Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 1: Xuyên qua




Trong căn phòng trang nhã được sơn hai màu trắng đen làm chủ đạo, một cô gái đang thả mình trên giường. Diện mạo của cô gây cho người ta cảm giác như đang đối diện với một nữ thần. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn cùng chiếc mũi dọc dừa trên làn da trắng sữa mịn màng nom vô cùng thích mắt. Đưa tay nghịch nghịch mái tóc màu nâu hạt dẻ, đôi mắt đen láy trong suốt chăm chú lần theo từng con chữ trong cuốn sách bên tay phải.

Lát sau, cô bỏ cuốn sách xuống, một nụ cười tủm tỉm âm trầm vô cùng không hợp lí hiện ra trên đôi môi đáng yêu kia.Vâng, đây chính là nhân vật chính của chúng ta – Nam Cung Bảo Yết. Bảo Yết mồ côi từ khi sinh ra, ko biết mặt cha hay mẹ, nhưng từ nhỏ cô đã bộc lộ tư chất của một thiên tài với chỉ số IQ 195, được chính phủ V đã đưa cô về để đào tạo và hiện đang làm việc cho bọn họ. Cô sử dụng nhuần nhuyễn hơn mười loại vũ khí, thông thạo gần như tất cả các ngôn ngữ của các nước trên thế giới và đồng thời là một hacker hàng đầu. Cô chưa bao giờ biết đến hai chữ thất bại trong nhiệm vụ, luôn luôn hoàn thành chúng một cách xuất sắc. Từ nhỏ đã phải trải qua nhưng cuộc huấn luyện địa ngục nên Bảo Yết hầu như không có bạn, người tiếp xúc vs cô chủ yếu chỉ có đồng nghiệp cùng cấp trên mà thôi.

Quay trở lại với nụ cười tủm tỉm đáng sợ lúc nãy của nhân vật chính, Bảo Yết có một người đồng nghiệp tên là Cảnh Vân, hắn tuy là con trai nhưng lại có một sở thích vô cùng nữ tính là đọc ngôn tính, nhìn vào cái kho truyện hắn đã đọc cùng thể loại, đôi lúc cô nghi ngờ về giới tính thật của hắn. Đừng trách Bảo Yết sao nghĩ vậy bởi Cảnh Vân cực kì thích thịt văn cùng đam mỹ, không khác gì đám nữ sinh mới lớn. Hôm qua hắn lại còn nhét vào tay Bảo Yết một cuốn truyện và bắt cô đọc nó, đọc xong cô chỉ muốn chửi một tiếng cẩu huyết. Đó là một cuốn truyện thịt văn viết về nữ chính Nhất Song Thư cùng dàn hậu cung hùng hậu của cô ta, còn có một nữ phụ bị ngược từ đầu đến cuối truyện và kết thúc cuộc đời mình trong sự nhục nhã chỉ vì đi quyến rũ các nam nhân của nữ chính. Điều đặc biệt ở đây là nữ phụ này có tên giống y hệt cô, cũng là Nam Cung Bảo Yết. Hèn chi cái tên Cảnh Vân đó cứ nhất quyết bắt mình đọc, cô thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà hắn ( Ai đó đang đi làm nhiệm vụ: “ Hắt xì! Quái lạ, đêm nay đâu có gió? Không lẽ có đứa nào đang nói xấu ta?”, mỗ tui: “ Đúng rồi đấy!!!!”).

Bảo Yết sau khi rủa chán chê, cảm thấy khát nước bèn xuống bếp, thế nhưng vừa bước xuống đã vấp phải cái gì đó, ngã lộn cổ xuống dưới, đập đầu vào sàn nhà. Vũng máu dưới sàn ngày một loang ra, trước khi mất ý thức Bảo Yết thật sự rất muốn tự mắng một đời sát thủ lại chết một cách lãng xẹt như vậy. Lão Thiên chết tiệt hại cô chết như vậy! (Lão Thiên: “ta có làm gì đâu, là do mụ tác giả mà!!!!!!” mỗ tui:“ ta ko biết gì hết...” *huýt sáo*)

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Ưm!! Sao mà cơ thể mệt mỏi vậy nhỉ? Ủa, chết rồi vẫn thấy mệt được hả? Đây là đâu?

Mỗ nữ nào đó sau khi tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Căn phòng cực xa hoa rộng lớn với một chiếc smart tv màn hình cong hơn 50 inch trên tường, một chiếc bàn học cùng một vài vật dụng khác, còn cô thì đang nằm thoải mái trên chiếc giường kingsize êm ái.

Sau khi đứng dậy đi đi lại lại, Bảo Yết chỉ cảm thấy toàn bộ căn phòng này tạo cho người ta cảm giác xa xỉ và tân tiến, tuy quái lạ nhưng dù sao cũng rất thoải mái. Chỉ có một điều khiến cô khó ở, đó là căn phòng này toàn màu hồng, từ ga giường cho đến rèm cửa, rồi đến tường nhà; tất cả đều toàn phần màu hồng vs đủ loại sắc độ. Chảy ba hắc tuyến dài trên mặt Bảo Yết thầm nghĩ bộ chủ căn phòng này bị cuồng màu hồng sao?

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có tiếng gõ cửa. Mộ người phụ nữ trên 30 bước vào. Tuy khuôn mặt đã có dấu vết của năm tháng nhưng qua ngũ quan có thể thấy được hồi trẻ bà đã từng là một mĩ nhân. Trung phụ đó thấy Bảo Yết đang đứng ngẩn ngơ giữa phòng thì vội vàng đỡ cô ngồi lại lên giường rồi lo lắng nói:

-Yết nhi, con đỡ hơn chưa mà đã rời giường vậy? Đồ ngốc nhà con. Trời mưa sao lại chạy loạn để rồi sốt cao như vậy! Con có biết ba mẹ lo cho con lắm không?

Nói rồi bà lấy khăn chấm nước mắt, giọng nói cũng nghẹn dần đi. Con gái bà mấy ngày nay sốt cao không ngừng, chỉ nằm mê man trên giường, bác sĩ lúc nào cũng phải túc trực tại phòng con bé gần như 24/24 làm lòng bà đau như cắt.

Trái ngạc vs người phụ nữ đang ko ngừng khóc lóc đó thì Bảo Yết nhà chúng ta đang đơ toàn tập. What? Ba mẹ gì ở đây? Cô mồ côi từ nhỏ mà! Rốt cục là đang có chuyện gì xảy ra? Rồi Bảo Yết bỗng lên tiếng:

-Cho hỏi đây là đâu vậy? Bác là ai?

Câu hỏi của cô đã làm người phụ nữ trung niên đó lập tức ngừng khóc rồi hốt hoảng kêu lên:

-Yết nhi, con làm sao vậy? Sao con lại ko nhận ra ta chứ? Ôi! Con tôi, con làm sao thế này? Mình ơi! Bác sĩ ơi, mau vào đây!!

Sau đó có hai người đàn ông trung niên chạy vội vào, Bảo Yết nhìn người phụ nữ đó chạy ra nói cái gì đó vs bọn họ rồi cả ba cùng đến bên giường cô. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, chắc hẳn là bác sĩ tiến tới bên cạnh cô rồi bắt đầu tiến hành kiểm tra gì đó. Một lúc sau ông quay ra nói vs hai người còn lại rằng:

-Thưa chủ tịch, phu nhân, Nam Cung tiểu thư là do bị sốt cao lại không được chữa trị kịp thời nên đã gây ra tổn thương cho một số tế bào não dẫn đến mất trí nhớ thậm trí là có khả năng sẽ thay đổi ít nhiều đến tính cách vốn có của người bệnh. Xin gia đình chú ý chăm sóc tiểu thư tốt hơn.

Nói xong thì người phụ nữ trung niên được gọi là phu nhân đó lại lần nữa òa lên khóc, người đàn ông kia thì ôm lấy bà an ủi rồi nói vs bác sĩ: “ Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ ghi nhớ đồng thời sẽ hậu tạ sau” “ Không có gì! Chủ tịch xin đừng khách sáo. Đó vốn là nhiệm vụ của chúng tôi mà! Giờ tôi xin phép về trc, ngoài di chứng để lại ra thì tiểu thư ko có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi thêm là đc, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi lại cho tôi”. Rồi ông bác sĩ đó đi ra để lại hai người đang nhìn Bảo Yết với ánh mắt đau lòng sủng nịnh. Một lát thì người đàn ông lên tiếng trước:

-Con gái tội nghiệp của ta, con chịu khổ rồi! Nhưng con yên tâm, ba mẹ vẫn sẽ luôn bên con! Giờ con đã mất trí nhớ nên có gì thắc mắc thì cứ hỏi mẹ con nha! Còn ba bây h còn một số chuyện cần giải quyết sẽ đến thăm con sau!

Nói rồi ông cũng đi ra khỏi phòng, người phụ nữ đó bắt đầu lên tiếng kể lại một số chuyện. Càng nghe Bảo Yết càng hóa đá. Mẹ nó! Đây ko phải là những tình tiết về gia thế của nữ phụ trong cái truyện cẩu huyết mà cô đọc tối qua sao? Thế nào mà bây giờ lại là cô. Chẳng lẽ.... chẳng lẽ... CÔ ĐÃ XUYÊN KHÔNG?????????????????? NO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

FbB/XН