi đến trước mặt Tạ Tùy, rất lịch sự nhìn cô gái bên cạnh, nói: “Thật ngại quá, cô đang đè lên chân của bạn trai tôi, phiền cô tránh ra một chút.”

Cô đem cô gái được mời đến diễn trò kia dứt khoát kéo ra khỏi người Tạ Tùy.

Không chỉ như thế, sau khi cô gái kia rời khỏi, Tịch Bạch liền ngồi vào bên cạnh Tạ Tùy, ôm lấy cổ của cậu, không coi ai ra gì mà hôn lên môi Tạ Tuỳ, dùng đầu lưỡi hung hăng càn quấy bên trong, còn khẽ cắn, làm cho cậu cả một tuần đều không thể bình phục, đến đánh răng cũng đau.

Mấy chàng trai xung quanh thấy tình cảnh này đều đồng loạt có chung suy nghĩ, Tạ Tùy muốn diễn tuồng chia tay, diễn suốt một khoảng thời gian dài cũng sẽ không thể nào kết thúc được, ai bảo cậu gặp phải một cô bạn gái tinh quái đến như vậy.

Đầu tháng chín, Đái Tinh Dã bỏ vốn mua lại xưởng cơ khí mà Tạ Tùy từng làm, chuẩn bị tân trang thành một cửa tiệm 4S, Tạ Tùy cũng góp vốn làm cổ đông, mặt khác chuẩn bị đua xe kiếm tiền.

Tương lai rất dài, cơ hội cũng nhiều, chỉ cần trái tim của cậu còn chưa chết, không ai có thể thật sự nghiền chết được cậu.

Buổi chiều hôm ấy, sau khi đã ký hợp đồng, Tạ Tùy về đến nhà, mở cửa ra liền ngửi được một cổ hương thơm quen thuộc.

Là hương thơm của cô gái nhỏ kia.

Người bạn gái làm cậu luôn đau đầu đang thoải mái nằm dài trêи sô pha, trêи tay là một quyển tạp chí thời trang.

Giữa hè, thời tiết khô nóng, cô mặc một chiếc áo thun của cậu, vạt áo rất ngắn, để lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn và thon dài, có hơi cuộn lại.

Hình như là không có mặc nội y, cậu loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ phận lòi lõm trêи cơ thể của người thiếu nữ.

Tạ Tùy dời mắt, đem bia và đồ ăn vừa mới mua được bỏ vào trong tủ lạnh, thản nhiên nói: “Em thật sự không xem mình là người ngoài?”

Tịch Bạch lấy tạp chí che mặt, bắt chéo chân: “Quá nóng, em đến nhà anh tắm rửa một lát.”

Tạ Tùy nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy chiếc qυầи ɭót hồng nhạt thấp thoáng dưới đùi Tịch Bạch.

“…”

Thật sự đem nơi này trở thành nhà của mình sao? Hoàn toàn không biết chú ý hình tượng!

Tạ Tùy cầm lấy áo khoác ném thẳng lên người cô, vừa lúc che lại đôi chân thon dài kia.

“Em chú ý chút đi.”

Cô chớp chớp mắt: “Chú ý cái gì?”

Tạ Tùy bóp chặt cằm Tịch Bạch, nhẹ niết mặt cô: “Không sợ anh đúng không?”

Cô giảo hoạt cười nhẹ, cũng như cậu, tự hiểu trong lòng mà không có nói ra.

Tạ Tùy dựa sát vào người Tịch Bạch, thấp giọng nói: “Lão tử có đến 100 phương pháp có thể để em cảm thụ được tư vị làm nữ nhân ra sao, nếu không sợ, em lại câu dẫn anh thử xem?”

Cô gái nhỏ mở to hai mắt, vội vàng rụt chân về, dùng áo khoác che lại.

Coi như cũng đàng hoàng một chút.

Tạ Tùy xoay đầu, đưa mắt nhìn cây quạt điện đang chạy hết công suất trêи bàn trà, cau mày nói: “Sao ngốc thế này, có điều hòa lại không mở lên?”

“Đừng, em bị viêm mũi, mở điều hòa lại hắt xì mãi thôi.”

Tạ Tùy bất đắc dĩ nói: “Em thật khó hầu hạ.”

Tịch Bạch mỉm cười: “Đúng rồi.”

Cô đương nhiên cũng không phải thật sự không muốn mở điều hòa, chỉ là hiện tại Tạ Tùy đang gây dựng sự nghiệp, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm một ít, huống hồ dùng quạt điện cũng rất thoải mái.

“Tạ Tùy, anh đem đồ ăn gì về thế? Thịt bò kho sao? Em muốn ăn cơm với thịt kho.”

Tạ Tùy còn thật trùng hợp mà mua món thịt kho trở về, bất quá khi bước vào phòng bếp, cậu vẫn bình tĩnh mở miệng nói: “Sau bữa ăn này, em đừng đến nữa.”

“Hả?”

“Anh nói thật, ngày mai anh sẽ đổi ổ khóa.”

Lời này Tịch Bạch đã nghe đến mấy chục lần nhưng cả một kỳ nghỉ hè, cậu cũng không thay được chìa khóa cửa, cũng không thật sự  lấy lại chìa khóa của cô.

Tạ Tùy đã quyết tâm nhưng phần mềm mại nhất trong trái tim của cậu phảng phất như đều dùng hết ở trêи người cô gái này, chính là đã hạ quyết tâm nhưng vẫn không thể dứt khoát được.

Dao sắc chặt đay rối(*) lại biến thành nước ấm nấu ếch(*), hai người cứ như vậy mà hao tổn tâm trí, Tịch Bạch nhìn thấy cậu mềm lòng, liền không biết xấu hổ mà bám dính lấy cậu.

(*) Dao sắc chặt đay rối: Giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.

(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ. Ở đây ý chỉ lằng nhằng, chậm chạp không dứt khoát.

“Chuyện cửa tiệm ấy...” Tịch Bạch hỏi

Tạ Tùy: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Trong phòng bếp, Tạ Tùy buồn buồn nói: “Không nói cho em.”

“Vậy là đã xong xuôi hết rồi.” Tịch Bạch thư thái nằm trêи ghế sô pha, nhìn trần nhà, lại nói: “Em sắp phải đi học.”

Cậu không trả lời.

“Tạ Tùy, ngày hôm qua có nam sinh tỏ tình với em, em đã cự tuyệt.”

Tay cầm muôi của Tạ Tùy thoáng ngừng lại, sau đó lại nhanh chóng tiếp tục, không để ý tới cô.

“Lý do là em đã có bạn trai.”

Tịch Bạch đi dép lê đi đến cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng cao ngất của thiếu niên đang đeo tạp dề, chăm chú xào rau, cười nói: “Nhưng em đã cẩn thận suy nghĩ, người nào đó luôn quyết tâm muốn chia tay với em, em đây như vậy... Liền tính không có bạn trai đi.”

“Cơ bản là em không có.”

Truyện chỉ update duy nhất tại truyendkm.com @mien_la. Không reports, không chuyển ver.

Lời còn chưa dứt thì bỗng nhiên Tạ Tùy cảm giác được, thân thể mềm mại của cô gái nhỏ đang dán lên lưng mình.

Tay cô vụng trộm vòng qua thắt lưng, ôm chặt lấy cậu.

Tay đang cầm muôi của Tạ Tùy cứng đờ, sau đó vẫn tiếp tục xào rau: “Lại ầm ĩ cái gì?”

“Muốn ôm Tạ Tùy.”

Tạ Tùy tùy ý để cô ôm từ phía sau, Tịch Bạch thật sự giống như một chú mèo nhỏ thích dính người.

Không, cô so với mèo càng dính người hơn, đặc biệt từ khi cậu gặp chuyện không may về sau, cô nhóc kia càng trở nên nũng nịu.

“Tạ Tùy à.”

“Hửm?”

“Em ôm anh, anh có thích hay không?”

“…”

Cơm trong nồi sắp khét.

Cô dán mặt vào xương bả vai của cậu, ôn nhu nói: “Tạ Tùy, anh thật sự muốn nhường em cho người khác thật hả?”

Tạ Tùy không đáp lại.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô ôm một nam sinh khác, Tạ Tùy liền cảm thấy nội tâm của mình như bị vò nát, cậu làm sao có khả năng từ bỏ...

Tịch Bạch hít sâu, cẩn thận ngửi mùi hương trêи thân thể Tạ Tùy, quyến luyến cọ đầu lên lớp vải mềm mại: “Chỉ cần anh không đẩy em ra, em sẽ vĩnh viễn là Tiểu Bạch của Tạ Tùy.”

**

Tạ Tùy làm cơm kho thịt quả thực chính là tuyệt nhất, trù nghệ của cậu thật sự rất hợp với khẩu vị của Tịch Bạch. Cô cảm thấy, mỗi ngày ở nhà Tạ Tùy, ăn những mỹ thực đa dạng mà cậu làm ra, hẳn chính là chuyện hạnh phúc nhất trêи thế giới này.

Trong khi ăn cơm, Tạ Tùy vẫn có thói quen đem tất cả thịt gắp vào chén của Tịch Bạch. Trước kia, lấy lý do tự nhiên là vì thương yêu cô, hiện tại lại biến thành một câu rất hung dữ —— “Lão tử muốn giảm béo, em thích ăn thì ăn.”

Vẫn là thương yêu cô thôi, chỉ là phương thức không giống nhau.

Sự việc ngoài ý muốn kia đã thay đổi rất nhiều nhưng Tịch Bạch biết, cô không thay đổi và Tạ Tùy cũng sẽ không thay đổi.

Bàn trà có hơi thấp, Tạ Tùy liền trải tấm thảm mềm bên dưới, vì thế hai người chỉ có thể ngồi ở trêи thảm, mặt đối mặt ăn cơm.

Tịch Bạch bưng chén di chuyển đến bên cạnh cậu, nhất định phải cùng cậu tựa nhau.

Tạ Tùy tựa hồ trầm tư rất lâu, sau đó nói với cô: “Lên đại học, em có thể tìm bạn trai được rồi.”

Tịch Bạch biết cậu lại muốn bắt đầu phần tuyên ngôn “Yêu em liền muốn để em đi”.

Cô lười phản ứng với cậu, tiếp tục cúi đầu bới cơm.

Tạ Tùy cắn chiếc đũa, tiếp tục nói: “Người thổ lộ với em ngày hôm qua, thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Dáng vẻ, nhân phẩm, tính cách, năng lực?”

Cậu suy nghĩ, lại thêm một cái: “Gia cảnh?”

“Trừ điều thứ nhất, cái khác đều tốt hơn anh.”

Tạ Tùy gật đầu: “Điều thứ nhất cũng rất trọng yếu, liền pass rớt đi, về sau cơ hội còn nhiều, từ từ mà chọn.”

Tịch Bạch biết ý tứ của cậu, thật sự muốn chọn bạn trai cho cô đến vậy ư?

Bỗng nhiên, cô có chút tức giận, Tịch Bạch đặt mạnh chén cơm xuống bàn, xoay người qua một bên hờn dỗi.

Cậu lấy khăn tay lau miệng cho cô: “Chỉ đùa một chút thôi.”

Ánh mắt Tịch Bạch đỏ ửng, hung hăng trừng cậu: “Nếu anh thật sự bảo em tìm bạn trai, em... Em sẽ...”

“Sẽ không để ý đến anh?”

Câu này giống như một lời uy hϊế͙p͙ tầm thường, hiệu quả cũng giảm dần.

Tịch Bạch chỉ có thể ngẫm nghĩ: “Em sẽ... Không trao lần đầu tiên của mình cho anh, em sẽ giữ lại cho chính mình!”

“…”

Cô trả lời không chút đắn đo, vừa xấu hổ, vừa tức giận đến nước mắt đều rơi.

Sắc mặt Tạ Tùy chìm xuống, thoạt nhìn tựa hồ thật sự có chút lo lắng, cậu uy hϊế͙p͙ nói: “Nếu em dám làm bừa, lão tử sẽ không bỏ qua cho em!”

Tịch Bạch chỉ lo cúi đầu lau nước mắt, giống như một đứa trẻ tùy tâm mà đau lòng, khóc lóc.

Tạ Tùy mềm lòng ngồi xuống bên cạnh cô, lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt: “Mỗi ngày đều muốn thương tổn lẫn nhau một lần.”

Cô trừng cậu: “Trách ai?”

“Trách anh, anh không nên làm Tiểu Bạch khóc.” Tạ Tùy ôm cô ngồi lên đùi mình, ôn nhu nói: “Đừng khóc, được không?”

Tịch Bạch ôm cổ Tạ Tùy, đem mặt vùi vào cổ của cậu, cọ lau nước mắt, cô ghé vào bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Em giữ lại cho anh, anh nhanh khỏi nhé.”