*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: JIN XUAN
Sáng sớm, Tịch Bạch sớm hoàn tất rửa mặt, xuống lầu ăn sáng.
Dì giúp việc có tay nghề vô cùng tốt, bữa sáng đặc biệt phong phú, có sữa, bánh mì nướng, còn có sữa đậu nành trứng gà cùng bánh bao, xem như trung tây kết hợp.
Hiện tại Tịch Bạch thật yêu quý chính mình khỏe mạnh, cô chịu đủ những năm tháng thảm khốc bị bệnh thiếu máu kia tra tấn, sống lại một lần, quan trọng nhất vẫn là khỏe mạnh, thân thể sụp đổ thì cái gì cũng đều không có.
Cô ăn điểm tâm xong, đeo balo muốn đi học, Tịch Phi Phi mới ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu.
Đào Gia Chi nhịn không được nói: "Phi Phi, con xem em con hôm nay thức sớm ăn sáng, con tại sao lại ngủ nướng."
"Ai da, mẹ, con mệt." Tịch Phi Phi làm nũng.
Mẹ trìu mến xoa xoa tóc của cô ấy: "Mau ăn ít đồ, đến trường nhanh, bị muộn rồi."
"Không muộn được, để tài xế Trương đưa con đi."
Đào Gia Chi nói với Tịch Bạch: "Bạch Bạch con đợi chị đã, đợi một lúc tài xế đưa các con cùng đi đến trường học."
"Không cần, con chạy xe đạp." Tịch Bạch đã mang vào giày thể thao màu trắng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đào Gia Chi nhìn bóng dáng Tịch Bạch, nói với Tịch Phi Phi: "Em con giống như có chút thay đổi."
Tịch Phi Phi đang bận rộn nhắn WeChat, hoàn toàn không nghe thấy lời của bà.
Tịch Bạch khéo léo gấp xe đạp, ung dung đạp, xem như rèn luyện thân thể.
Thời điểm qua đường lớn, cô nhìn thấy Tạ Tùy đang chạy xe đạp leo núi.
(Xe đạp leo núi)
Hắn mặc áo T-shirt mỏng, tay áo ngắn, bởi vì yên cao cho nên hắn có hơi cong lưng, tựa như dãy núi.
Hắn cũng chuẩn bị qua đường lớn.
Tịch Bạch tăng nhanh tốc độ đạp dưới chân, không muốn cùng hắn gặp gỡ.
Qua đường lớn, Tạ Tùy cũng trông thấy Tịch Bạch, cô mãnh liệt vung chân đạp lên bàn đạp, tóc đuôi ngựa tung bay, giống như là cố ý trốn tránh hắn.
Tuy nhiên xe đạp của cô ngay cả đổi tốc độ cũng không có, làm sao nhanh hơn được xe leo núi của hắn.
Rất nhanh, Tạ Tùy liền cùng cô song hành.
Hắn lười biếng nghiêng đầu nhìn nhìn cô.
Thiếu nữ đạp xe hộc hộc hộc hộc, nặng nhọc thở dốc, hai má ửng hồng tự nhiên.
"Cậu tên gì? Lần trước quên hỏi."
"Tịch Bạch."
"Tôi con mẹ nó làm sao biết là chữ gì."
"..."
Hắn nói chuyện phong cách rất kiêu ngạo.
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi trên người của hắn, ngũ quan anh tuấn rõ ràng, ánh mắt tối đen cùng cái mũi cao thẳng.
Hắn nhìn cô, tựa như đang đợi cô trả lời.
Tịch Bạch kiên nhẫn giải thích: "Tịch trong tĩnh tịch, thuần trắng Bạch."
Tạ Tùy đầu lưỡi lặp lại hai chữ này, đang muốn nói cùng đi, Tịch Bạch bỗng nhiên phanh xe lại:: "Cậu đi trước đi, tôi còn muốn đến văn phòng phẩm mua bút."
Tạ Tùy cũng phanh lại, không suy nghĩ liền nói: "Cùng nhau đi."
"Không cần." Tịch Bạch chần chừ nói: "Tôi còn phải đợi... bạn học."
Tạ Tùy sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống, con ngươi đen nhánh phát ra mũi nhọn.
Hắn tâm tư nhạy bén, nhìn ra Tịch Bạch đang từ chối cùng né tránh, cô không muốn cùng hắn có dính dáng.
Hắn quay đầu xe, không nói một lời liền chạy vút đi.
Một trận gió đi qua, cuốn lá rụng tơi tả, Tịch Bạch nhìn bóng dáng Tạ Tùy đi xa, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
Mặc kệ là yêu hay hận, Tạ Tùy đều rất cực đoan, kiếp trước biết được cô tử vong, hắn thậm chí còn vọt vào nhà tang lễ, cướp đi thi thể sắp hoả táng...
Trở lại một lần, Tịch Bạch không hi vọng chính mình làm cho Tạ Tùy trở nên điên cuồng.
Đường còn lại không xa, cô đơn giản đẩy xe đi đến trường học.
...
Tạ Tùy xách balo đi vào phòng học, mấy nam sinh đằng sau thấy hắn lại đây, lập tức dừng nói chuyện phiếm lại, cùng nhau nhìn chằm chằm hắn.
Trên bàn hắn, một cái bánh ngọt Napoleon tinh xảo, có dán giấy ghi chép hình cá heo màu sắc đáng yêu, viết ——
Gửi Tạ Tùy
Tùng Dụ Chu nói: "Là An Khả Nhu ban 1 đưa cho cậu."
Tạ Tùy ngồi xuống, không thèm nhìn cái bánh ngọt, thậm chí chạm còn lười chạm vào, tay vung lên, bánh ngọt trực tiếp bay vào thùng rác cuối phòng học.
"Mẹ kiếp"
"Kỹ thuật này, max điểm."
"Không đúng, cậu không ăn thì cho tôi ăn! Sao lại ném! Lãng phí!"
Tạ Tùy đem balo nặng nề đập lên trên bàn, mang theo một luồng tức giận không chỗ phát.
Các thiếu niên nháy mắt im lặng.
Thật lâu sau, Tùng Dụ Chu mới thấp thỏm hỏi: "Ai chọc cậu, lửa lớn như vậy."
Tạ Tùy không đáp lại, nhét balo vào trong hộc bàn, ngã đầu liền ngủ.
Trong giờ học, thầy giáo Ngữ văn trách cứ hắn, Tạ Tùy không ngẩng đầu, kiêu ngạo tiếp tục ngủ, hoàn toàn không để ý tới thầy.
Thầy Ngữ văn học kỳ này mới tới, dường như chưa từng gặp qua học sinh ngông cuồng như vậy, lập tức nổi nóng, nói muốn phạt hắn ra ngoài đứng hành lang.
Tạ Tùy ngẩng đầu, đáy mắt tối đen mang theo nặng nề, từng từ nói lên:"Lăn xa một chút."
Thầy giáo bị khí thế của hắn dọa, hùng hùng hổ hổ chạy tới văn phòng cùng chủ nhiệm mách tội, chủ nhiệm lớp nghe thấy Tạ Tùy, cũng chỉ có thể lắc đầu: "Người khác còn được, chứ hắn... Thật không quản được."
Tạ Tùy là thuộc về loại mà thầy cô không thể quản, bất kể là dùng biện pháp gì, cũng không quản được hắn.
Hắn tương đương biết rõ ràng chính mình cần gì, bởi vậy, không người nào có thể thay đổi hắn.
...
Trong giờ học, Tịch Bạch nhìn An Khả Nhu gục xuống bàn khóc, thật nhiều nữ sinh vây quanh ở bên người cô, an ủi cô.
"Làm sao thế này?"
Ân Hạ Hạ ôm tay nói: "Cậu ấy buổi sáng đưa đồ ăn cho Tạ Tùy, Tạ Tùy đem bánh ngọt cậu ấy đưa ném vào thùng rác, còn trở nên rất tức giận!"
Tịch Bạch biết, Tạ Tùy tính tình luôn luôn khó đoán, thích phải nam sinh như vậy thì thật là làm khó bản thân.
Nhưng thế nào thì Tạ Tùy vẫn luôn làm cho người ta thích.
Cùng bộ phận lớn nam sinh khiêm tốn lễ độ thật khác biệt, hắn không người quản giáo, kiêu ngạo, tràn đầy mùi vị đàn ông.
Đừng nói học sinh nữ, ngay cả giáo viên nữ cũng sẽ không nhịn được nhìn hắn vài lần.
Vài năm trung học kia, cũng là thời điểm bùng phát của Tạ Tùy.
**
Đức Tân Cao Trung là trường tư, dạy học chất lượng cùng cơ sở vật chất đều khá vô cùng, nhà ăn rộng rãi sáng sủa, theo phong cách Châu Âu, rất cao cấp. Bởi vậy, giữa trưa có rất nhiều học sinh ở lại trường ăn cơm trưa.
Tịch Bạch ngồi vào bàn ăn chung với đám bạn thân, cách đó không xa, Tịch Phi Phi cũng đang cùng bạn cô ăn cơm.
Tịch Phi Phi không chỉ nổi trên Internet, mà ở trong trường học cũng là nhân vật nhiều người biết đến, rất nhiều nữ sinh muốn cùng cô làm bạn. Tuy rằng cô đối với người nào cũng lễ phép mỉm cười, nhưng có thể chân chính làm bạn của cô chỉ có những tiểu thư gia cảnh giàu có sung túc.
Bạn của Tịch Bạch gia cảnh đều tương đối bình thường, những nữ sinh này không phải trả số tiền kếch xù để vào Đức Tân Cao Trung, mà là hoàn toàn dựa vào thành tích thi ưu tú được đến.
Cái này gọi là vật họp theo loài, trong trường học chia ra nhóm lớn nhỏ không ít, mỗi người kết giao bạn bằng phương thức cùng mục đích đều khác biệt.
Cho dù là chị em, ở trong trường học, Tịch Phi Phi rất ít cùng Tịch Bạch trao đổi. Nhiều thời điểm, trên đường gặp, chị ta liền giả vờ thân thiết cùng cô bắt chuyện vài câu, trừ đó ra, quan hệ hai người vô cùng nhạt nhẽo.
"Đúng rồi, các cậu biết không, tháng sau, Lạc Thanh lúc trước học trường chúng ta sẽ đến tham quan trường học."
"Cậu nói là, ca sĩ nổi danh Lạc Thanh kia? Từng tại Vienna biểu diễn, năm trước còn lên diễn tiết mục cuối năm!"
"Đúng vậy, chính là cô ấy, là tiền bối tốt nghiệp trường học cấp 98 của chúng ta, lần này cố ý về trường chúng ta chọn lựa người ưu tú đi biểu diễn, học sinh hội nghệ thuật trên weibo đều phát thông báo, nhiệt tình báo danh, nói đoạt được giải thưởng có thể cộng điểm thi đại học."
Ân Hạ Hạ lắc đầu: "Xem ra tớ không thể thi, không biết ca hát cũng không khiêu vũ, thứ duy nhất biết chính là thổi tiêu, còn chỉ biết thổi "Chợt lóe chợt lóe sáng ngời trong suốt" kia."
"Tịch Phi Phi khẳng định sẽ báo danh tham gia, cô ta không phải thuộc hội khiêu vũ sao, năm trước ở tiệc tối Nguyên Đán còn nhảy."
Cô ấy đương nhiên sẽ báo danh, Tịch Bạch nghĩ lại tới kiếp trước Lạc Thanh đến trường học lựa chọn thí sinh, Tịch Phi Phi yêu cầu Tịch Bạch kéo đàn violoncello đệm nhạc, còn mình ở trên vũ đài nhảy một điệu cổ điển.
Vũ đạo của Tịch Phi Phi hết sức bình thường, không có gì đặc biệt kinh diễm, nhưng bởi vì cô ta là thần tượng dũng cảm cùng bệnh đấu tranh, đối với thanh thiếu niên rất có ý nghĩa khích lệ, cho nên Lạc Thanh đặc biệt cho Tịch Phi Phi cơ hội tham gia biểu diễn.
Giám khảo cũng vì thấy Tịch Phi Phi thân phận bệnh nhân, miễn cưỡng cho cô một cái giải ba, để cô được cộng điểm thi đại học, lúc này nhờ vậy cô mới thi đậu trường đại học trọng điểm.
Lần biểu diễn này có thể nói là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Tịch Phi Phi.
Mà Tịch Bạch diễn tấu đàn violoncello cho Tịch Phi Phi biểu diễn dệt hoa trên gấm, lại bị người ta bỏ qua.
Đương nhiên, không phải hoàn toàn do Tịch Phi Phi, khi đó, kỹ năng đàn của Tịch Bạch cũng chỉ bình thường.
Thế nhưng bây giờ rất khác biệt, Tịch Bạch bây giờ có thể được xem là người đánh đàn violoncello siêu cấp tài năng.
Trở lại một lần, cô không nghĩ lại trở thành đồ trang trí cho Tịch Phi Phi, cô cũng muốn chính mình phát sáng để cho người khác nhìn đến bản thân.
Đã ăn xong cơm trưa, cả bọn lại lôi kéo Tịch Bạch đi đến khu vực bán đồ ăn vặt lượn một vòng, Tịch Bạch mua kem trứng gà, hương vị thơm ngon.
Hai bên sân bóng rổ Plastic có trồng ngô đồng giống Pháp, vào mùa hè đi dưới tàng cây, cơn gió nhẹ nhàng mà thổi lất phất, thật là thích ý.
"Bạch Bạch, cậu cũng tính tham gia cuộc thi tháng sau của Lạc Thanh sao?"
Tịch Bạch gật đầu: "Ừm, tớ muốn diễn kéo đàn violoncello."
Ân Hạ Hạ nở nụ cười: "Thôi đi, trình độ kéo đàn violoncello của cậu á, còn liều mạng hơn tớ đi thổi tiêu."
Giang Vân nói: "Hạ Hạ cậu đừng có mà tự dát vàng lên mặt, Bạch Bạch kéo đàn violoncello tuy rằng bình thường, nhưng so với cậu thổi tiêu còn dễ nghe hơn."
Ân Hạ Hạ vỗ vỗ bả vai Tịch Bạch: "Đừng quan tâm, cục cưng, cậu tham gia vẫn là đáng cổ vũ."
Các cô tựa hồ cũng không quá xem trọng biểu diễn của Tịch Bạch, có thể hiểu được, nếu là ở trình độ của đời trước, Tịch Bạch cũng không dám ôm việc này vào người.
Tịch Bạch cầm muỗng nhỏ, từng miếng từng miếng ăn kem, nghe bọn chị em líu ríu nói chuyện bát quái trong vườn trường.
Gió nhẹ nhẹ vỗ về gò má của cô, trải qua một lần gặp tử thần, cô lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống thật tốt, có đồng bọn làm bạn, thật tốt.
Lúc này, phía sau có nam sinh lái xe đạp nhanh chóng chạy qua, thời điểm đến gần Tịch Bạch, không biết cố ý hay vô tình, cùng cô "Tiếp xúc thân mật".
Tuy rằng xe đạp không có đụng tới Tịch Bạch, nhưng cô vẫn thấy kinh hãi, lảo đảo vấp ngã.
Kem trứng gà trong tay cũng bay ra ngoài, "Bẹp" một chút, rơi trên mặt đường nhựa.
Các cô gái vội vàng chạy tới, thân thiết hỏi cô có sao không.
Tịch Bạch ngã ngồi trên mặt đất, liên tục vẫy tay, để các cô không cần lo lắng: "Không có việc gì, không bị thương."
Tạ Tùy một tay vịnh đầu xe, cằm hơi nâng lên, từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn cô.
Ánh nắng chiếu vào mắt hắn, trông như quả cầu thủy tinh xinh đẹp sáng bóng.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng làm người nhìn phát lạnh.
Tịch Bạch vịnh bả vai bạn đứng lên, không có so đo, chỉ nói: "Chúng ta đi thôi."
Ân Hạ Hạ kỳ thật có chút tức giận, nhưng cô thật kinh sợ, thật không dám cùng bọn hắn tranh cãi, đám người này ở trong trường học hoành hành ngang ngược ngay cả giáo viên cũng không dám quản.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Các cậu cũng không nhìn đường sao."
Tùng Dụ Chu đỡ đầu xe, không nề hà nhìn nhìn Tạ Tùy, không biết rõ trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Phía trước có nữ sinh, đại gia chuyển phương hướng đều có thể tránh được, hắn tại sao cứ như vậy đĩnh đạc đụng vào, hơn nữa mục tiêu chính xác, không đụng người khác, lại đụng phải Tịch Bạch.
Nếu là không quen biết thì còn được, khi dễ cũng liền khi dễ, họ dám nói cái gì?
Nhưng vẫn là cùng mấy cô gái này nếm qua nồi lẩu, xem như có giao tình, như vậy còn ngượng ngùng dễ dàng đắc tội.
"Ngượng ngùng quá, Tùy ca hôm nay tâm tình không tốt lắm, không nhìn đường." Tùng Dụ Chu giải thích: "Không bị thương chứ, có cần phải vào bệnh viên xem không?"
"Không cần."
Tịch Bạch không muốn so đo cùng hắn, quay người rời đi, từ đầu tới cuối đều không nhìn hắn một chút.
Tạ Tùy mặt không chút thay đổi, trong con ngươi hàn ý càng ngày càng rõ.
Tùng Dụ Chu trong lòng "Lộp bộp" một chút, lòng nói xong, thật sự tức giận.
Không đợi hắn phản ứng, chỉ thấy Tạ Tùy chạy xe, lại lần nữa đánh tới ngay phía trước Tịch Bạch!
Các cậu bé kêu lên ——
"Này! Tùy ca mau bình tĩnh!"
"Em gái cẩn thận!"
Lúc này đây, Tịch Bạch nghe được lời kia liền nhanh nhẹn tránh đi, Tạ Tùy thắng lại phát ra tiếng "Sưu" một chút, rồi lại chạy nhanh đi qua bên cạnh cô, mang lên một trận gió lớn, xen lẫn mùi thuốc lá bạc hà trên người hắn.
Ân Hạ Hạ muốn khóc: "Chúng tôi, chúng tôi hỏi cậu? Cậu vì sao níu chặt chúng tôi không buông."
Tạ Tùy dừng xe, lạnh lùng nhìn Tịch Bạch, trong con ngươi lộ ra thần sắc nguy hiểm.
Tịch Bạch tuyệt vọng nghĩ, hình như mình đã chọc tức hắn.
Cô rốt cuộc mở miệng chất vấn: "Tạ Tùy, cậu muốn làm gì?"
Tạ Tùy lạnh lùng đọc lên một chữ: "Cậu."
...
Muốn làm cậu.