Sau khi kể hết mọi chuyện với Bảo Yết thì mẹ của nguyên chủ à không bây giờ là mẹ của cô rời khỏi phòng để cho cô nghỉ ngơi. Bà đi rồi Bảo Yết cũng bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Thôi thì nghe nói xuyên bây giờ đang rất thịnh hành nên ta cứ chấp nhận đi vậy!
Theo những gì Nam Cung phu nhân tức là mẹ cô kể thì chắc hẳn cô xuyên tới đoạn đầu của câu chuyện, kịch tình lúc này cũng chưa có gì cả. Nguyên chủ lúc này mới 10 tuổi vốn là đang muốn đi dạo nhưng cứ mải miết đi mà cô bị lạc luôn; khi đến gần một công viên thì trời bỗng đổ mưa. Do hoảng loạn mà nguyên chủ cứ chạy trong mưa rồi ngất lịm đi; sáng hôm sau mới có người tìm thấy mà đưa về biệt thự Nam Cung gia và có Bảo Yết ở đây.
Nhớ lại nguyên tác thì thân thể cô xuyên qua là Nam Cung Bảo Yết, thiên kim tiểu thư duy nhất của tập đoàn Empire – tập đoàn thuộc quyền sở hữu của gia tộc Nam Cung đứng thứ 3 trên thế giới. Ba cô là Nam Cung Sơn, chủ tịch tập đoàn này và cũng là người đứng đầu gia tộc; mẹ cô là Trịnh Như Ngọc, tiểu thư nhà họ Trịnh – gia tộc lâu đời nhất cả nước. Hai người gặp nhau khi cùng đi du học ở nước A rồi từ đó nảy sinh tình cảm với nhau và cùng nhau xây dựng một gia đình.
Lại nói đến thân thể này thì đây là một cô tiểu thư mang tính cách của một Tsundere chính hiệu. Từ nhỏ được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa bởi ba mẹ. Nguyên nhân cũng là bởi trong lúc mang thai cô, Nam Cung phu nhân bị bắt bắt cóc mà kẻ chủ mưu lại là thế lực đối đầu với tập đoàn Empire.Vị chủ tịch này yêu vợ hơn mạng nên đã dẫn người đến cứu bà về, đáng tiếc trong lúc chạy trốn thì gặp phải tai nạn và bà sinh non nguyên chủ, tồi tệ hơn sau này bà ko thể sinh con đc nữa. Ba nguyên chủ thấy vậy thì vô cùng tức giận lập tức khiến thế lực kia phải biến mất một lần và mãi mãi. Ông quan tâm yêu thương vợ mình hơn và dồn hết tình yêu và sự cưng chiều cho đứa con gái bé bỏng duy nhất của bọn họ. Yêu thương thì yêu thương nhưng vì nguyên chủ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nên đối với mọi việc học tập hay rèn luyện thì Nam Cung chủ tịch rất nghiêm khắc với con gái mình. Chình điều đó đã khiến vị tiểu thư này có thói quen luôn mang cái khuôn mặt lạnh ra mà nhìn người, khiến người đời hiểu nhầm cô kiêu căng ngạo mạn từ đó nảy sinh bài xích. Nhưng thật ra cô là một con người đầy tình cảm chẳng qua là không biết cách thổ lộ ra mà thôi.
Mọi bi kịch cũng vì tính cách này của nguyên chủ mà ra cả. Số là vào bữa tiệc sinh nhật 17 tuổi của mình thì nguyên chủ gặp nam chủ Trịnh Hải Bình, bố hắn là Trịnh Hải Lâm đồng thời là anh trai của mẹ nguyên chủ tức Hải Bình là anh họ cô ấy á!
Mọi người đều xa lánh vì cái khuôn mặt lạnh của nguyên chủ, chỉ có mỗi Hải Bình là lại gần nói chuyện và quan tâm đến cô. Với một người luôn muốn được tiếp xúc một cách bình thường vs mọi người thì điều mà Hải Bình làm đã khiến nguyên chủ cảm thấy rất hạnh phúc. Hai người thường xuyên đi chơi với nhau, mặc dù vẻ mặt của nguyên chủ vẫn ngàn năm không đổi như vậy nhưng thật ra trong tâm cô đang cảm thấy rất vui. Nữ chủ Nhất Song Thư hôm sinh nhật nguyên chủ cũng có đến, nguyên chủ là con cháu của Nhất gia mà Nhất gia chỉ là một nhà giàu mới nổi gần đây, đương nhiên vì vậy mà gia thế không thể bằng nguyên chủ hay hậu cung của cô ta được. Song Thư với Hải Bình là bạn học, được sự giới thiệu của hắn mà biết nguyên chủ. Tuy ghen ghét với gia thế của nguyên chủ nhưng vì cô ta thấy nguyên chủ có giá trị lợi dụng nên luôn tỏ vẻ mình là một đàn chị quan tâm thấu hiểu. Tin vào cái sự giả dối đấy mà nguyên chủ cũng coi Song Thư như người chị thân thiết, thường xuyên dẫn cô ta đến những bữa tiệc lớn tạo điều kiện để cô ta gặp các nam chủ. Sau cùng khi cô ta lại thừa cơ quyến rũ luôn cả Hải Bình khiến hắn bỏ quên nguyên chủ. Nguyên chủ thấy vậy liền cố kéo Hải Bình quay lại với mình – người duy nhất khiến cô cảm thấy mình ko bị thế giới bỏ rơi. Đáng tiếc cô càng cố níu kéo thì hắn càng quấn quit lấy nữ chủ hơn làm nguyên chủ bắt đầu bị hận thù chi phối. Cô không ngừng tìm cách hãm hại nữ chủ Song Thư cùng quyến rũ với ý đồ cướp các nam nhân của cô ta. Đến cuối cùng những gì cô làm đều nhận lấy là sự chán ghét cùng trừng phạt của họ. Mỗi lần cô bày kế hãm hại Song Thư thì lại có một trong các nam chủ của cô ta đứng ra khiến cô sống dở chết dở tất nhiên là nguyên chủ thoát được.
Thoát được ko phải vì tác giả tốt bụng mà là vì mụ ta biến thái muốn ngược nữ phụ đến tận cuối truyện cơ. Mỗi lần nguyên chủ mém chết thì nữ chính Bạch liên hoa của chúng ta lại dùng đôi mắt ướt át khóc lóc cầu xin các nam chủ tha cho nữ phụ; thế là cô ta càng khiến các nam chủ yêu thương mình hơn với hình ảnh người con gái hiền thục, lương thiện và cũng càng khiến họ ghét nữ phụ hơn. Đến cuối truyện vì không thể tiếp tục tha thứ cho nữ phụ nữa nên các nam chủ cùng nhau đồng tâm hiệp lực xử nữ phụ. Đầu tiên là bỏ thuốc cô rồi ném vào khu ổ chuột để đám ăn mày ở đó hiếp cô hàng loạt. Ba mẹ nguyên chủ vì con gái mà đến cầu xin bọn họ, chấp nhận đưa hết tài sản cho họ để họ tha cho nguyên chủ; nhưng nhận hết tài sản thì đám nam chủ ấy cùng nhau lật lọng đem thân tàn ma dại nữ phụ vứt vào trong rừng sâu cho thú ăn, ba mẹ nguyên chủ biết được thì tức giận quá dẫn đến công tâm bệnh nặng mà qua đời. Còn nữ chính Nhất Song Thư thì tiếp tục cuộc sống hạnh phúc với đám nam nhân của mình.
Không hiểu sao nguyên chủ đi chơi trò yêu loạn luân chi để rồi sau này lại khổ như vậy. Nghĩ đến đây Bảo Yết lại thở dài. Trách lão thiên sao cho cô xuyên vào cái nhân vật bi thảm vậy nè! ( lão thiên: ta đã nói ko phải do ta rồi mà!!!!!!!!!”, mỗ tui:*tiếp tục huýt sáo*)
Nhớ lại hồi nãy, ánh mắt yêu thương cùng những lời hỏi han quan tâm chăm sóc của Nam Cung chủ tịch và Nam Cung phu nhân khiến Bảo Yết cảm thấy trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua vậy, ấm áp vô cùng. Từ nhỏ trải qua bao nhiều cuộc huấn luyện, đối mặt với rất nhiều thứ nhưng Bảo Yết chưa từng được cảm nhận hơi ấm của gia đình. Cô nghĩ thật ra nguyên chủ cũng không cần phải tranh đoạt gì với ai cả, có ba mẹ yêu thương mình như vậy không phải là đủ rồi sao. Vậy nên nếu đã xuyên qua đây rồi thì Bảo Yết cô sẽ thay nguyên chủ chăm sóc ba mẹ thật tốt, dốc hết sức bảo vệ tập đoàn Empire – tâm huyết của cả gia tộc lẫn ba cô. Nguyên chủ à! Cô cứ yên tâm nhé!
Còn bây giờ Bảo Yết cô đi tắm rửa cái, cả người đầy mồ hôi khó chịu quá tiện thể thì đi xem cái thân thể này mặt mũi ra sao? Lúc nãy mải nhìn căn phòng mà quên để ý thân thể mình trông như thế nào (mỗ tui: chịu thua chị thật!! =_=, BY*cầm dao*: Sao? Có vấn đề gì?mỗ tui: dạ ko! Em ko dám*chuồn lẹ*).
Đi vào phòng tắm Bảo Yết mang tâm trạng khá là hồi hộp, hi vọng dung mạo thân thể này không quá khiến cô sốc. Nhưng cô cũng không nên hi vọng nhiều bởi dù sao thân thể cô xuyên qua cũng mới chỉ 10 tuổi. Đến khi nhìn vào gương, Bảo Yết thập phần ngạc nhiên; dung mạo này giống cô đến tám chín phần nhưng lại có vẻ đẹp hơn, khuôn mặt xinh đẹp nhưng còn rất non nớt của một đứa trẻ 10 tuổi, làn da bạch ngọc gần như trong suốt dưới ánh đèn. Chỉ khác mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô bây giờ lại là mái tóc màu bạch kim dài đến thắt lưng, đôi mắt đen cũng chuyển thành màu xanh ngắt như đại dương sâu thẳm. Thêm đôi lông mi dài cong vút làm nổi bật lên đôi mắt tuyệt đẹp đó. Trông cô lúc này không khác gì một thiên sứ lạc xuống nhân gian.
Trời ạ! Mới 10 tuổi mà đã đẹp như vậy đến khi lớn lên thì hại nước hại dân đến cơ nào! Ngắm nghía bản thân chán trong gương thì Bảo Yết bước tới bồn tắm, nói đúng hơn là cái hồ tắm! Chậc..chậc! Đúng là nhà giàu có khác, biết hưởng thụ ghê! Bảo Yết thầm cảm thán như vậy. Tắm rửa xong xuôi, cô bước đến cho tủ quần áo, quanh nhà tắm đều có lắp những tấm gương bản lớn soi thân hình bắt đầu trổ mã của cô, cơ thể đã bắt đầu có chỗ lồi chỗ lõm đầy đủ, thật khiến người ta phải chảy máu mũi khi nhìn cảnh này. Bước tới của tủ cô nhập một dãy số ở ổ khóa; một căn phòng rộng lớn khác được mở ra. Đập vào mắt Bảo Yết chính là hàng trăm bộ đồ đang được treo ngay ngắn trên giá, đủ loại giày dép, túi xách, các loại trang sức quý giá cũng được xếp ngay ngắn trong tủ kính, còn có một bàn trang điểm vô cùng lớn, tuy vậy nhưng mĩ phẩm trên đó ko có nhiều, chỉ có vài thỏi son với vài hộp phấn cùng kem dưỡng, chắc có lẽ vì mới 10 tuổi nên ba mẹ cô không cho nguyên chủ dùng đồ trang điểm nhiều. Đặc biệt là mỗi thứ trong căn phòng này đều đến từ những nhãn hiệu nổi tiếng nhất thế giới, có giá trị khồng hề nhỏ, một gia đình khá giả dùng nửa gia tài cũng chưa chắc mua đc một món trong đây. Nhìn vào cái “tủ” này mà Bảo Yết một lần nữa phải cảm thán về độ giàu có của Nam Cung gia. May mà gu thời trang của nguyên chủ cũng ko đến nỗi, nếu không để thay cái tủ quần áo này không biết sẽ tốn thế nào đây!
Bảo Yết chọn cho mình một cái váy cổ tròn ngắn tay màu xanh lam; chân váy thì kéo đến quá đầu gối, được may hai lớp, một lớp vải lụa nhẹ và một lớp ren bên ngoài. Chiếc váy nhìn có vẻ đơn giản những nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy mỗi đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo. Kết hợp với mái tóc bạch kim bung xõa nhẹ nhàng bay trong không khí làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh khiết của cô.
Quay trở lại phòng ngủ mà Bảo Yết phải nhíu mày lại, căn phòng toàn một màu hồng thực sự khiến cô không thể nuốt trôi, phải sửa sang lại toàn bộ căn phòng này lại mới được.Cũng may mà nhờ ông bác sĩ kia nói vì trận sốt này nên tính tình cô có thể thay đổi nên nếu cô thay đổi sở thích thì ba mẹ nguyên chủ cũng chẳng nghi ngờ gì. Nói rồi Bảo Yết đi xuống dưới nhà bởi đơn giản là cô.......đói rồi (mỗ tui: =_=!!). Bước xuống dưới nhà Bảo Yết chỉ thấy mỗi mình Nam Cung phu nhân ngồi ở bàn ăn liền cất tiếng hỏi:
-Ba đâu rồi mẹ?
-Ba con có việc cần giải quyết ở công ty nên tối nay không về được. Con vừa mới tỉnh dậy nên mẹ có nấu chút cháo, con mau lại ăn đi.
-Vâng ạ!
Nói rồi cô cũng ngồi vào bàn ăn, nhận lấy chén cháo được mang ra bởi người hầu và từ từ thưởng thức. Cháo ăn rất ngon với lại cô cũng đang đói nữa nên một tô cháo lớn nhanh chóng cạn đáy. Quả thật mẹ cô có thể so sánh vs đầu bếp năm sao đc đấy. Quá ngon! Tráng miệng xong xuôi hết Bảo Yết xin phép Nam Cung phu nhân cho cô mai ra ngoài mua sắm một chút đồ. Nam Cung phu nhân lập tức phản đối vs lí do cô vừa tỉnh lại không nên ra ngoài nhiều. Bảo Yết phải năn nỉ ỉ ôi mãi, dùng đến cả trò nước mắt, ăn vạ mới được bà cho đi; tuy nhiên là với điều kiện là sẽ phải có người đi cùng với cô. Bảo Yết khóc không ra nước mắt nhưng đành chấp nhận, miễn được đi ra ngoài là được, cô cần biết cái thế giới này nó như thế nào. Đạt được mục đích, cô lên phòng đắp chăn làm một giấc ngủ ngon hồi sức, có rất nhiều thứ đang đợi cô sau này! Liệu Bảo Yết có biết vì sự xuất hiện của cô mà bánh xe vận mệnh đã đi theo hướng khác? Liệu cô có biết.....à mà thôi! Sau này kiểu gì cũng biết, chúng ta cứ chờ xem là được.
������].�����