Làm Nũng Livestream Hàng Ngày

Chương 86: Chương 86





Chương này tác giả chỉ đăng trên Tấn Giang, đành mặt dày lấy bản raw lậu vậy ☹.
Đỗ Dật Văn ngạc nhiên, trái tim như có người cầm trên tay xoa nhẹ, mềm nhũn thành một mảnh.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Anh nhịn không được, vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ trán Lộc Duy, chậm rãi di xuống dưới, phác họa gương mặt xinh đẹp của đối phương.
Khi cảm thấy bản thân không còn chịu nổi nữa, Đỗ Dật Văn lập tức rút tay về, ngồi về ghế của mình hít thở thật sâu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Lộc Duy, em đúng là biết cách lấy trái tim anh."
Ngay sau đó, trong xe trở lại yên tĩnh, Đỗ Dật Văn nhìn đối phương đang ngủ, duỗi tay lấy gối từ ghế sau kéo nó thành một cái chăn mỏng đắp lên người Lộc Duy.
Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh mới nhẹ nhàng nói: "Duy Duy, em...em có thích anh không?"
Khi nói những lời này, tay Đỗ Dật Văn để trên đùi hơi run, gương mặt nghiêm túc của người đàn ông đỏ bừng, lần đầu tiên cảm thấy hồi hộp như này.
Anh nhìn thiếu niên đang nhắm mắt ngủ, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mình.
Mất một lúc lâu thiếu niên mới mở mắt ra, đôi mắt đào hoa ngập nước như ngàn mảnh thủy tinh: "Anh nói ai?"
Đỗ Dật Văn lặp lại: "...Đỗ Dật Văn."
Anh chậm rãi nhắc tên mình.
Cảm giác phải chờ đợi người khác cho mình câu trả lời khiến anh khó chịu, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt thành quyền.
Mà câu nói tiếp theo của thiếu niên làm tim anh đập thêm điên cuồng hơn...
"Tất nhiên rồi," Lộc Duy mở hờ đôi mắt, ánh mắt mơ màng nhìn anh, sau đó nhếch miệng cười: "Anh ấy là người đầu tiên tôi thích."
Người đầu tiên thích.
Đỗ Dật Văn cảm giác bản thân đang lưu lạc nơi hạn hán bỗng gặp trời đổ mưa, khi nhìn thấy mưa rơi không phải là kích động mà cảm thấy khó tin, bắt đầu phủ nhận chỉ sợ mình nghe nhầm.
Anh muốn hỏi lại lần nữa, vẫn nghe được tên của mình từ miệng đối phương mới chắc chắn mình không nghe nhầm.

Giọng nói khàn khàn, khó khăn mở miệng hỏi: "Vậy thì...người thứ hai là ai?"
Đỗ Dật Văn hỏi xong, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng "rắc rắc".

Anh không hề muốn từ trong miệng Lộc Duy nhắc đến một cái tên nào khác ngoài mình cả, nếu không anh sẽ không kiểm soát được.
Lộc Duy bị làm phiền hỏi một đống câu hỏi không đâu với đâu, cố gắng mở mắt, nhìn bóng người mờ ảo trước mắt, xua tay với anh: "Không có người thứ hai...Anh hỏi nhiều thế, tôi muốn tìm Đỗ Dật Văn!"
Lúc này, Lộc Duy trong mắt người khác cậu giống như một con mèo nhỏ trộm uốn rượu.

Nằm yên trên ghế, đôi mắt nhìn không rõ ai cả, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Khi cậu xua tay còn đánh cả vào mắt Đỗ Dật Văn.
Nhưng Đỗ Dật Văn không để ý, anh nhìn chằm chằm Lộc Duy, bên tai vẫn vang lên câu trả lời của đối phương, trái tim anh đều mềm nhũn.
Nhưng mà người say rượu sẽ nóng nảy hơn bình thường, Lộc Duy gọi mãi ĐỖ Dật Văn nhưng không có câu trả lời, bắt đầu nhíu mày muốn đứng dậy, khó khăn mở dây an toàn.
Đỗ Dật Văn sợ cậu bị thương, vội vàng đè tay cậu lại, tay kia giúp cậu mở khóa.
Để giúp đối phương mở dây an toàn nên một lần nữa ở khoảng cách rất gần, xung quanh mũi tràn ngập mùi hương chanh xen kẽ mùi vị của rượu.
Mùi hương mềm mại và ngọt ngào làm anh hỗn loạn, trong lòng bắt đầu rục rịch.
Anh cố gắng hít thở, áp chế sự kích động trong lòng xuống.
Bởi vì cảm xúc mãnh liệt nên giọng nói của anh càng thêm khàn và từ tính hơn: "Duy Duy, anh là Đỗ Dật Văn đây...anh đưa em về nhà."
Lộc Duy nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy tên Đỗ Dật Văn, cậu không nhìn rõ người trước mặt nhưng có thể nhận ra hơi thở quen thuộc bao bọc xung quang mình làm cậu bất giác thả lỏng.
Cậu chớp chớp mắt, cố gắng mở to mắt nhìn rõ đối phương, nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt quá, chồng ơi ~"

Cả người Đỗ Dật Văn run lên.
Anh mở cửa xuống xe, đi đến chỗ Lộc Duy ở ghế phụ, anh sợ Lộc Duy đang tựa vào cửa nên dùng một tay chặn cửa tay kia nhẹ nhàng kéo cửa xe.

Kết quar thấy đối phương đã đứng dậy, một tay xoa mắt một tay chống lưng.
Ngoài xe gió rất lạnh, làm Lộc Duy run lên, nháy mắt tỉnh táo hơn một chút.

Cậu nghiêng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt của Đỗ Dật Văn, nhẹ ngàng mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ:
"Chồng ơi, anh thật đẹp."
Ánh mắt ngây thơ của thiếu niên giống như một loại chất gây nghiện, Đỗ Dật Văn sợ bản thân không kiềm chết được làm chuyện không đúng mực vội vàng quay đầu đi không dám nhìn cậu.
Anh dùng chăn mỏng bọc lấy người đối phương, giữ chặt trên người Lộc Duy, chỉ lộ ra cái đầu xù: "Được rồi, từ từ xuống xe."
Đỗ Dật Văn vừa dứt lời, một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng kéo cổ tay anh.
Vốn dĩ đang cuốn chăn, Lộc Duy mạnh mẽ kéo chăn ra, giơ hai tay hướng về Đỗ Dật Văn, bởi vì say rượu nên khó ngẩng đầu đành phải hơi nghiêng nhìn anh: "Chồng ơi, em lạnh quá, anh ôm em một cái được không?"
Ánh mắt Lộc Duy mang theo hơi nước, khi nói chuyện cố tình kéo dài âm cuối làm giọng nói càng thêm mềm mại và quyến ruc hơn.
Đỗ Dật Văn nhìn cậu, tim đập hẫng đi một nhịp.
Xung quanh ngoại trừ ánh đèn đường cũng chỉ còn mỗi ánh đèn trong xe mờ nhạt.

Lộc Duy trở thành trung tâm giữa ánh đèn.

Giống như trên biển đêm mênh mông, chỉ có duy nhất một ngọn hải đăng.

Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên người thiếu niên, Đỗ Dật Văn nhìn cậu, đầu ngòn tay có thể cảm nhận được hơi ấm, giống như một người đi xa lâu ngày trở về nhà.
Trong lòng trở nền mềm mại.
Anh từ từ cúi người xuống, hai tay ôm lấy eo và chân của đối phương, nhẹ nhàng bế ngang cậu vào ngực.
Lộc Duy phối hợp với anh, hai tay ôm lấy cổ Đỗ Dật Văn, đầu dựa vào vai anh.
Hơi nóng phả vào cổ Đỗ Dật Văn, nhiệt độ nóng bỏng làm anh phải cố gắng hít thở thật sâu.
Đỗ Dật Văn bế cậu lên, nhẹ nhàng nói, "Duy Duy, anh thích em."
Anh tưởng chỉ một mình mình đơn phương, khi ôm Lộc Duy ra khỏi xe, đột nhiên đối phương lên tiếng: "Chồng ơi, em cũng thích anh ngay từ hôm trên sân khấu nhạn thưởng đã thích anh rồi, nhưng chân của em..."
Giọng nói của đối phương như nụ hoa đầy mật, theo cơn gió lộ ra hương thơm ngào ngạt.
Đỗ Dật Văn biết Lộc Duy nói đến ngày đó từ một người đơn phương trở thành hai người đều thích nhau làm anh kích động đến đỏ cả mắt.
Anh ôm chặt cánh tay Lộc Duy, cố gắng ôm đối phương chặt hơn như đang ôm bảo bối quan trọng nhất đời mình.
Nhưng khi anh đang định đưa đối phương vào nhà, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói tức giận của đàn ông:
"Cậu...cậu đang làm gì thế?!"
Đỗ Dật Văn quay đầu, nhìn thấy Lộc Hoài đang híp mắt.

Đối phương hung hắng trừng mắt với anh, sau đó nhìn chằm chằm Lộc Duy trong ngực anh.
Đỗ Dật Văn: "..."
Anh còn không biết nói gì cho phải, Lộc Hoài bước nhanh đến, giơ tây ôm lấy Lộc Duy từ trong lòng anh.
Đỗ Dật Văn muốn từ chối nhưng động tác hai người làm Lộc Duy đau nên đành phải buông tay.
Để cho Lộc Hoài ôm Lộc Duy ở trong ngực.

Khi Lộc Duy rời khỏi ngực mình, Đỗ Dật Văn thấy người mình hơi lạnh, giống như nguốn sưởi ấm duy nhất bị người khác cướp đi, đầu ngón tay hơi run nhẹ.
Anh cúi đầu luyến tiếc nhìn Lộc Duy đang ngủ say trong lòng người kia, trầm giọng giải thích với Lộc Hoài: "Hôm nay em ấy uống rượu với thành viên trong đội LD."
Lộc Hoài ngạc nhiên, liếc nhìn anh một cái.
Hôm nay anh tăng ca về muộn, không ngờ em trai mình đang bị người khác ôm về nhà, Nhìn thấy gương mặt của Đỗ Dật Văn, anh thấy là hỏng chuyện rồi, rất có thể có chuyện không hay xảy ra rồi chắc chắn liên quan đến Đỗ Dật Văn.
Anh cố gắng dựa vào rèn luyện của gia đình từ nhỏ mới không tức giận lớn tiếng hỏi đối phương, giành lầy em trai từ tay của Đỗ Dật Văn.
Nhưng anh không ngờ người chuốc say Lộc Duy không phải là Đỗ Dật Văn.
Lộc Hoài quan sát kỹ vẻ mặt của đối phương, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của ĐỖ Dật Văn mới bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
"Ừm, vậy thì cảm ơn cậu."
Anh rể tương lai và bạn trai hờ của em trai không biết phải nói gì, không khí trở nên xấu hổ.
Đỗ Dật Văn gật đầu, Lộc Hoài mở miệng đuổi người: "Tôi đưa Duy Duy vào nhà là được rồi, cậu về đi."
Đỗ Dật Văn: "...Được."
Anh nói xong, chuẩn bị xoay người lên xe, đột nhiên Lộc Hoài phía sau lên tiếng nói: "Cậu thích Duy Duy nhà tôi à."
Giọng nói của Lộc Hoài không lớn nhưng giọng điệu khẳng định chắc chắn, hiển nhiên đã nhìn ra rồi.
Đỗ Dật Văn quay người lại, nhìn Lộc Duy đang yên tĩnh ngủ trong lòng anh trai, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng thế."
Lộc Hoài nhíu mày: "Tuy nói hơi sớm, nhưng người nhà cậu..." đồng ý à?
Lộc Hoài thấy mình không nên hỏi tiếp nên mấy từ cuối không nói ra.
Nhưng Đỗ Dật Văn hiểu ý của anh, không do dự gật đầu: "Họ biết xu hướng tính dục của tôi."
Không biết tại sao, khi Đỗ Dật Văn trả lời cậu hỏi của Lộc Hoài giống như bản thận đang gặp bộ phận HR của công ty lớn để hợp tác, trong lòng cảm thấy hồi hộp, tim đập nhanh theo.
Nhưng mà rõ ràng, Lộc Hoài khó đối phó hơn cả HR, Đỗ Dật Văn vừa dứt lời, còn tưởng đối phương sẽ tiếp lời, kết quả Lộc Hoài chỉ gật đầu, bắt đầu đuổi người: "Ừm, tôi biết rồi, cậu về đi."
Đỗ Dật Văn: "...".