Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 120: Hắn điên và bản thân cô cũng sắp điên rồi!




Giọng điệu ngông cuồng và điện loạn, nói xong hắn cũng mặc kệ ba người đứng trong phòng lại gần bàn thí nghiệm bắt đầu làm việc.

Song Thư nhìn bóng lưng hắn yên lặng bỗng không biết trong lòng có tư vị gì cho đến khi tai nghe có mệnh lệnh của người nọ cô ta mới đứng dậy rời đi. Nghe có vẻ như hắn đã rất vui. Hắn đạt được mục đích khi đưa có đến đây rồi????

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Dưới lòng đất, không một tia ánh sáng có thể chiếu rọi. Tất cả đều phải nhờ những ánh đèn nhân tạo để có thể nhìn thấy. Vậy nên nơi này đèn luôn chiếu 24/24, chỉ cần nơi nào có người thì lập tức chỗ đó có đèn. Nhưng trong một căn phòng nọ, đèn đều bị đập vỡ nát, mảnh thuỷ tinh rơi đầy trên sàn nhà. Cô gái xinh đẹp trong căn phòng tối tăm duy nhất, trên người chỉ đọc nhất bộ váy ngủ dài màu trắng lúc này đã bị rách vài chỗ do mảnh vỡ, vài chỗ thấm máu trong vô cùng thê thảm

Bảo Yết nằm bất động giữa phòng, ngay trên những mảnh thuỷ tinh của bóng đèn. Bản thân bị thương dính đầy máu nhưng biểu cảm như đã chết. lúc này tâm chí cô một chút cũng không thể phản ứng. Mấy ngày ở trong căn phòng này tâm trí cô như phát điên. Hải Bình đã đến đây. Người anh họ của cô đã đến đây

Flashback

Bị anh em Mộc gia hành hạ Bảo Yết vẫn không chịu từ bỏ, ngược lại tinh thần cô càng lên sức chiến đấu hơn bao giờ hết. Lết thân tàn Bảo Yết định thử đi tìm Hoắc Vệ Minh một lần nữa. Xem ra nếu đã không thể giấu hắn thì đành thành thật để tìm đường thoát vậy. Nhớ tới bản thân tới thảm cảnh này là vì ai Bảo Yết đang lên nỗi hận khó tả. May mắn Thần và kiệt rời đi cũng không hề khoá cửa lại

Nhưng dáng tiếc thay khi cửa mở ra trước mặt cô lại là người không thể nào có khả năng ở đây

-Anh sao lại ở đây?

-Anh tới thăm em!

Hải Bình mỉm cười ôn nhu như thường ngày với Bảo Yết, Nhưng đáng tiếc thứ hắn nhận lại không phải là nụ cười vui vẻ của đứa em gái nhỏ trước kia mà vẻ mặt không ngờ cùng phẫn nộ

-Anh với Hoắc Vệ Minh là quan hệ gì?

Bảo Yết không cười với hắn ngược lại chỉ lạnh lùng hỏi một câu khiến có thứ gì đó trong lòng Hải Bình bỗng động đậy. Cố kìm nén lại, biểu cảm lộ rõ vẻ thất vọng nhưng vẫn cố tươi cười

-Em biết đấy! Thượng lưu đâu đâu cũng là địch vậy nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu có cai thế lực phòng thân. Mà muốn duy trì thì quan hệ không thể không có! Vậy nên em biết rồi đó....

"CHÁT!!!"

Hải Bình chưa kịp nói xong đã bị Bảo Yết giáng một cái tát. Mặt hắn lệch sang một bên cô cùng sửng sốt

-Anh biết tên điên đó đã biến Nam Cung gia thành cái gì không???? Sao anh vẫn còn thoải mái đứng đây. Uổng công tôi đã hi vọng rằng có thể trông cậy vào anh!!!

-Trông cậy vào anh? Trông cậy vào anh?

Hải Bình lặp lại những từ đó như một sự mỉa mai. Hắn vẫn vười nhưng điệu cười rõ ràng khác xa lúc nãy. Nụ cười của hắn chứa đầy khí lạnh cùng sự điện cuồng khiến Bảo Yết giật mình

-Em nói trông cậy anh nhưng lại để tên khốn Mạc Nhật Nữ tham dự vào Empire. Em nói trông cậy vào anh nhưng phũ phàng nói anh đừng xía vô. Em nói trông cậy anh nhưng lại ngay những lúc nguy nan nhất cũng ko đi tìm anh giúp đỡ. Vậy Bảo Yết! Em nói xem, em trông cậy ở anh cái gì????

Hải Bình lúc này quay đầu lại nhìn thẳng Bảo Yết. Không hiểu sao ngay lúc nhìn rõ gương mặt hắn nội tâm cô bỗng dậy lên sự sợ hãi. Cứ như thể trước mặt chính là một con quỷ

Hải Bình có chút điên dại nhìn Bảo Yết. Khác với vẻ độc lập kiên cường như mọi khi, khuôn mặt như thiên sứ của cô tràn ngập sự kinh hãi, không còn là một nữ vương mạnh mẽ, giờ đây nom cô không khác gì một con búp bê tội ngiệp bị người ta chà đạp muốn trốn chạy.

Hắn tự cười bản thân, vì cái gì mà cô luôn phân biệt đối xử với hắn như vậy? Đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang cứng đơ hắn lại gần tai cô thủ thỉ:

-Anh đã cố nhưng em vẫn không chịu nhìn về phía anh! Vậy nên anh đành kéo cả anh lẫn em xuống địa ngục. Chúng ta mãi mãi bên nhau.

Như nhận ra điều gì Bảo Yết sợ hãi muốn đẩy Hải Bình ra. Đang tiếc đối phương biết được ý định của cô liền giữ người lại trong lòng. Bảo Yết cố gắng giãy giụa nhưng không thành

-Ngoan nào! Anh làm thì cũng giống Lam Bình làm hay Nhật Nữ làm thôi mà đúng không?

-Không! Không giống! Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra!!!!

Đôi mắt cô bỗng trở nên mờ sương. Cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc, Vử mặt khi nhìn người ta lại càng muốn chà đạp thêm

-Thật đau lòng! Nhưng mà không sao! Sau này em chỉ cần biết đến anh là được! Có biết không? Lam Bình cũng ở đây. Ma Thiên cũng ở đây. Anh em Mộc gia cũng ở đây. Bọn chúng đều ở đây đều là vì anh đụng tay đụng chân. Rồi anh cũng sẽ khiến Nhật Nữ với Phi Mã vào góp vui.Yên tâm! Anh sẽ cố gắng cho chúng có vào mà không có ra. Còn tên Kim Long ngu ngốc dễ nổi nóng kia sớm muộn cũng tự tìm đường chết không cần anh phải ra tay. Không ai có thể làm phiền anh và em được nữa!

-Không! Không thể nào!

Bảo Yết gần như chết đứng khi nghe những lời này của Hải Bình, Cô bỗng cảm thấy tuyệt vọng bao chùm. Bao nhiêu người! Bao nhiêu người rồi! Rốt cuộc cô đã làm liên luỵ bao nhiêu ngươi rồi? tại sao bản thân vẫn còn đang cũng vẫy ở đây vậy?

Bảo Yết vẫn giãy dụa trong khi bản thân cô vì những suy nghĩ mờ mịt của mình còn không nhớ nổi mình đang phản kháng cái gì. Chiếc bình gần đó cô vô thức cầm lên định tấn công Hải Bình nhưng bị hắn nhanh chóng hất văng ra đụng trúng bóng đèn trên trần. mảnh thuỷ tinh rơi đầy đất, căn phòng trở nên tối đen.

Cuối cùng như một cực hạn của tinh thần, một giọt nước mắt chậm rãi rơi. Men theo đường viền thanh mũ của khuôn mặt chạm vào tay của Hải Bình. Đến lúc này hắn mới giật mình dừng lại, căn phòng tối đen không thấy rõ mặt đối phương nhưng hắn biết cô đang khổ sở thế nào. Vì cái gì? Vì cái gì mà mọi chuyện lại trở thành như thế này? Nhưng gì hắn muốn chỉ là cô ở bên cạnh mình thôi mà.

Chậm rãi buông bỏ cô ra, Bảo Yết cũng đã đứng im không chút phản kháng nữa, Quay đầu Hải Bình định bỏ đi, Bảo Yết sao khi hắn đi liền như con rối mất giây lụi sơ trên sàn nhà. Mặc kệ lúc này nó đầy mảnh thuỷ tinh vỡ. Mảnh thuỷ tinh cắm vào da thịt khiến cô máu chảy đầm đìa.

End flashback

Và cô cứ nằm đấy không biết thời gian đã trôi qua bao lâu cho đến khi cửa lại mở. Ánh sáng le lói chiếu trên khuôn mặt vô hồn của cô. Một bàn lạnh giá khẽ chạm vào cô nhưng kì lạ thay nó lại khiến Bảo Yết cảm thấy thoái mái và an tâm lạ thường. Đưa mắt nhìn người tới, hắn mỉm cười đầy ý vị cưng chiều

-Anh tới đón em rời khỏi đây!