Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ

Chương 49: Phiên Ngoại 2




Đỗ Kinh Mặc cảm thấy đời này thật sự quá viên mãn, nếu phải nói có gì tiếc nuối, đó chính là cô thân là nữ chủ tiểu thuyết vẫn luôn bị thế giới ý thức thao tác, dẫn tới Triệu Thanh Đại chỉ có thể một mình đấu với cốt truyện.

Thậm chí là ba vòng kiểm tra, người yêu cô sau khi bị cô lạnh nhạt và bị người khác khinh thường, vì để đánh thức cô, suýt chút nữa bỏ mạng.

Cô không chỉ nghĩ đến một lần, nếu cô có thể giúp Thanh Đại chia sẻ một chút là tốt rồi, như vậy cô bé của cô sẽ không khổ sở đến thế.

Đỗ Kinh Mặc không nghĩ tới sau khi cô sống thọ và mất tại nhà, ý tưởng này cư nhiên thành hiện thực.

Một giây trước cô đang dặn dò cháu trai chôn cô cùng với Thanh Đại, ngay sau đó cô mở mắt ra, cư nhiên về tới hôn lễ.

Không, không phải trở lại, đây không phải hôn lễ của cô và Triệu Thanh Đại. Tất cả chi tiết trong hôn lễ đó, cho dù chết cô cũng nhớ như in, xung quanh này đều cực kỳ xa lạ, cả váy cưới cũng không phải bộ trước kia, tuy rằng hoa lệ, nhưng cô mặc cực kỳ khó chịu.

Cô vội vàng muốn làm rõ rốt cuộc là tình huống như thế nào, mới vừa đứng lên đầu liền choáng váng, vô số ký ức cốt truyện vọt vào trong đầu.

Cô chống bàn trang điểm, xua tay ngăn lại mọi người hỏi thăm, rốt cuộc hiểu được đây là tình huống như thế nào.

Đây là thế giới cốt truyện không có thức tỉnh ý thức, không có hệ thống can thiệp, bởi vì nữ phụ quá phản xã hội bị báo cáo, tác giả đã chỉnh sửa lại.

Ở thế giới này, Triệu Thanh Đại giai đoạn trước cốt truyện không có thay đổi gì, chủ yếu là phần hậu kỳ, bỏ đi đoạn bị người làm nhục nhiễm bệnh rồi chết, đổi thành tới hôn lễ tạt axit, sau khi bị huỷ dung thì chịu không nổi đả kích, ở trên tầng thượng giáo đường tổ chức hôn lễ của Đỗ Kinh Mặc nhảy xuống, chết ngay khoảnh khắc nam nữ chủ trao nhẫn.

Sửa sang lại ký ức xong, Đỗ Kinh Mặc hít hà một hơi.

Văn này sửa cái búa gì a, đây không phải là chỉ muốn đẩy Triệu Thanh Đại đi chết thôi sao?!

Bây giờ cốt truyện đã phát triển tới nam nữ chủ kết hôn, Triệu Thanh Đại đã trên đường cầm axit tới phá hôn lễ!

Cô không nói hai lời nhấc chân liền chạy, chạy đến một nửa bỏ luôn giày cao gót. Chuyên viên trang điểm và nhân viên cũng không biết cô dâu đây là bị làm sao, ngẩn người không phản ứng kịp, cũng không đuổi theo.

Cô chạy ra ngoài, vừa vặn nghe được tiếng cãi cọ ầm ĩ, bảo vệ ngăn cô lại: "Cố phu nhân ngài đừng lo lắng, người không liên quan đã bị chúng tôi khống chế."

Đỗ Kinh Mặc ném khăn voan xuống đất: "Đừng gọi tôi Cố phu nhân, tôi có tên có họ."

Cô lại đây một cái, bảo vệ liền tự động tránh ra nhường đường, để lộ ra Triệu Thanh Đại đang bị vây quanh.

Vừa chợt thấy nàng, Đỗ Kinh Mặc có một giây ngây người.

Cô đã lâu lắm rồi chưa thấy Triệu Thanh Đại khi còn trẻ, nhưng ở trong ấn tượng của cô, Triệu Thanh Đại vẫn luôn là hạnh phúc, vui vẻ, trong tình yêu tràn ngập càng sống càng trẻ tuổi không hề già đi, tóc muối tiêu vẫn còn dựa vào cô làm nũng. Cô bé đáng thương lúc trước, hèn mọn dùng từng chút tâm tư chỉ để được cô nhìn thấy, đã sớm không còn.

Mà Triệu Thanh Đại trước mắt này, tóc nàng hỗn độn, khuôn mặt tiều tuỵ, hai mắt đỏ ngầu, thân thể gầy đến đáng thương, tay áo trống không, lộ ra khớp xương.

Nàng ôm chặt lấy axit giấu trong ngực, vừa thấy Đỗ Kinh Mặc đến liền hoảng loạn sợ hãi vô cùng.

"Đưa đồ trong tay cho chị." Đỗ Kinh Mặc vươn tay về phía nàng, "Quá nguy hiểm, em mau đưa nó cho chị!"

Cô có hào quang nữ chủ ở trên người, tất nhiên sẽ không sao cả, Triệu Thanh Đại thì không giống.

Triệu Thanh Đại liên tục lùi về sau mấy bước, lắc đầu nói: "Chị đừng tới đây!"

Người chung quanh cũng đều bảo Đỗ Kinh Mặc cách xa nàng một chút, trên tay nàng cầm đồ vật không rõ, tám chín phần là tới phá đám.

Đỗ Kinh Mặc không để ý đến họ, ánh mắt trước sau đều chăm chú vào Triệu Thanh Đại, cô hỏi: "Bọn họ nói là thật sao? Axit trong tay em là dùng để hại chị sao?"

"Không phải, em sao có thể tổn thương chị được?" Triệu Thanh Đại giải thích đến nỗi hoảng hoảng loạn loạn, "Đây là dùng để tạt Cố Thừa!"

Đỗ Kinh Mặc: "......"

Sau khi cốt truyện hoàn toàn bị huỷ, cô với Cố Thừa liền không có tiếp xúc, thời gian trôi qua Triệu Thanh Đại cũng liền không còn ghét bỏ hắn nữa. Cô suýt chút nữa quên mất, lúc còn đang trong ba vòng kiểm tra, Cố Thừa thiếu chút nữa đã bị nàng đâm ba dao.

Xác định là mặc dù ở trong thế giới không thức tỉnh ý thức, Triệu Thanh Đại vẫn sẽ không tổn thương chính mình, Đỗ Kinh Mặc lớn mật tiến lên vài bước, khuyên nhủ: "Em đưa axit cho chị trước."

"Nghe lời, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, chỉ cần em bỏ axit xuống, em nói gì tỷ tỷ đều đồng ý, có được không?"

Triệu Thanh Đại đã lâu rồi không được Đỗ Kinh Mặc đối xử dịu dàng, nghe được ba chữ "có được không" cuối cùng kia, lông mi nàng run lên nước mắt lăn xuống dưới.

"Cái gì cũng đồng ý, em muốn chị huỷ bỏ hôn lễ, không gả chồng, chị cũng đồng ý sao?"

Đỗ Kinh Mặc không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: "Đồng ý đồng ý đồng ý hết, em bỏ axit xuống!"

Suýt chút nữa Triệu Thanh Đại liền dao động.

Nàng nhìn nhìn axit trong bình, lại nhìn nhìn Đỗ Kinh Mặc đầy mặt nôn nóng, nói: "Vì Cố Thừa, mà chị tình nguyện đối xử ôn nhu với em như vậy."

Cô như vậy, làm cho nàng cầm axit muốn ngăn cản hôn lễ càng thêm chật vật.

Kỳ thật ngay lúc nàng bị bảo vệ phát hiện, kế hoạch phá hôn lễ của nàng đã chắc chắn là thất bại, chỉ là nàng không cam lòng.

Nàng dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau nước mắt, xoay người bỏ chạy.

Đỗ Kinh Mặc đều sắp gấp đến điên rồi, con bé này chạy thì chạy, ném axit đi nha, cứ ôm trên tay làm cái gì?

Cô đang muốn đuổi theo, một nhân vật chính khác của hôn lễ Cố Thừa tới.

Hắn ngăn Đỗ Kinh Mặc lại: "Có bảo vệ đuổi theo, cô ta không có cơ hội phá nữa, hôn lễ tiếp tục."

"Xin lỗi, tôi không kết hôn nữa." Đỗ Kinh Mặc đẩy tay hắn ra, "Cụ thể tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh sau, bây giờ tôi rất gấp, làm ơn đừng chặn đường."

Cô đã sớm không còn nhớ rõ Cố Thừa trông như thế nào, chợt thấy một nam nhân mặc lễ phục nói với cô hôn lễ tiếp tục, phản ứng đầu tiên của cô là bị doạ hết hồn.

Cố Thừa không thể tin được bản thân nghe thấy gì, hắn trợn to mắt cau mày, hỏi lại: "Em nói cái gì?"

"Anh không nghe lầm, tôi rất gấp, đừng phiền tôi!"

Đỗ Kinh Mặc hoàn toàn hết sạch kiên nhẫn, đẩy tay Cố Thừa một cái, lướt qua hắn vội vàng chạy đi.

Cô dựa theo địa điểm chỉ định trong cốt truyện một đường chạy như điên, tới tầng thượng của giáo đường, chỉ thấy bảo vệ đứng thành một vòng không dám tới gần, Triệu Thanh Đại đã đứng ở bên ngoài lan can.

"Triệu Thanh Đại!" Trái tim Đỗ Kinh Mặc đều ngừng đập, "Lập tức xuống đây!"

Sau khi thấy Triệu Thanh Đại bị tai nạn xe và bị thương mấy lần, cô liền không thể nhìn nàng ở trong nguy hiểm, nhiều năm trôi qua lại gặp lại cảnh này, cô đều sắp bị doạ điên rồi.

Triệu Thanh Đại nghe tiếng quay đầu lại, gió trên tầng thượng rất lớn, thổi bay vạt áo và tóc của nàng, cũng thổi tan nước mắt nơi khoé mắt nàng.

Nàng đưa ra một gương mặt tươi cười với Đỗ Kinh Mặc: "Chị tới rồi."

Nàng nâng một tay lên vẫy vẫy, thân mình cũng lay động hai cái, Đỗ Kinh Mặc theo bản năng chạy về phía trước, kết quả bị bảo vệ ngăn lại.

Đỗ Kinh Mặc dùng sức đánh bay cánh tay bảo vệ: "Mấy người cản tôi làm gì? Cứu người đi, nhanh chóng cứu người đi!"

Triệu Thanh Đại không biết lo lắng sốt ruột lúc này của Đỗ Kinh Mặc có mấy phần thật mấy phần giả, tóm lại thấy một màn như vậy cũng đủ làm nàng cười ra tiếng.

"Em nghĩ thông rồi, em không ngăn cản chị gả chồng, em cũng không cần chị yêu em." Hai mắt nàng đỏ ngầu, điên cuồng hiện trên mặt khiến lòng người run sợ, "Em muốn chị vĩnh viễn nhớ kỹ em."

Mặc kệ hôn lễ hôm nay của Đỗ Kinh Mặc có thể tổ chức hay không, chỉ cần cô mặc váy cưới đi vào giáo đường, liền sẽ nghĩ đến Triệu Thanh Đại nhảy từ tầng thượng xuống.

Nàng sẽ trở thành ám ảnh mà Đỗ Kinh Mặc không thể bỏ đi, nàng sẽ vĩnh viễn được cô ghi tạc trong lòng.

Triệu Thanh Đại điên đến mức này là Đỗ Kinh Mặc không nghĩ tới. Nhưng việc đã đến nước này, cô lại bình tĩnh xuống, từ từ nói: "Em nhảy đi, chị không có khả năng mang theo một mạng người sống nửa đời còn lại, em nhảy chị liền nhảy theo em, muốn chết chúng ta cùng chết."

Cô đi chân trần, đẩy ra bảo vệ còn đang muốn ngăn cản, từng bước một đi đến dưới lan can: "Triệu Thanh Đại, bây giờ em nhảy xuống, không phải làm chị nhớ em cả đời, mà là buộc chị cùng chết với em."

Cô nói xong liền leo lên lan can.

Lần này người điên cuồng ngăn cản biến thành Triệu Thanh Đại: "Chị lại đây làm gì? Chị mau đi về, mau đi về!"

"Muốn về em cùng chị trở về!" Đỗ Kinh Mặc giơ tay lên, cô cắn răng, mỗi một chữ đều đầy khí phách, "Xuống dưới đi, chúng ta về nhà được không?"

Triệu Thanh Đại đau khóc thành tiếng.

Nàng cho rằng bản thân không còn niềm vui gì trên đời, quyết tâm muốn chết, nhưng thì ra chỉ cần Đỗ Kinh Mặc vươn tay về phía nàng, nàng liền nguyện ý nắm chặt cô cùng cô đi.

Giống như năm mười ba tuổi ấy.

Buổi hôn lễ này cuối cùng dùng chuyện khôi hài kết thúc, Đỗ Kinh Mặc chỉ nói một câu hôn lễ huỷ bỏ liền mang theo Triệu Thanh Đại rời đi.

Những ngày kế tiếp đối với Triệu Thanh Đại mà nói, quả thực là mơ màng chìm vào thiên đường.

Đỗ Kinh Mặc không phải vì ổn định cục diện mới nói những lời đó với nàng, nàng ở nhà Đỗ Kinh Mặc, cùng ngủ một phòng với cô, cô còn mời chuyên viên dinh dưỡng điều trị thân thể cho nàng, những chuyện trước đó một câu cũng không đề cập tới, giống như hai người chỉ là chị em ở cùng một nhà.

Trong khoảng thời gian cân nặng của Triệu Thanh Đại vững vàng tăng lên này, Đỗ Kinh Mặc huỷ hôn ước, bồi thường cho Cố gia đầy đủ, hai người từ hôn phu hôn thê biến thành đối tác kinh doanh.

Triệu Thanh Đại không biết cô xử lý như thế nào, nhưng nàng luôn cảm thấy mọi thứ đều quá hư ảo, tốt đẹp đến làm người cảm thấy không chân thật, sợ khi nào sẽ tỉnh mộng.

Vì thế nàng hỏi Đỗ Kinh Mặc: "Chị định, khi nào để em đi?"

Đỗ Kinh Mặc nhíu mày hỏi lại: "Có ý gì? Là gần đây chị có chỗ nào làm không tốt, hay là em muốn chia tay?"

Đại não Triệu Thanh Đại chết máy, ngơ ngác hỏi lại: "Chia tay?"

Đỗ Kinh Mặc xoa xoa đỉnh đầu nàng, lại hôn lên khoé môi lên cằm nàng: "Em có phải còn chưa ý thức được em đang hẹn hò với chị đúng không?"

Triệu Thanh Đại: "...... Cái này em làm sao ý thức được?"

Nơi được Đỗ Kinh Mặc hôn qua, nóng bỏng như lửa đốt, chân tay đầu lưỡi của nàng cùng cứng đờ, vừa không biết tay chân nên để như thế nào cũng không biết nói làm sao, chỉ có thể lắp bắp: "Chúng ta...... chúng ta ở bên nhau khi nào?"

"Ngay lúc chị kéo em xuống từ sân thượng." Đỗ Kinh Mặc ở cùng nàng ngần ấy năm, đều có thể dự đoán trước, "Em có phải muốn hỏi, chị thích em khi nào, chị hẹn hò với em có phải vì đồng tình em hay không, đúng chưa?"

Triệu Thanh Đại bị đoạt lời thoại, chỉ có thể gật đầu, nhìn ngơ ngốc.

Phản ứng này làm Đỗ Kinh Mặc nhớ tới lần đầu tiên cô tỏ rõ nỗi lòng.

Khi đó Triệu Thanh Đại còn to gan hơn bây giờ rất nhiều, nhưng phản ứng bên trong kỳ thật là giống nhau, điển hình của công giỏi thủ tệ, cô hơi chủ động một chút, cô bé này liền không biết nên làm gì nữa.

"Không có đồng tình, cũng không bởi vì gì khác. Chị muốn ở bên em, đơn giản là vì chị thích em, em cũng thích chị, nếu hai bên đều thích nhau, vậy nên ở bên nhau."

Đỗ Kinh Mặc một bên nói một bên hôn lên cánh môi cổ Triệu Thanh Đại, ngón tay theo vạt áo đi vào trong, thuần thục mà sờ vòng eo người trong lòng, hai ba cái Triệu Thanh Đại liền chỉ có thể rúc vào trong ngực cô đỏ mặt t.hở dốc.

Phản ứng hình như còn lớn hơn lúc trước một chút, phỏng chừng là vì Triệu Thanh Đại này chưa từng có hành động thân mật với cô, cho nên càng dễ dàng bị kíc.h thích.

"Chị..... chúng ta....."

Triệu Thanh Đại muốn dùng lý trí còn sót lại nói cái gì đó, Đỗ Kinh Mặc nhân cơ hội hôn sâu xuống, để sát vào tai nàng nói: "Gọi tỷ tỷ."

Ở thế giới này, Triệu Thanh Đại đã bị tước đoạt tư cách kêu tỷ tỷ từ lâu. Xưng hô này giống như là mở ra chốt mở nào đó, nàng gắt gao ôm Đỗ Kinh Mặc, một tiếng lại một tiếng kêu tỷ tỷ.

Triệu Thanh Đại là người trong lòng mình cần gì cứ lấy, Đỗ Kinh Mặc là vợ vợ lâu năm tuỳ tâm độ.ng tình, không bao lâu liền diễn biến thành một phòng cảnh xuân nghiêm cấm trẻ em.

Giữa môi răng dây dưa, Đỗ Kinh Mặc cường điệu nói: "Về sau có ý nghĩ gì phải nói ngay với chị, đừng nghĩ phải rời đi, cũng đừng nghi ngờ chuyện chị yêu em."

Đôi mắt Triệu Thanh Đại còn tràn ngập hơi nước, ngoan ngoãn gật đầu.

Đỗ Kinh Mặc vừa yêu vừa thương, hôn hôn trán nàng nói: "Ngủ đi."

Chờ mãi đến khi người bên cạnh hô hấp vững vàng, lúc này Đỗ Kinh Mặc mới xoay người xuống giường cầm di động gọi điện thoại.

Chuyện cô với Triệu Thanh Đại ở bên nhau cuối cùng vẫn truyền tới tai Đỗ ba. Thế giới này cốt truyện đã phát triển đến hậu kỳ, chuyện không nên phát sinh cũng đã xảy ra hết, Đỗ ba đối với cô bé đã từng là một nửa con gái này chỉ còn lại căm ghét.

Ông hỏi: "Con với Triệu Thanh Đại là chuyện như thế nào? Vì sao lại truyền ra lời đồn kiểu này?"

Đỗ Kinh Mặc: "Ba, trong lòng ba rõ ràng, đó không phải lời đồn, con không có khả năng mặc kệ loại đồn đãi này truyền đi."

"Con có phải muốn làm ba tức chết hay không?" Đỗ ba một tiếng bùng nổ, "Nó đã từng là vị hôn thê của anh con, nó thậm chí còn hại chết anh con! Bây giờ con lại nói với ba con thích nó?!"

Đỗ Kinh Mặc nghe hết lời ông quát, từng câu từng chữ nghiêm túc giải thích: "Ba, vụ tai nạn xe kia là thiên tai, cũng là nhân hoạ, nhưng đó không phải lỗi của Thanh Đại."

"Nếu ba cứng rắn muốn nói sai, đó là con sai. Nếu con có thể tới sớm một chút, em ấy sẽ không đi đến bước cực đoan như vậy, mọi người đều sẽ tốt đẹp."

Vốn dĩ đang ở trạng thái cực kì giận dữ, Đỗ ba nghe xong lời này, sau khi im lặng thật lâu, mở miệng lần nữa thanh âm già nua rất nhiều, như là một trận thở dài: "Ý là con hạ quyết tâm, một hai phải ở bên cạnh nó?"

Đỗ Kinh Mặc thanh âm nhàn nhạt, nhưng ngữ khí kiên định: "Không thể không ở bên nhau."

Bên tai truyền đến một trận tít tít, ba tức giận cúp điện thoại.

Đỗ Kinh Mặc xoa xoa thái dương thở dài, thầm nghĩ lúc này muốn để ba chấp nhận thì phải tốn chút công sức mới được. Cô tắt di động đang muốn về phòng, mới vừa xoay người liền thấy Triệu Thanh Đại đang núp phía sau cửa nghe lén.

Cô cười: "Không phải ngủ rồi? Sao lại ghé vào chỗ này nghe lén vậy?"

Có ánh trăng chiếu lên mặt Triệu Thanh Đại, chiếu rọi đến nước mắt nàng sáng lấp lánh. Nàng nói: "Em chưa từng nghĩ tới, thì ra ánh trăng thật sự sẽ vì em mà đến."

Tỷ tỷ chính là ánh trăng sáng của nàng.

- Toàn văn hoàn-

———————————————