Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 39: Không che giấu chút sung sướng nào




Edit: Nhang – Beta: Hann

Không lâu sau đó, chiếc xe cũng rời đi. Cái logo trên đuôi xe trông cứ như muốn bay lên vậy, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa. 

Từ Tinh Miên vẽ tranh với em họ 3 tiếng đồng hồ, cổ cũng hơi mỏi rồi nên cô đứng lên giãn cơ. Đứa bé thì quỳ rạp dưới mặt đất nên không cần cúi đầu, lúc này cậu đang hăng hái vô cùng, nháo nhào đòi cô chỉ tiếp. 

Từ Tinh Miên dạy cậu vẽ một con cá sấu và một con cá mập. Còn có những con vật hung dữ và kỳ lạ trong đại dương kia nữa. Đặc biệt là con cá voi sát thủ kia, lúc độc ác thì mắt trợn miệng mở trông đáng sợ vô cùng, rất giống với dáng vẻ của Hoắc Thừa Kiêu khi tức giận. 

Mới xa nhau có ba tiếng mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi. 

Người đàn ông này len lỏi vào dòng suy nghĩ của cô theo nhiều cách khác nhau rồi tạo ra những cơn sóng liền mạch, thế mà bản thân cô lại không hay không biết!

Từ Tinh Miên tức giận ngửa cổ lên, nghe xương cổ “rặc rặc” một tiếng, không biết cảm giác đau đớn truyền đến từ khớp xương nào. Cô đau đến mức nheo cả mắt lại, cố tránh sự tấn công của em trai: “Đừng quậy đừng quậy, chị xoay cổ đã.” 

Bữa cơm tất niên của nhà họ Từ lúc nào cũng náo nhiệt như thế, trên bàn luôn có hơn mười người. Mấy đứa em gái họ của cô thường rất yên lặng, không giống đứa em trai cứ đeo theo cô mãi. Bởi vì mấy đứa em gái thích đeo theo Từ Tư Nhiên hơn. 

Từ Tinh Miên ăn qua loa hai miếng, cô chạy vào ngăn kéo bàn học trong phòng ngủ rồi lấy một quyển sổ ghi chép ra. Tên trên quyển sổ ấy đã ố vàng, có thể nhìn ra vật này cũng khá cũ kĩ rồi.

Trang thứ nhất là năm năm trước, sau khi Từ Tư Nhiên ra nước ngoài thì cô mua quyển sổ này để viết nhật ký. 

Cô sẽ ghi lại những chuyện vui mình đã gặp, sau đó đợi anh trai về thì kể lại mọi chuyện cho anh ấy nghe. 

Bởi vì lúc đó cô không có điện thoại di động, công nghệ thông tin cũng chưa phát triển, muốn gửi thư từ qua đường biển cũng mất ít nhất nửa tháng. 

Từ Tinh Miên còn phải đi học, cô không có thời gian viết thư thường xuyên như vậy. 

— “Vương Nhị Hổ ở lớp kế bên lại bị em đánh cho khóc rồi, nhưng lần này cậu ta không đi mách lẻo nữa. Ba không biết, mẹ cũng không, chỉ có bà nội biết thôi ạ! À, đúng rồi nhỉ, không lâu nữa anh cũng sẽ biết nè.” 

— “Năm thứ hai của cấp 2, lớp trưởng bảo thích em, thường xuyên hẹn em đi chơi nhưng em chưa đồng ý lần nào.” 



Cô cứ ghi như vậy đầy cả sổ, Từ Tư Nhiên trở về ghi lại từng cái một, góc bên trái của mỗi tờ còn ghi chữ “Đã xem”. 

Trông vô cùng giống với vua thời cổ đại, lại có hơi giống với giọng điệu của giáo viên Ngữ Văn. 

Dù sao thì cũng không giống chuyện mà người anh trai nên làm, chỉ viết có mỗi cụm “Đã xem” thế, ứng phó qua loa lấy lệ với kỷ lục ghi chép cả năm của cô!

Trong lòng Từ Tinh Miên nghẹn một hơi, năm sau thì không viết được nhiều chuyện như vậy nữa. 

Cuối cùng Từ Tư Nhiên cũng ý thức được sai lầm của mình, anh ấy âm thầm lặng lẽ đổi chữ “Đã xem” thành “Anh đã xem”. Từ Tinh Miên vẫn chưa hài lòng lắm, anh ấy đổi luôn chữ “Đã xem” thành “Ngoan”. Sau khi xem xong thì anh ấy ghi lại lên sổ rồi thân thiết xoa xoa đầu em gái nhỏ vài cái.

Sau này công nghệ thông tin phát triển, hai người thường xuyên gọi điện thoại nên quyển sổ đành bị bỏ xó, để trong góc không ai ngó ngàng đến. 

Sau đó, Từ Tư Nhiên lại đến chỗ không dùng được điện thoại, cũng không nhận được thư nốt. 

Từ Tinh Miên lật xem quyển sổ, từ trang đầu tiên đến trang bút tích cuối cùng, lần ghi chép cuối cùng chắc là đêm 30 năm ngoái. 

Cô một mình nằm trong căn hộ, pháo hoa ngoài trời phóng lên trời, những chùm đèn sáp trong phòng được thắp sáng, tiếng pháo nổ bên tai cũng vang lên. 

Vì nhớ lại chuyện buồn nên cô đã khóc rất lâu, mắt sưng như quả hạch đào vậy. 

Lúc đi học, cô thường nghe bạn bè dùng giọng điệu hâm mộ nói: “Tớ cũng muốn có anh trai”, có một người anh trai che chở em gái, ngoại hình đẹp trai một chút để có thể ra ngoài khoe khoang.

Từ Tinh Miên là đối tượng được hâm mộ, vừa khiêm tốn vừa bênh vực người mình để an ủi bọn họ. Bình thường Từ Tư Nhiên cũng hay nói đùa, nhưng không để ý nên làm cô khóc rất nhiều lần rồi. 

Chỉ là, cô còn chưa kịp nói với người bên ngoài là anh trai cô rất tốt.

Từ Tư Nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cô cũng không còn anh trai nữa. 

Từ Tinh Miên lấy viết ra, ngón tay miết miết chỗ nhăn trên trang giấy. Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, viết chữ đầu tiên xuống. 

“Anh, triển tin an. (*) 

(*): 展信安 = I hope this email finds you well

Nghĩ đi nghĩ lại, em cũng không có nhiều chuyện muốn nói cho anh biết. Chuyện quan trọng cũng chỉ có một thôi, em đã gặp được một người rất tốt. Anh cũng biết người này, tên là Hoắc Thừa Kiêu ấy. Em rất thích anh ấy. Cũng từ anh ấy mà em biết được rất nhiều chuyện thú vị lúc anh đi du học, những hình ảnh linh tinh, nhưng em không muốn có người chị dâu là người nước ngoài lắm đâu… Cuối cùng, anh phải khỏe mạnh, à còn…” 

Em thật sự rất nhớ anh. 

Anh có thể trở về nhìn em một cái không. 

Viền mắt của Từ Tinh Miên chua xót, cô ngẩng đầu lên cố gắng không cho nước mắt rơi xuống. Chóp mũi của cô cũng chua xót, nỗi nhớ nhung trong thâm tâm đột nhiên tìm được chỗ để trút xuống, cứ muốn cuốn trôi hết cảm xúc của cô. 

Tháp chuông ở trung tâm thành phố vang lên, mấy em gái họ chạy đến gõ cửa: “Chị ơi, bà ngoại gọi chị xuống dưới ăn sủi cảo.” 

Từ Tinh Miên giấu đi những cảm xúc hiện ra bên ngoài, cô nở một nụ cười trên gương mặt. Điện thoại trên bàn cũng vừa lúc sáng lên, là Hoắc Thừa Kiêu gọi tới.

“Đến đây.” 

Cô khép quyển sổ lại rồi giấu nó vào góc lần nữa. 

Lại thêm một năm nữa, năm này qua năm khác, cố nhân vĩnh viễn không già đi. 



Kỳ nghỉ Tết của thương mại Hoàn Hải là đến mùng 8, Từ Chấn Đông bảo bọn họ phải về Singapore trước hai ngày. Bà nội ôm Từ Tinh Miên quyến luyến không rời một hồi lâu, sau đó nước mắt lưng tròng đi lên máy bay. 

Hoắc Thừa Kiêu cũng đi tiễn người nhà với cô, ra khỏi sân bay, anh hỏi: “Lát nữa đến công ty với anh không?” 

Từ Tinh Miên cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, trường học cho nghỉ đến mười tám tháng giêng nên cô còn rất nhiều thời gian.

“Đi chứ, đi bưng trà rót nước cho Tiểu Hoắc tổng ạ, làm trợ lý sinh hoạt nhé?” Cô nửa đùa nửa thật: “Nhân tiện nhìn xem bên cạnh Hoắc tổng có chị gái trợ lý xinh đẹp nào không, có đủ uy hiếp hay không.” 

Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, không đứng đắn trả lời: “Cố Trạch đẹp không? Hầu như mấy người trợ lý ở chỗ anh đều cỡ cỡ cậu ta.” 

Vóc người của trợ lý Cố khá cao lớn, ngũ quan nhu hòa không mang tính công kích chút nào, đứng bên cạnh Hoắc Thừa Kiêu cũng sẽ không bị khí thế của ông chủ áp bức. 

Từ Tinh Miên suy nghĩ kĩ càng, trịnh trọng gật đầu: “Rất có cảm giác nguy hiểm nha.” 

Hoắc Thừa Kiêu không hiểu rõ: “Ai khiến em cảm thấy nguy hiểm?” 

“Trợ lý Cố ấy, ngoại hình hào hoa phong nhã, năng lực làm việc lại tốt nữa.” Cô đắc ý mím môi, lần đầu tiên đẩy được anh vào cái hố mình đào: “Người như thế ở bên cạnh anh, em…” 

Hoắc Thừa Kiêu phanh xe dừng lại bên đường, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô: “Nghĩ kỹ rồi nói.” 

Từ Tinh Miên thấy chú cảnh sát giao thông đang tuần tra phía trước, cô cố nghĩ lý do để thoái thác: “Em rất yên tâm.” 

“…” 

Đứa nhỏ nhát gan.

Lần đầu tiên Từ Tinh Miên đến trụ sở chính của Gia Hối, văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất. Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, cửa thang máy từ từ mở ra, để lộ khuôn mặt không chút biểu cảm nào của Cố Trạch. 

Anh ấy giải thích từng chút từng chút một những chuyện của ngày hôm nay: “Mười giờ, Trình tổng của Houston sẽ đích thân đến đây ký hợp đồng. Ba giờ có cuộc họp thường kỳ, nhưng bên phía Quách phó tổng xin nghỉ không tham gia.” 

Houston muốn hợp tác với Gia Hối thì Từ Tinh Miên có biết, nhưng hợp tác về phương diện nào thì cô không đoán được. 

Hai công ty liên quan đến sản xuất công nghiệp rất nhiều. Gia Hối là đầu tàu của ngành công nghiệp thực phẩm và đồ uống. Khách sạn dưới trướng Gia Hối cũng được mở khắp Châu Á – Thái Bình Dương. Mấy năm gần đây Houston cũng chú trọng vào công nghiệp thực phẩm, không làm đối thủ với nhau cũng may mắn rồi. 

Hoắc Thừa Kiêu cũng không có ý định giấu cô: “Cung cấp bữa ăn trên máy bay cho tuyến bay Châu Á – Thái Bình Dương, quý này chọn Gia Hối.” 

“Phi vụ hợp tác lớn như vậy mà anh Trình kia có thể tự mình làm chủ sao?” Từ Tinh Miên kinh ngạc vô cùng. 

“Người đứng đầu Houston đã bị bí mật đưa vào phòng cấp cứu rất nhiều lần rồi, con cả lại không hứng thú tranh giành gì nên khả năng công ty sẽ rơi vào tay Trình Tẫn Sinh là cực lớn.”

Lần hợp tác với Walston Airlines này giao toàn quyền cho Quách Lệnh Triết xử lý. Hoắc Thừa Kiêu không có ý định nhúng tay vào, nếu người chỉ đạo phía sau là Trình Tẫn Sinh thì anh ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp ăn tươi Gia Hối. 

Mục đích của vụ hợp tác lần này vốn đã không thuần khiết gì. 

Hoắc Thừa Kiêu đã xem đi xem lại văn kiện hợp tác của Quách Lệnh Triết nhiều lần, không có sơ suất, chuẩn đến mức khiến người ta khó tin. 

Đặc biệt là giá hợp tác, Trình Tẫn Sinh còn nâng lên gấp đôi, không giống kiểu muốn lừa tiền lắm. 

Thư ký gõ cửa đi vào: “Hoắc tổng, ngài Trình đến rồi ạ.” 

Hoắc Thừa Kiêu lên tiếng trả lời lại, anh trao đổi ánh mắt với Cố Trạch, đối phương lập tức đến dọn dẹp văn kiện rồi đi ra khỏi văn phòng. 

Từ Tinh Miên im lặng, cô có hơi rối rắm về chuyện không biết anh có muốn mình theo không. 

Hoắc Thừa Kiêu dễ dàng nhìn thấu chút tâm tư này của cô, mời trước: “Đi cùng nhé?” 

Cô gái ngẩng mặt lên, mi mắt cong cong, đặc biệt khiến người ta yêu thích. Cô gần như là chạy tới, sau đó ôm lấy cánh tay của người đàn ông rồi nói: “Cảm ơn anh.” 

Những người không thuộc công ty tham gia hoạt động quan trọng này cũng khó tránh khỏi phiền phức. 

Tất cả hành động của anh biểu hiện rằng anh tin cô vô điều kiện. 

Không có quá nhiều người tới dự buổi ký hợp đồng này, Quách phó tổng, quản lý phòng pháp vụ, Cố Trạch và Hoắc Thừa Kiêu. 

Từ Tinh Miên cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, nhưng từ khi đi vào phòng họp, cô đã cảm thấy tầm nhìn của những người đối diện đều đặt hết lên người cô. 

Bao gồm cả Trình Tẫn Sinh. 

Hôm nay anh Trình mặc đồ rất giản dị, áo khoác dáng dài màu be khiến cả người trông vừa nho nhã vừa hiền hòa. Vẻ mặt của anh ấy cũng rất hứng thú, chăm chú nhìn vào cái tay đang nắm chặt tay cô của Hoắc Thừa Kiêu. 

Từ Tinh Miên cảm nhận được tầm mắt của anh ấy nhưng cũng không chủ động rút tay ra, cứ để mặc cho Hoắc Thừa Kiêu nắm đến tận khi bắt đầu hội nghị. 

Cố Trạch dời ghế ra giúp Từ Tinh Miên, cô ngồi phía sau Hoắc Thừa Kiêu. 

Houston là một công ty nước ngoài nên việc hợp tác cũng tuân theo những tiêu chuẩn của quốc tế. Thế nên một khi bên phía đối tác mắc lỗi gì thì phí giải trình cũng đắt gấp đôi. 

Trình Tẫn Sinh nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hoắc Tổng thật sự suy nghĩ xong rồi sao?” 

Giọng điệu cứ như một người thợ săn sắp thu lưới vậy. 

Hoắc Thừa Kiêu cố ý để anh ấy lộ đuôi nhưng mà năng lực che giấu của đối phương quá kỹ càng. Cách đó không lâu, anh đã cho người đi tra xem tai nạn xe cách đây ba năm của anh ấy. Từ Tư Nhiên vì mất kiểm soát khi lái xe nên đã va phải chướng ngại vật, thân thể bị thiêu thành tro. 

Không có cách nào xác nhận vân tay, DNA xem có phải là anh ấy hay không. 

Nhưng kết quả điều tra của người kia lại hoàn toàn trùng khớp. 

Trước khi tìm được bước tiếp theo của đối phương thì anh cũng không thể làm gì hơn ngoài việc thuận nước đẩy thuyền. Cảm giác bị dắt mũi rất khó chịu, nhưng lỡ như Trình Tẫn Sinh thật sự là bạn cùng phòng bấy nhiêu năm của anh. 

Hoắc Thừa Kiêu cũng không dám cam đoan rằng bản thân có thể đấu thắng anh ấy. 

Từ Tư Nhiên cứ như hồ ly tinh vậy, từng chút từng chút mê hoặc tâm trí người ta.

Cố Trạch kiểm tra lại hợp đồng của hai bên lần cuối. Sau khi xác nhận hợp đồng không có sai sót gì mới đưa cho Hoắc Thừa Kiêu ký tên. Hai bên ký tên xong thì trao đổi mỗi bên một bản hợp đồng. 

Trình Tẫn Sinh cũng không vội muốn lấy lại nó, nhưng lại tỉ mỉ nhìn Hoắc Thừa Kiêu ký tên. Cứ như muốn tìm ra bí mật của anh từ những vết tích này vậy. 

Anh ấy nhướng mắt, tầm mắt dừng ở mặt người đàn ông, không lâu sau đó mới chậm rãi dời mắt nhìn sang một bên, thu hết vẻ mặt bất an của Quách phó tổng kia vào mắt. 

Từ Tinh Miên thấy được niềm vui trong mắt anh ấy. 

Niềm vui không hề che giấu.