Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 68: Cảnh cáo




Trụ sở của Nhất thị, đại sảnh chính

-Vâng! Cám ơn ngài rất nhiều vì đã dành chút thời gian. Tôi sẽ nhanh chóng đến chỗ hẹn

".........."

-Tôi biết rồi! Hẹn gặp lại ngài ở đó

"......"

-Tạm biệt!

Song Thư cúp máy xong trong lòng vô cùng vui vẻ. Lại có thêm một tập đoàn lớn nữa ngỏ ý muốn hợp tác với Nhất thị. Dạo này tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi. Từ sau hôm Lam Bình đến tìm cô thì tung tích của Nam Cung Bảo Yết vẫn chưa được đính chính lại. Mọi người đều chìm trong hỗn loạn với tin thật, tin giả. Có lẽ hắn ta không thực sự tin cô. Mặc kệ đi! Cô đã nói những gì cô biết hắn lại không nghe, không tìm được người cũng đừng có trách cô. Thật ra không phải Lam Bình không tin mà là hắn muốn tự mình đến cứu Bảo Yết, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân để lập công chuộc tội với cô. Nhưng có thành công hay không thì phải chờ ý của lão thiên

Vốn trước kia Song Thư cũng đã tình cảm với Lam Bình. Nhưng từ sau buổi tiệc ở Âu Dương gia, mỗi lần gặp lại đều khiến trái tim cô ta trở nên nguội lạnh. Sau một hồi suy nghĩ kĩ lưỡng thì Song Thư nhận ra rằng bọn đàn ông chỉ là cái kệ để cô bước lên thôi. Cô ta không phải việc gì khổ sở vì bọn chúng.

Mối quan hệ dạo gần đây của cô với Mạc thị, Mộc thị và Âu Dương thị vô cùng tốt. Bọn họ cũng có ý muốn hợp tác. Tổng tài bên đó đều là những người đàn ông ưu tú trẻ tuổi, đối với cô cũng chỉ là xã giao bình thường nhưng Song Thư lại rất tự tin. Với khuôn mặt xinh đẹp trời cho này công thêm việc làm một Bạch liên hoa. Cô không tin không chinh phục được họ.

Vừa rồi là cuộc gọi hẹn gặp mặt để bàn chuyện làm ăn của một đối tác mới. Đây đã là đối tác thứ năm trong tháng rồi. Cô ta đang cảm thấy rất hài lòng, vui vẻ. Ra đến cổng thì có chiếc xe hơi đã chờ sẵn. Song Thư bước lên xe, nghiêm giọng với tư thế của một người lãnh đạo:

-Mau đưa tôi đến nhà hàng Ocean!

Tài xế chỉ im lặng rồi xe từ từ ròi khỏi Nhất thị. Song Thư vừa mới làm việc một ngày vất vả nên tranh thủ thư giãn một lát trên xe trước khi đến nơi. Tuy nhiên đường đi không hiểu sao càng lúc càng lạ lẫm và vắng vẻ. Sau một hồi cô ta cũng nhận ra được sự bất thường này liền tức giận:

-Này! Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đây đâu phải là đường tới nhà hàng

Vẫn như thế, tài xế lái xe vẫn chỉ im lặng coi thường tất cả lời nói của cô ta

-Anh kia! Anh có nghe tôi nói gì không?

-Anh làm việc kiểu này sao!!!!

-Cẩn thận tôi đuổi việc anh đó nghe chưa?

-Xin tiểu thư hãy giữ im lặng vì tính mạng của mình.

Lần này tài xế đã lên tiếng nhưng lúc này hắn một tay lái xe, tay kia cầm một khẩu súng lục chĩa thảng vào trán của Song Thư khiến cô ta sợ đến xanh mặt. hắn......hắn không phải là tài xế....Hắn....là ai????? Lẽ nào....

Xe đi mãi rồi cuối cùng đến một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoài ô. Xe dừng lại, tài xế cũng chỉ lãnh giọng nói:

-Mau chóng vào trong đi! Chủ nhân đang đợi cô. Có ý định trốn thì coi trừng cái mạng cô đấy.

Song Thư run rẩy bước xuống xe. Cô ta đã sợ đến mức bản thân không nói được lời nào, chỉ biết im lặng làm theo những gì được bảo. Bước đến cửa nhà kho cũ kĩ, Song Thư đưa tay ra nhưng chưa kịp thì cánh cửa đã tự mở. Song Thư nhìn thấy những người ở bên trong mà như muốn tuyệt vọng.

-Nhất tiểu thư! Thật lâu quá không gặp........

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Song Thư nhìn những người bên trong mà vô cùng sợ hãi. Khuôn mặt trở nên trắng bệch cắt không một giọt máu. Cơ thể cũng như bị đông cứng lại không thể di chuyển.

Cô ta chưa kịp phản ứng thì từ đằng sau có hai người đàn ông đột ngột đem trói cô ta lại. Treo lơ lửng trên trần, miệng bị nhét giẻ không nói gì được.

"Chát!!!!"

"Chát!!!"

"Chát!!!"

.....

Âm thanh đánh người chói tai vang lên, Song Thư đau đớn nhưng không thể phát ra tiếng kêu nào. Chỉ có thể dùng đôi mắt đẫm lẹ cầu xin tha thứ

-Cô biết tại sao mình bị như vậy chứ?

Một tên thuộc hạ lại gần bỏ miếng giẻ trong miệng cô ta ra, Song Thư không ngừng không lóc nói:

-Xin hãy tha cho tôi. Tôi không có làm gì! Tôi vẫn rất trung thành mà!!!!!

-Trung thành?

Người đang đối thoại lúc này là One. Hắn là trợ lý, cũng như cánh tay phải đắc lực của người đàn ông đó, Mọi việc hắn giao cho cô làm đều qua tên này. Kể cả lúc này cũng thể, One thay mặt hắn giải quyết tất cả những thuộc hạ không chịu nghe lời. Cô bị thế này có lẽ nào việc đó đã bị lộ???

Mặc dù trên ngươi toàn vết thương chảy máu không thôi nhưng Song Thư vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo. Không được gục lúc này, nhỡ may cô vô tình nói ra cái gì thì kết cục nhận lại được chỉ có chết. Không! Có khi còn tệ hơn! Sống không bằng chết.

-Tôi thực sự không có làm gì? Anh làm ơn hãy nói với boss hãy xét lại.

One hừ lạnh một tiếng khinh thường nói:

-Cô nghĩ cô là ai mà có thể che mắt boss. Giao cho cô hãy làm lộ tung tích của Nam Cung Bảo Yết. Cô lại đi tung hỏa mù để mọi chuyện đến giờ cũng khác gì trước. Chuyện cô làm còn xứng với hai chữ trung thành?

-Tôi không có! Thực sự không phải tôi làm!

-Còn ngoan cố! Cô làm hay không boss đã biết hết rồi. Dám làm trái lệnh thì phải chịu phạt. Người đâu! Tiếp tục hành hình.

"A"

"A"

"A"

"Ahhhhhhh................."

Tiếng la hét không ngừng vang lên trong nhà máy bỏ hoàng nhưng đáng tiếng không một ai nghe thấy. Phải một thời gian lâu sau Song Thư mới được thả đi. Trên người, quần áo không chỗ nào không có máu. Vết thương vừa lớn vừa sâu, Song Thư gần như không còn hơi thở nằm ở đấy. Buổi hẹn với đối tác cũng đã lỡ. Bây giờ cũng đã khá muộn chắc ba mẹ cũng đang lo cho cô lắm. One nói lần này mới chỉ cảnh cáo. Còn nếu tái diễn thì hắn đảm bảo sẽ cho cô biết Địa ngục là như thế nào.

Song Thư cứ nằm mãi ở đó trong lòng sợ hãi. Tuy hơi thở yếu như sắp chết nhưng ít ra cô vẫn còn sống. Lần này là tại cô quá chủ quan, tự ngạo. Người đàn ông đáng sợ như vậy sao có thể để cho cô dễ dàng qua mắt được chứ. Là cô quá nóng vội gây ra sai lầm. Nhưng mà song Thư cô thề nhất định sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Bảo Yết.Mọi chuyện đã không diễn ra nếu không vì cô ta. Song Thư hận Bảo Yết vô cùng. Đôi mắt lúc này không còn sự sợ hãi nữa mà là lòng hận thù biến đôi mắt đang ngấn lệ bỗng gằn lên từng viền đỏ thật đáng sợ.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong một phòng ngủ xa hoa

-Nhanh nào! Nhanh lên nào! Một chút nữa.....

Bảo Yết đang ngồi trên giường, mắt không ngừng nhìn vè phía trước tự lẩm bẩm một mình. Nhìn có vẻ kì lạn nhưng thật ra cô đang sử dụng SilverKnight. Thiên không chịu cho cô giúp hắn thì cô sẽ tự mình giúp hắn và chứng tỏ cho hắn thấy cô không hề yếu đuối mà cần ai bảo vệ. Đệ đệ của hắn bị kẻ thù bắt đi, lại thêm có vài rắc rối mới trong bang và tập đoàn hẳn dạo gần đây Thiên hẳn mệt lắm đi. Vậy nên dù có bị phản đối Bảo Yết vẫn muốn giúp hắn.

Nếu nhìn kĩ trong mắt cô thì có rất nhiều tab hiện lên. Một trong số đó không ngừng xuất hiện những đoạn mã nhị phân. Bảo Yết đang muốn hack vào máy chủ ở đây tìm kiếm thêm thông tin về cái đám người đang gây phiền phức cho Hắc Long đồng thời định vị vị trí của cái tên Kim Long đó. Dữ liệu cô có chẳng được bao nhiêu, chỉ có thể đi hack để lấy cắp rồi sắp xếp chúng lại. Mất khá nhiều thời gian, ngồi liên tục ba tiếng đồng hồ từ lúc vừa quay trở về phòng tới giờ. Cũng sắp xong rồi chỉ cần........

-A! ĐÃ XONG!!!!!

Bảo Yết vui mừng reo lên. Cô bỗng cảm thấy hung phấn lạ thường. Lâu lắm rồi thật chưa có thư giãn gân cốt mà, tranh thủ lần này vận động cho đã mới được. Nhìn những gì vừa mới đang hiện trên màn hình của SilverKnight lúc này, không hiểu sao đôi mắt tựa thiên sứ hàng ngày của cô bông trở nên sắc lạnh tàn nhẫn khiến bất cứ ai nhìn phải cũng phải e dè

"Chuyến đi săn bắt đầu!"