Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Nghe được câu trả lời của cô, Giang Hoài Khiêm cũng không thấy ngạc nhiên.
Anh cố nén cười, thấp giọng hỏi: ”Thật sự không được sao?”
Nguyễn Khinh Họa đáp lời, quyết định không ở đây nói nhảm với anh nữa.
Cô bước vội về hướng tiểu khu, bỏ lại người ở phía sau rất xa….
Giang Hoài Khiêm thấy cô bước đi vội vã như bị ma đuổi, cũng không lên tiếng ngăn cô lại.
Đêm khuya tiểu khu rất yên tĩnh, hầu hết đèn ở trong phòng của các hộ gia đình đều đã tắt, chỉ còn một vài phòng là còn sáng đèn.
Tiểu khu của Nguyễn Khinh Họa trông vậy mà cũng không nhỏ, từ cổng vào phải đi bộ một đoạn mới đến nơi.
Nghe tiếng bước chân phía sau, cô tự hỏi mình có nên chào tạm biệt Giang Hoài Khiêm ở cửa thang máy hay không, nhưng như vậy… lại có vẻ rất nhẫn tâm.
Được người ta đưa về nhà, còn giúp bê đồ nặng mà lại trực tiếp đuổi người ta đi thì thật có hơi thô lỗ.
Nhưng nếu anh đã lên lầu, đến trước cửa nhà rồi chẳng lẽ cô lại bất lịch sử đến độ không mời vào nhà uống một cốc nước?
Nhất thời, Nguyễn Khinh Họa không biết phải chọn lựa thế nào.
Bất giác vừa đến cửa thang máy, cô đã lách người đi vào, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông vẫn đang thong thả đi phía sau.
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, cô sống ở tầng 20. Địa chỉ chi tiết được ghi trong hồ sơ nhân viên mà cô đã điền lúc mới vào làm ở công ty.
Anh biết hết.
Sau khi bấm số tầng, Nguyễn Khinh Họa lui sang một bên chờ cửa thang máy tự động đóng lại.
Hai cánh cửa chuẩn bị đóng lại thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Nguyễn Khinh Họa không nghĩ nhiều, giơ tay ấn nút giữ để cửa thang máy không đóng lại.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Cô Nguyễn.”
Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên, nhìn về phía người đàn ông vừa đi vào. Đó là hàng xóm của cô, Trần Cam.
Trần Cam có lẽ vừa tan làm, trên tay vẫn còn cầm một chiếc cặp màu đen, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Hôm nay cô cũng tăng ca à?”
Lời nói này có chút gì đó kỳ lạ.
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ: “Cũng không tính là tăng ca.”
Trần Cam cười cười, không để ý đến còn một người khác cũng đang ở trong thang máy, chỉ tập trung hỏi han Nguyễn Khinh Họa.
“Gần đây công việc thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa vừa định trả lời, liền cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng.
Qua hình ảnh phản chiếu trong thang máy, cô nhìn thấy Giang Hoài Khiêm đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt tối sầm, bên trong có một ngọn lửa đang nhen nhóm.
Giống như ngọn lửa tức giận vậy, nhưng có gì đó hơi khác, cô không dám, cũng không muốn tìm hiểu xem ngọn lửa ấy trong mắt anh còn có ý gì khác nữa.
Môi khẽ mấp máy, cô đáp:“Vẫn tốt.”
Cô miễn cưỡng trả lời.
Trần Cam mỉm cười, cảm khái nói: “Lại đến cuối năm rồi, chắc các cô cũng rất bận rộn nhỉ?”
“…… Ừm.”
Nguyễn Khinh Họa phụ họa.
Trần Cam cười một cái, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt thanh tú của cô, thanh âm ôn hòa nói:“Lúc bận cũng đừng quên nghỉ ngơi.”
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.
Trần Cam còn muốn nói thêm gì đó thì thang máy đã mở ra.
Anh ta bước ra ngoài trước, thuận miệng nói: “Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, cô Nguyễn …”
Lời còn chưa nói xong, anh ta đã nghe thấy giọng nói ôn nhu dịu dàng của Nguyễn Khinh Họa cất lên: “Anh có muốn vào nhà ngồi chơi một lát không?”
Trần Cam kinh ngạc, ánh mắt sáng ngời nhìn Nguyễn Khinh Họa, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp.
“Được.”
Giang Hoài Khiêm thần sắc lạnh lẽo liếc nhìn Trần Cam một cái, rồi quay lại đáp lời Nguyễn Khinh Họa.
Trần Cam kinh ngạc, sau đó liền nhận ra, hỏi: “Cô Nguyễn, vị này là?”
Nguyễn Khinh Họa bối rối vài giây rồi trả lời: “Bạn của tôi.”
Trong giờ làm việc, cô và Giang Hoài Khiêm là quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng hiện tại, không quá khi nói anh là một người bạn.
Trần Cam ngượng ngùng, một sự bối rối khó tả dâng lên, “Ra là vậy.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, nói: “Chúng tôi vào nhà trước.”
Trần Cam gật gật đầu, “Ngày mai gặp lại.”
Giờ làm việc của họ gần như giống nhau nên buổi sáng thường chạm mặt nhau ở trong thang máy.
Nguyễn Khinh Họa không lên tiếng, quét vân tay mở mật mã cửa, bước vào nhà.
Cô sống trong một căn hộ chung cư nhỏ điển hình, có một phòng ngủ và một phòng khách không lớn lắm, những đồ đạc trong nhà được bố trí trông rất ấm cúng.
Sau khi vào nhà, cô liếc nhìn người đàn ông vẫn đang đứng ở cửa, khom lưng cúi người lấy một đôi dép nam từ trong tủ giày đặt ở trước cửa.
Giang Hoài Khiêm nhìn xuống.
Nguyễn Khinh Họa không để ý, thuận miệng nói: “Bố tôi thường xuyên tới đây, anh có phiền không?”
Giang Hoài Khiêm hơi ngừng lại, không có quá nhiều cảm xúc, đáp: “Không đâu.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm”, mím môi hỏi: “Anh uống nước nhé?”
Giang Hoài Khiêm ánh mắt nhìn sâu vào cô, “Được.”
Nguyễn Khinh Họa thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng bếp.
Trước khi hỏi, cô đã lo lắng về việc Giang Hoài Khiêm sẽ từ chối.
Giang Hoài Khiêm nhìn theo bóng lưng của cô, lúc này mới nghiêm túc đánh giá căn phòng.
Một phòng khách với một quầy bar nho nhỏ, có một bàn trà và một chiếc ghế sofa không lớn lắm.
*Ảnh minh họa: Căn hộ của Nguyễn Khinh Họa là kiểu thiết kế quầy bar ngăn cách phòng khách với bếp, như ảnh bên dưới:
E:linhphoto1538126284245-1538126284246472810377.jpg
Trên tường treo rất nhiều thứ, có khung ảnh, cũng có một số tác phẩm do chính cô thiết kế.
Cạnh tường còn có một cái giá sách cao, sách được sắp xếp ngăn nắp, phía trên giá sách là cả một dãy cốc, có đủ loại hình dáng độc đáo và đẹp mắt. Nguyễn Khinh Họa có sở thích sưu tập cốc.
Từ trong bếp mang ra hai ly nước, Nguyễn Khinh Họa nhìn Giang Hoài Khiêm đang đứng một chỗ đánh giá căn phòng.
Vừa thấy, ánh mắt của cô không tự chủ được di chuyển xuống, dừng ở chiếc cốc sứ trong tay anh.
Giang Hoài Khiêm nhướng mi nhìn cô, thản nhiên nói:“Vẫn còn giữ nó sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, giải thích: “Lúc mang về thì phát hiện thực ra nó cũng không xấu.”
Chiếc cốc mà Giang Hoài Khiêm đang cầm trong tay chính là chiếc cốc mà chính tay anh vẽ tặng cho Nguyễn Khinh Họa.
Chỉ là món quà lại không được như ý muốn. Sau khi làm xong, anh cảm thấy nó thật xấu xí, đang định vứt bỏ rồi làm lại, nhưng Nguyễn Khinh Họa cảm thấy chiếc cốc ấy cũng không quá tệ, nhất quyết nói với anh là cô muốn lấy chiếc cốc này.
Giang Hoài Khiêm hết cách, chỉ có thể để cô mang đi.
Nghe được câu trả lời của cô, Giang Hoài Khiêm không tiếp lời.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy mình như đang làm chuyện xấu thì bị bắt tại trận, bối rối đổi chủ đề.
“Anh uống nước đi.”
Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng, cũng không làm cô khó xử nữa.
–
Ngoài cửa sổ gió rất lớn, nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh.
Nguyễn Khinh Họa vẫn không quen ở một mình với Giang Hoài Khiêm, không biết phải nói hay làm gì khi ở trong một phòng với anh như lúc này.
Cô cầm cốc lên và uống một ngụm nước ấm cho nhuận giọng, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Nguyễn Khinh Họa rũ mắt, khẽ liếc nhìn sang bên cạnh.
Giang Hoài Khiêm uống hai ngụm nước, thần sắc vẫn lãnh đạm, bàn tay thon dài mảnh khảnh của anh không nhẹ không nặng đặt chiếc cốc xuống bàn, khiến nó phát ra tiếng vang.
Âm thanh không lớn, không chói tai nhưng thể hiện được tâm trạng của người đó.
Giang Hoài Khiêm tâm tình đang không tốt.
Nguyễn Khinh Họa biết, đây là khởi đầu cho sự bất hạnh của mình.
Nghĩ đến đây, cô đang phân vân không biết có nên phá vỡ bầu không khí gượng gạo này hay không, thì người đàn ông bên cạnh cô đã đứng lên trước.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra.
Giang Hoài Khiêm ánh mắt hướng xuống nhìn cô, ngữ khí bình đạm: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa hiểu ra, nhỏ giọng nói: “Được.”
Cô đứng dậy tiễn Giang Hoài Khiêm ra cửa, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh về cẩn thận.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Khinh Họa lại nói thêm một câu: “Nếu tiện thì đến nơi báo cho em một tiếng.”
“Tiện.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cố nén lửa giận không diễn tả nổi kia, duy trì sự lý trí nói: “Tôi về đây. ”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên lại dừng lại. Nguyễn Khinh Họa không hiểu, hỏi, “Làm sao vậy?”
Còn thiếu gì sao?
Giang Hoài Khiêm dừng một chút, giọng nói không nhẹ cũng không nặng, từ hành lang vang lên: “Nhớ khóa kỹ cửa chính và cửa sổ.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cái này không cần anh nói cô cũng sẽ làm. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Hoài Khiêm, cô vẫn gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Giang Hoài Khiêm “ừm” một tiếng, yết hầu khẽ di chuyển, thản nhiên nói: “Còn nữa”.
Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa, nhấn mạnh từng chữ một: “Đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ.”
“……?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, lúc vào phòng tắm tắm rửa, cô mới hiểu ý của anh.
Người này……
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, có hơi buồn cười.
Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy chua xót khó tả.
Giang Hoài Khiêm cứ quanh co lòng vòng như vậy, cô không phải không hiểu.
Ngược lại, cô biết rất rõ.
Tắm rửa xong, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy có hơi buồn chán.
Cô không ngồi nghiên cứu tiếp việc thiết kế giày nữa mà nằm trên giường thất thần, thở dài.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn cạnh đầu giường rung lên.
Cô cầm lấy, là tin nhắn từ Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm: 【 Tôi về tới nơi rồi. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Được, ngủ ngon. 】
Giang Hoài Khiêm: 【 Ngủ ngon. 】
Đêm nay, giấc ngủ của Nguyễn Khinh Họa không được sâu.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô cứ cảm thấy có người đang gõ cửa nhà mình.
Đều tại Giang Hoài Khiêm cả.
–
Ngày hôm sau, Nguyễn Khinh Họa trải qua một ngày ở công ty với một tâm trạng mệt mỏi.
Từ Tử Vi thấy thần sắc của cô không được tốt, ngạc nhiên hỏi: “Tối qua cậu thức khuya hả?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Không phải, là do tôi ngủ không được ngon giấc.”
Từ Tử Vi cười cười, thấp giọng nói: “Tối qua có chuyện gì sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bản thân vừa mới cái gì.
Tối hôm qua cô viện cớ để rời khỏi quán thịt nướng, nói rằng có chuyện quan trọng nên đã vội vã đi trước.
Cô cười cười, gật đầu nói: “Không có gì, chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi.”
Từ Tử Vi không hỏi thêm nữa.
Nguyễn Khinh Họa nhẹ thở phào một hơi, thu hồi lại tâm trạng, chuyên chú vào công việc.
……
Chớp mắt, đã đến giờ tan làm.
Nguyễn Khinh Họa và Chu Phán đã hẹn ăn tối với nhau, đến giờ liền rời đi trước.
Nhưng cô không ngờ lại gặp Giang Hoài Khiêm ở dưới sảnh.
Lúc cô đang vội vã bước ra ngoài, Giang Hoài Khiêm từ ngoài cửa đi vào, phía sau còn có một vài người, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, vây quanh anh.
Trông vô cùng nổi bật và bắt mắt.
Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, anh bước hơi chậm lại.
Nguyễn Khinh Họa đột nhiên cúi đầu, cố gắng giấu mình.
Giang Hoài Khiêm chú ý tới cử động của cô, khẽ cong môi, dẫn đoàn người đi lướt qua cô.
Trong lúc ấy, không có nửa giây dừng lại.
–
Ra khỏi công ty, Nguyễn Khinh Họa nhẹ nhàng thở ra.
Ban nãy, cô thực sự lo lắng nếu Giang Hoài Khiêm đi đến và chào hỏi với cô.
Cô không sợ bị mọi người biết là mình đã quan biết với Giang Hoài Khiêm từ trước, nhưng ngại phải giải thích, cũng lo lắng người khác nghĩ nhiều.
Có rất nhiều chuyện, khó có thể diễn tả được thành lời.
Lúc lên xe, cô nhận được một tin nhắn mới.
Giang Hoài Khiêm: 【 Sốt ruột muốn tan làm vậy sao? 】
Nguyễn Khinh Họa: 【….Có hẹn ăn tối với bạn. 】
Vừa gửi tin nhắn đi, Chu Phán đã gọi điện tới.
Nguyễn Khinh Họa bắt máy, không đọc tin nhắn sau của Giang Hoài Khiêm nữa.
“Chị Nguyễn Nguyễn.”Giọng nói của Chu Phán hứng khởi, hệt như một cô bé mới lớn.
Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Ừ, chị vừa tan làm, em tới rồi sao?”
Chu Phán: “Vâng ạ, nhưng chị không cần gấp, em vừa định mua hai ly trà sữa, học tỷ, chị muốn uống loại gì?”
Nguyễn Khinh Họa hỏi: “Ở chỗ họ có những vị gì?”
Chu Phán nói ra vài vị, Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ nói: “Trà sữa chân trâu, nhưng chị không lấy trân châu.”
Cô có khẩu vị rất kỳ quái, thường có thói quen uống trà sữa trân châu nhưng lại bỏ trân châu chỉ uống nước.
Chu Phán cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, ngọt ngào nói: “Được ạ.”
Cúp máy, Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ xem có nên gửi cho Chu Phán một phong bao lì xì màu đỏ hay không.
*Trong wechat có một tính năng gửi phong bao lì xi màu đỏ trong đó có ghi số tiền mà bạn muốn gửi cho đối phương trong các dịp như lì xì tết, tặng tiền, hay chỉ đơn giản là gửi tiền giống ví momo, airpay, vinID…. của VN.
Cô nhận ra được gia cảnh của Chu Phán rất tốt, nhưng cũng không thể để đàn em của mình bỏ tiền ra được.
Đang nghĩ ngợi, di động lại rung lên.
Nguyễn Khinh Họa mở WeChat mới phát hiện, Giang Hoài Khiêm đã gửi cho cô đến 3 tin nhắn liên tiếp.
Giang Hoài Khiêm: 【 Hàng xóm? 】
Giang Hoài Khiêm: 【? 】
Thấy cô vẫn không phản hồi lại, anh lại gửi cho cô một tin nữa.
Tin nhắn lần này trực tiếp hơn hai tin nhắn trước đó.
Giang Hoài Khiêm: 【 Ở đâu? 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm tin nhắn, không biết phải phản hồi như thế nào.
Cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Giang Hoài Khiêm đã rơi vào một cái vòng luẩn quẩn mờ ám.
Cô suy nghĩ, vừa muốn nói cho anh biết không phải cô đi cùng hàng xóm, thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Vừa nối máy, giọng nói trầm thấp của Giang Hoài Khiêm đã vang lên bên tai cô.
“Ở đâu?”
Giang Hoài Khiêm thanh âm vô cùng trầm thấp, bình thường khi nói chuyện, giọng nói của anh đã trầm, bây giờ cố tình hạ thấp, nghe có vẻ hơi đáng sợ.
Nguyễn Khinh Họa kỳ thật rất thích nghe giọng của anh, thỉnh thoảng nghe còn thất thần. Nhưng hiện tại thì….
Cô xoa xoa lỗ tai, thấp giọng nói: “Taxi.”
Giang Hoài Khiêm “Ừ” rồi lại im lặng.
Nguyễn Khinh Họa bất lực, mở miệng: “Không phải đi ăn cùng hàng xóm.”
Cô bình thản mà giải thích: “Em đi ăn tối cùng với một học muội có quen biết mấy hôm trước.”
Giang Hoài Khiêm đứng trước cửa sổ lớn kiểu Pháp của văn phòng, quan sát dòng xe cộ đang lưu thông trên đường từ xa.
Hơi mơ hồ, cụ thể mỗi chiếc xe thì không thấy rõ. Nhưng có thể phân biệt được màu sắc.
Có thể biết được chiếc nào là xe taxi, chiếc nào là xe riêng.
Giang Hoài Khiêm trầm mặc một lát, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô, giơ tay nới lỏng cổ áo.
“Trước đó có gặp qua rồi?”
Nguyễn Khinh Họa: “Vâng.”
Giang Hoài Khiêm nhíu mày, nghĩ nghĩ một lúc rồi mới nhắc nhở: “Đừng uống rượu.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa lại muốn bật cười, cô không phải học sinh tiểu học, còn có thể bị một tiểu muội muội lừa?
“Sẽ không.”
Giang Hoài Khiêm: “Tới rồi nói cho tôi một tiếng.”
Nguyễn Khinh Họa: “…….”
Nhận thấy cô có vẻ không hài lòng, Giang Hoài Khiêm ôn tồn nói: “Tôi không yên tâm.”