Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 41: Công tác




“Hệ thống thông báo! Ngài đang có một cuộc gọi đến”

-Nối máy đi!

“Rõ”

-Alo

“Chủ nhân! Tôi tìm được thông tin về một buổi đấu giá. Trong danh sách vật phầm bán có thứ chúng ta cần tìm”

-Thời gian? Địa điểm?

“Chợ đen tập trung ở thành phố R nước Y, cuối tháng sau”

-Vậy có đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ rồi! Làm tốt lắm!

“Không có gì thưa chủ nhân!”

“tút..”

Ngắt máy, Bảo Yết ngả lưng ra ghế rồi trầm mặc nhìn lên trần nhà thở phào. Bảo Yết lúc này đang ngồi làm việc ở trong văn phòng của mình. Để cô có thể làm việc một cách thoải mái nhất, ba đã cho người sửa sang lại nó. Sàn được lát bằng đá cẩm thạch cao cấp, đồ gỗ trong phòng được làm từ gỗ đàn hương quý hiếm, có thể tỏa hương thơm dịu nhẹ giúp làm thư gian đầu óc, hai bên trái phải nơi cô ngồi là bức tường lớn làm bằng kính pha titan siêu bền, hai cửa kính đó quay về hai hương đông và tây, ngồi ở trong phòng làm việc có thể ngắm khung cản mặt trời mọc lẫn mặt trời lặn. Qủa nhiên đó là một văn phòng làm việc lí tưởng, giúp người ta có thể có tinh thần tốt nhất. Tuy nhiên trong lòng cô mấy ngày nay có rất nhiều vướng bận nên cũng chẳng có tâm trạng mà thưởng thức mấy cái đó.

Trước kia chỉ là làm trợ lý cho Nhật Nữ, mọi công việc lớn nhỏ đều do hắn lo, cô chỉ giúp đỡ một ít. Bây giờ ngồi ở cái ghế lãnh đạo này Bảo Yết mới biết nó mệt mỏi ra sao. Có quá nhiều thứ cô cần phải học hỏi thêm nếu muốn tự mình điều hành cả Empire sau này. Cô càng thêm khâm phục ba mình, nhiều áp lực cùng công việc như vậy mà ông vẫn làm vô cùng tốt. Nhưng mà cô - một thiên tài với chỉ số IQ 195/200 thì không gì là không thể làm được.

Công việc là một phần, nỗi bận tâm lo lắng còn lại của cô chính là DarkCat. Cô đã nhờ Hải Bình tìm ở khắp nơi những vẫn không có tung tích của Phantom. Bản thân cô cũng Vicky cũng đã đột nhập vào rất nhiều máy tính chủ của các bang lớn nhỏ trong thành phố cũng như cả các nước khác những không có kết quả gì. Cứ như thế làm việc liên tục từ sáng đến tối, tinh thần cô lúc nào cũng căng như dây đàn. Lúc vừa nhận được thông tin của Vicky trong lòng cô như bỏ được một tảng đá lớn vậy, nhẹ nhõm vô cùng.

-Hệ thống!

“Hệ thống được khởi động!”

-Nối máy đến điện thoại của Hải Bình

“Đã nhận lệnh!”

“Tút......tút..............”

“Alo”

-Anh Hải Bình! Em muốn tìm anh có chuyện!

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong một nhà hàng sang trọng, Bảo Yết cùng Hải Bình ngồi trong một góc khuất vắng người. Có thắc mắc tại sao mỗi lần vào trong nhà hàng hay quán cà phê Bảo Yết toàn tìm chỗ góc khuất ngồi không? Không phải vì yên tĩnh này nọ đâu. Đối với cô thì ngồi đâu cũng được như cái khó chịu là cứ ngồi chỗ đông người là lại bị người ta nhìn ngó, bàn tán. Không nói đến khuôn mặt tựa thiên sứ vạn người mê của cô thì cái tai mèo cùng đuôi cũng đủ khiến cô bị chú ý rồi. Thêm nữa mỗi lần cô vào trong nhà hàng đều đi cùng mĩ nam (mỗ tui: là mấy bạn nam chủ đó mấy đứa!!!) nên càng bị chỉ trỏ bàn tán hơn. Vậy nên đến những nơi này chui vào góc ngồi là tốt nhất.

Hải Bình cùng Bảo Yết ngồi im lặng dùng bữa. Nhưng mãi không thấy cô lên tiếng. Hắn đang dở cuộc họp thì Bảo Yết gọi đến. Nội dung không có gì nhiều chỉ có cô muốn gặp hắn nói một số chuyện. Cũng lâu lâu hai anh em họ không có đi đâu riêng với nhau nên tiện dịp này Hải Bình mới mời cô đi ăn trưa. Nhưng mà đến gặp nhau rồi cả hai cũng chỉ im lặng. Cứ thế này thì........

-Em đến tìm anh có việc gì không?

-À....Em xin lỗi!

Hải Bình lên tiếng mới đưa Bảo Yết về với thực tại. Cô đang mải sắp xép một số thứ trong đầu mình nên quên mất mình đang ngồi ăn với Hải Bình.

-Em tìm anh là muốn nói là em đã tìm được một chợ đen đấu giá Phantom.

-Tìm được rồi sao? Ở đâu vậy?_Hải Bình nhướn mày hỏi

-Chợ đen tập trung ở thành phố R nước Y.

-Nước Y, thiên đường của hắc đạo, nơi đó rất nguy hiểm đấy.

-Vậy nên em muốn nhờ anh đi cùng em có được không? Có anh đi cùng em cũng an tâm hơn.

Nói rồi cô lại dùng đôi mắt điềm đạm đáng yêu lên nhìn hắn, đôi tai không ngừng ve vẩy. Trông cô không khác gì con mèo nhỏ làm nũng cả. Hải Bình thấy thì bật cười.

-Em dùng chiêu này nhiều quá nên bị lạm dụng nó à? Kể cả em không bày bộ mặt đó ra anh vẫn sẽ đi cùng em mà. Nơi nguy hiểm như vậy để em đi một mình anh cũng không an tâm.

Nghe Hải Bình nói vậy vành tai Bảo Yết liền đỏ bừng lên! Thiệt là mất mặt quá đi! Đúng là mỗi lần xin hắn cái gì cô đều dùng chiêu này, thành ra lạm dụng quá rồi. Cô bối rối đến nỗi chỉ biết lí nhí

-Cảm ơn anh!

-Ha..ha....ha......

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tầng cao nhất của Empire, phòng chủ tịch. Căn phòng sang trọng được thiết kế theo phong cách cổ điển, mọi khung tranh đều được mạ vàng hoặc bạc cao cấp. Toàn bộ trường là cửa kính tạo thành một không gian mở nhìn ra toàn thành phố. Giữa phòng có đặt hai cột đá bằng cẩm thạch lớn. Lúc này Nam Cung chủ tịch đang tập trung làm việc thì bỗng có tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc.....”

-Vào đi!

-Ba!

-Tiểu Yết đấy hả? Vào đi con!

-Vâng!

-Con tìm ba có chuyện?

-Vâng! Chuyến công tác sang Y sắp tới của ba con muốn đi cùng!

Nam Cung chủ tịch nhìn thật kĩ con gái mình. Khuôn mặt nó đang vô cùng nghiêm túc. Cũng không có biểu hiên hiện gì nhiều, ông chỉ hỏi:

-Có thể cho ba biết lí do vì sao không?

Buổi bán đấu giá ở nước Y Bảo Yết định nhờ Hải Bình đi hộ bởi cô không muốn ba mẹ biết cô đang làm gì. Nhưng mà nghe Kiệt nói ba cô chuẩn bị sang nước Y công tác. Thời gian của chuyến công tác lại trùng với thời gian buổi đấu giá diễn ra. Vậy nên lời dụng cơ hội này, Bảo Yết có thể tự mình sang Y. Tất nhiên là Hải Bình vẫn đi theo cô rồi. Đến những nơi như vậy thì nên đề phòng là trên hết, cô không dám chủ quan.

-Con muốn được học hỏi thêm. Sau này khi con tiếp quản Empire thì con sẽ phải là người đi những chuyến công tác như này mà.

Bảo Yết thời gian vào đây với sự giúp đỡ của Kiệt đã làm việc rất tốt. Mặc dù vẫn còn non nớt nhưng đã có phong phạm của một người đứng đầu. Ông rất tự hào về con bé. Tuy nhiên theo ông thì mọi thứ muốn học hỏi vẫn nên từ từ.

-Nhưng mà ta nghĩ con vẫn còn trẻ chưa cần tiếp xúc với những công việc ngoài nước như vậy đâu.

Nhíu mày, Bảo Yết nói với giọng giận dỗi

-Ba! Con từng học một mình ở nước ngoài từ năm 10 tuổi, con tin mình đủ khả năng làm những công việc này rồi. Với lại ba cũng biết con được mệnh danh là một thiên tài mà.

-Đúng là như thế nhưng........_Nam Cung chủ tịch thấy con gái mình giận thì có chút chần chừ

-Ba! Con đi với ba cũng chỉ là đi theo để xem ba làm việc thôi chứ sẽ không làm phiền công việc của ba đâu._Bảo Yết vẫn cố nài nỉ

Đôi mắt cô long lanh có chút hơi nước. Hai má phồng lên đỏ bừng thể hiện sự giận rỗi. Chiêu này áp dụng hiệu quả không chỉ đối với Hải Bình mà nó còn rất hiệu quả với ba cô, chỉ cần là điều kiện không quá đáng thì với khuôn mặt này tất cả mọi thứ đều được ba cô đáp ứng hết.

-Haizzz......Thôi được rồi. Con có thể bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ đi. Tháng sau con sẽ cùng ba đi qua đó.

-Vâng! Con đã rõ thưa ba!

Đạt được thứ mình muốn, khuôn mặt Bảo Yết lại trở nên vui vẻ.(mỗ tui: chị này lật mặt còn nhanh hơn lật sách!, BY: Ngươi dám có ý kiến*tỏa sát khí*, mỗ tui: *co rúm*Dạ không ạ!*Rõ ràng là nhân vật mình sinh ra mà sao lại bị bắt nạt như vậy!!!!1* T^T). Cô nhanh chóng ra khỏi phòng chủ tịch, quay về phòng làm việc bắt đầu lo một số vấn đề cho chuyến đi của mình.

w