Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 66: Vạch trần




Bây giờ lúc này mọi người hoàn toàn sợ hãi, ai cũng run rẩy không ngừng. Nhất là cái người phụ nữ lòe loẹt kia, cô gái lúc nãy cùng tên thiếu gia thích thể hiện. Bọn họ không ngờ cô gái lạ mặt đó lại là thiếu phu nhân. Thiểu chủ mấy ngày nay tuy ở đây nhưng đi đâu đều dẫn theo thiếu phu nhân đến thuộc hạ theo hầu cũng là người thiếu chủ mang theo. Chính bọn họ cũng bận việc cả ngày nên đến tận bây giờ không một ai biết thiếu phu nhân trông ra sao?

Lúc này Kiều Mỹ Lệ _ tên của người phụ nữ ấy, lúc này ả ta hối hận không thôi. Thiếu phu nhân mà ả ta lại thất lễ đến như vậy. Không những thế lại còn muốn trừng phạt người nữa. Giờ thì hay rồi, chưa kịp trừng phạt thì cái mạng này cũng không còn. Vậy nên ngay lập tức Mỹ Lệ không một chút do dự liền quỳ xuống xin tha.

-Xin thiếu phu nhân tha mạng! Xin thiếu phu nhân tha mạng!!! Là tôi có mắt không tròng đã mạo phạm người. Xin Thiếu phu nhân độ lượng mà bỏ qua cho tôi.

Tên thiếu gia kia thấy vợ mình quỳ xuống cũng nhanh chóng làm theo. Cả hai ngươi trước mặt Bảo Yết cùng Ma Thiên không ngừng dập đầu tạ tôi.

-Xin thiếu phu nhân tha mạng! Xin thiếu phu nhân tha mạng.

Cô gái lúc nãy cũng vô cùng sợ hãi ở trong lòng. Dám kêu thiếu phu nhân quỳ, cô đúng là chán sống rồi. Cô cũng muốn tạ tội nhưng vì quá sợ hãi nên cơ thể gần như tê liệt bất động, chỉ có thể run rẩy không ngừng. Giang Thế Sơn, trưởng lão cai quản khu vực nước A lúc này nhìn vợ chồng con trai mình vừa sợ hãi vừa tức giận. Hai đứa vô dụng, bình thường đã không làm được việc gì nay lại gây họa thêm cho hắn. Nếu thiếu chủ tức giận thì đừng nói chỉ mỗi vợ chồng nó mà cả Giang gia cũng tàn. Chức trưởng lão này hắn cũng không cần ngồi nữa.

Bảo Yết thấy mấy người đó vừa nãy còn kiêu ngạo lớn tiếng nay lại khúm núm e sợ thì có chút khinh thường. Ma Thiên thấy cô có vẻ tức giận thì mặt cũng lạnh đi nhiều. Hàn khí không ngừng tỏa ra như muốn đông cứng tất cả mọi thứ. Tuy nhiên hắn vẫn ôn nhu hỏi han cô trước:

-Anh vừa mới đi một lát mà đã có chuyện gì rồi?

-Xì! Em đói bụng muốn kiếm đồ ăn! Ai ngờ xuống đây lại thấy cô gái đó bị bắt nạt. Em cũng chỉ nhảy ra giúp đỡ thôi.

Ma Thiên nhìn cô gái nhỏ đang quỳ dưới sàn run cầm cập. Bị đại thiếu chủ nhìn chằm chằm, cô đã sợ nay lại càng hoàng loạn hơn. Mắt không hề dời đi chỉ lạnh giọng hỏi:

-Cô ta là ai?

-Thưa đại thiếu chủ! Đây là Giang Mộng Điệp, con gái mà tôi nhận nuôi về!

-Là hàng cầu thân sao?

-Vâng!

Trong giới hắc đạo càng có nhiều mối quan hệ thì càng có lợi thế. Vậy nên nhiều kẻ trong giới hắc đạo đều có nhận nuôi con gái để có thể đem đi giữ mối quan hệ. Chính vì thế tuy mang danh là tiểu thư nhưng những cô gái này chẳng khác gì gia nhân trong nhà. Chẳng qua được ăn sung mặc sướng hơn thôi. Và cô gái này là một trong những cô gái xấu số đó. Bảo Yết từng được Thiên giải thích sau khi nghe xong cũng cảm thấy có chút thương cảm.

-Vậy rốt cục là có chuyện gì?

-Thưa đại thiếu chủ! Mộng Điệp ăn cắp đồ của tôi nên tôi chỉ trừng phạt cô ta, Ai ngờ thiếu phu nhân lại......

Kiều Mỹ Lệ vừa nghe hòi liền lập tức nhảy vào trả lời. Thấy vậy thì Giang trường lão cùng Giang thiếu gia đều đồng loạt nhíu mày. Ngườu đàn bà ngu xuẩn, chưa chi đã lao vào giải thích khác gì có tật giật mình chỉ khiến đại thiếu chủ nghi ngời thêm

Bảo Yết nghe cô ta nói vậy thì trong lòng lập tức nổi bão nhưng cô vẫn cố kìm nén duy trì khuôn mặt lạnh nhạt như thường ngày. Dám đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Để xem tôi xử cô thế nào?

-Cô không có bằng chứng chỉ có lời nói của mấy người liền gán tội danh cho người khác. Tôi cản cô lại thì có gì là sai?

-Cái này....cái này....._Kiều Mỹ Lệ bối rối không biết trả lời ra sao

Đúng lúc này một chiếc cài áo bằng vàng và kim cương tinh xảo liền bay tới rơi trước mặt cô ta. Thấy vậy cô ta liền hoảng hốt

-Đây là tìm được ở đâu vậy?

-Hừ! Ngươi dám vào văn phòng của ta làm chuyện mà ám rồi làm rơi đồ ngay tại đấy. Người còn gì muốn nói

Giang trưởng lão tức giận đe dọa. Giang thiếu gia cũng nhìn sang vợ mình bằng ánh mắt đáng sợ tràn đầy tức giận khiến cô ta càng hoảng loạn."

-Không! Không phải con! Nhất định là do con nhỏ Mộng Điệp lấy xuông rồi lén vào phòng ba làm rơi. Phải! Nhất định là nó muốn giá họa cho con. Gia nhân trong nhà có thể làm chứng nó đã vào phòng con lấy đồ.

-Thật sao?

Giang rưởng lão liền quay sang nhìn Giang Mộng Điệp. Biểu cảm như có cảm giác ông ta muốn lập tức giết cô ấy vậy.

-Mau đem cô ta vứt vào chợ đen!

Giọng nói lạnh lùng như muốn ngay lập tức chấm dứt cuộc sống của cô vậy. Mộng Điệp nghe vậy liền lập tức gào khóc thảm thiết.

-KHÔNG! KHÔNG PHẢI DO TÔI LÀM! THA CHO TÔI! THA CHO TÔI ĐI MÀ!

Kiều Mĩ Lệ nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng rất hả hê. Ả muốn khử cô ta đi từ lâu rồi. Cô gái đó xinh đẹp lạ dịu dàng, đừng tưởng ả không biết chồng mình đang có ý với nó. Khó khăn lắm mới vào được nhà này làm dâu hưởng phước. Ả tuyệt đối không để ai trở thành mối nguy hại của mình. Ả bị mất đồ là thật, không biết là ai làm nhưng ả vẫn cố tình gán hết mọi tội lỗi cho cô ta. Tuy có chút biến nhưng cuối cùng mọi thứ đều như những gì ả mong muốn. Đáng tiếc! Có người không muốn ả được toại nguyện.

Bảo Yết ngồi trong lòng Ma Thiên, im lặng quan sát hết thảy mọi việc.Lúc này mới làm nũng với hắn:

-Thiên! Em ở đây rất chán nên rảnh rỗi quay một bộ phim. Anh bỏ lại em một mình ở chỗ này nên phạt anh phải xem hết.

Ma Thiên thấy điệu bộ của cô trở nên như vậy nhất định là muốn giở trò gì đó. Nếu cô đã thích thì hắn bồi cô cùng chơi vậy. Để xem cô muốn làm cái gì?

-Được rồi! Anh sẽ chuộc lỗi lại với em!

-Thế chứ! Mau mang một cái máy tính lại đây!

Bảo Yết thấy ma Thiên chiều theo ý mình thì thập phần vui vẻ. Gia nhân cũng nhanh chóng đem đến một cái máy tính xách tay đặt lên bàn. Bảo Yết liền mở đầu cắm ở chiếc đuôi mèo của mình nối với cái laptop. Mắt cô bỗng tập trung nhìn vô định về phía trước, đôi tai mèo cũng không ngừng giật giật xử lí lại dữ liệu. Khoảng tầm 5 phút sau trên mà hình laptop bỗng hiện lên một video trong khi cô không hề chạm vào nó. Tất cả đều được thực hiên trên SilverKnight. Trong video là hình ảnh một cô gái đang lén lút trong thư phòng của Giang trưởng lão. Và cô gái đó không ái khác chính là Kiều Mĩ Lệ.

Mĩ Lệ sau khi nhìn thấy video được chiếu đã trở nên tuyệt vọng. Không ngờ việc mình làm lại bị thiếu phu nhân quay lại được. Bây giờ có nói gì cũng vô dụng.

Giang Thế Sơn cùng con trai sau khi xem sau lén nhìn qua sắc mặt của Ma Thiên. Thấy gương mặt hắn lạnh, trầm mặc không nói liền biết hắn đã vô cùng tức giận. Nổi nóng cùng hoảng sợ Giang thiếu gia liền quay ra tát một cái vào mặt của Kiều Mỹ Lệ quát:

-Tiện nhân! Cho ngươi ăn sung mặt sướng ngươi lại đi quay lại cắn ngược chúng ta một cái.

-Không! Tôi chưa kịp làm gì hết mà. xin hãy tha cho tôi. Thiếu chủ! Tôi thực không muốn phản bội ngài! Tôi là bị ép thôi.

Kiều Mỹ Lệ quỳ xuống ôm chân Ma Thiên không ngừng khóc lóc cầu xin. Bảo Yết nhìn một màn như vậy thì vô cùng hả hê. Đang đời cô ta! Dám đụng tới trên đầu ta để xem ta có xử đẹp cô không? Nhưng mà tên thiếu gia đó vừa nói gì? Phản bội Thiên là sao? Mặc dù quay phim lại cô ta nhưng Bảo Yết thực sự không biết cô ta muốn làm gì? Chỉ biết rằng đó không phải là điều tốt lành gì. Ai ngờ ả còn có gan phản bội hắn. Còn Giang Mộng Điệp thì nhìn thấy cảnh này trong trong lòng cũng không khỏi có chút vui vẻ.

-Nói! Là ai sai khiến ngươi làm!!!!_Giang Thế Sơ quát lớn

-Tôi....tôi...Là...KHÔNG! TÔI KHÔNG NÓI ĐƯỢC!

Nói ra thì có thể thiếu chủ sẽ tha cho ả một mạng nhưng hắn ta sẽ không? Hắn nhất định sẽ đem cô hành hạ tới chết. Ma Thiên nghe vậy tất nhiên sẽ càng tức giận hơn. Hàn khí tỏa ra càng lúc càng nhiều làm hại Bảo Yết cảm thấy rét lạnh trong người

-không nói cũng được! Đem cô ta tới hình phòng! Chặt hết ngón tứ chi rồi vứt vào chợ đen ở khu "bán hoa".

Nghe vậy Kiều Mỹ Lệ lại bắt đầu gào thét như kẻ điên

-KHÔNG! LÀM ƠN! ĐỪNG ĐƯA TÔI TỚI ĐÓ! KHÔNG!TÔI KHÔNG MUỐN...........

Ả thực sự hối hận nếu không chỉ vì một chút đó kị ghen ghét thì có lẽ mọi việc sẽ không như ngày hôm nay. Là ả quá tự phụ, là ả đã ngu ngốc tự hại chết mình. Sao ả lại không có thể nghĩ đến việc nó rơi ở đó chứ? Nhưng mà cả đời sống trong nghèo khổ, vì bản thân mình thì có gì là sai???? Nó sẽ không sai nếu cô ta không vì chút lợi trước mắt  làm việc ngu xuẩn như vậy. Những việc Kiều Mỹ Lệ làm đã định sẵn kết cục cho cô ta rồi. Không có cách nào có thể thay đổi.

Người đã được lôi đi nhanh chóng, Giang Thế Dơn liền khom mình tạ lôi với Ma Thiên. Đáng tiếc dù có nói gì thì cũng chỉ đổi lại khuôn mặt tràn đầy sát khí của hắn. Khi tức tỏa ra như muốn đè bẹp tất cả mọi người, khó thở vô cùng. Tất nhiên là ngoại trừ Bảo Yết ra.

-Thiếu chủ! Là ta thất trách xin thiếu chủ trách tội!

-Trách tội? Ngươi có biết nếu ả ta thành công thì sẽ có chuyện gì xảy ra không?

Giọng nó trầm và lạnh khiến người ta trong vô thức mà run sợ.

-Ta biết! Chuyện lần này là ta đã phạm một tội vô cùng nghiêm trọng không dám cầu sự tha thứ!

Con trai hắn thấy mọi chuyện đang có chiều hướng xấu nên liền vọi vàng nhảy vào

-Thiếu chủ! Chuyện cũng không nghiêm trọng đến thế. Cô ta vẫn chưa lấy được gì mà!

-Haizzz.......Xem ra vị trí trưởng lão đại diện ở A này sắp đổi người rồi!_Bảo Yết mỉa mai nói

Một tên ngu xuẩn. Ngu cả đường đi lối về. Ma Thiên đang tức giận mà hắn lại còn chọc giận hắn điên. Thêm nữa một việc lớn như vậy mà hắn cũng có thể nói là không có vấn đề gì. Hèn chi rước về người vợ cực phẩm như thế. Có thuộc hạ như này thì chi nhánh bên A coi như vứt.

Nghe thấy cô nói vậy thì cả hai cha con Giang Thế Sơn liền run rẩy sợ hãi. Chuyện lớn như thế mà thiếu phu nhân lại nói vậy. Lẽ nào.......

Ma Thiên chưa kịp nói gì thì nhanh chóng có thuộc hạ tiến vào giọng vô cùng khẩn trương nói:

-Đại thiếu chủ! Có chuyện không hay rồi!!!!