Lam nhi xuyên tới thời hiện đại – Chu Hiểu Nhiễm
~Editor: Hề Tịch
~Beta: Bê
Chương 1: Xuyên qua
"Ca ca, mau tỉnh lại đi, ca ca...."
Giọng nói trẻ con vang lên đầy lo lắng, thêm âm thanh khóc nức nở dội vào màng tai, Tiêu Duyệt Vân hôn mê sau một hồi nhăn nhíu mày liền nhận ra, đây là giọng của tiểu đệ đệ Tiêu Nhạc Dương, cậu nỗ lực khiến bản thân mở mắt tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dính đầy vết bẩn của đệ đệ, lúc này đã trông chả khác gì một chú mèo nhỏ lấm lét.
"Tiểu Dương ngoan, đừng khóc, ca ca ở đây, ca ca đây mà." Tiêu Duyệt Vân đau lòng dỗ dành đệ đệ.
Từ hai năm trước lúc cả hai anh em ôm linh vị vào từ đường bắt đầu giữ đạo hiếu cho đến hiện tại, đệ đệ mới bốn tuổi bỗng một đêm trưởng thành, tính tình trở nên càng trầm ổn nhu thuận, càng hiểu chuyện hơn, chưa bao giờ khóc lớn như vậy. Bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve mặt ca ca, cẩn thận nhìn nhìn, xác định ca ca không có gì không ổn, tiểu nam tử hán sáu tuổi Tiêu Nhạc Dương mới yên tâm ngừng khóc lóc, lấy lại tinh thần áy náy nhìn Tiêu Duyệt Vân.
Tiêu Duyệt Vân vừa buồn cười vừa cầm khăn lau mặt cho đệ đệ, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một khu rừng cổ, cây cối xung quanh đều từ trên 20 đến 30 năm tuổi, vài nhánh cổ thụ xa xa vươn cao tán lá, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tạo thành một hàng vệt sáng đều nhau trải dài trên mặt đất, thi thoảng lại nghe rì rào rì rào. Một vài vệt sáng chuyển thành màu hồng theo tiếng gió chuyển động lao xao, trên cao mơ hồ truyền đến tiếng nổ vang rền, chưa bao giờ nghe thấy.
Tiêu Duyệt Vân nhíu mày, cậu nhớ trước khi hôn mê, cậu cùng đệ đệ đang ngồi trên thuyền lênh đênh giữa biển, mà nơi này rõ ràng là lục địa.
Không lẽ, bọn họ bị bắt về rồi??? Nếu vậy, tại sao lại giả thần giả quỷ đem họ thả giữa rừng cây thế này?????
Sự tình rất kì lạ, nghĩ mãi không ra, Tiêu Duyệt Vân đành quay sang hỏi đệ đệ: "Tiểu Dương, từ khi tỉnh lại đệ có thấy người nào không?"
Tiêu Nhạc Dương lắc đầu, nói: "Không có nha, đệ tỉnh lại chỉ thấy ca ca nằm bên cạnh, đệ kêu hoài không tỉnh, không thấy ai khác."
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Tiêu Nhạc Dương nhăn mũi ngẫm nghĩ, không xác định rõ: "Hình như... khoảng... một phút đồng hồ nha?"
Tiêu Duyệt Vân sờ sờ đầu cậu, lại quan sát xung quanh một hồi, cuối cùng quyết định đi về hướng sáng nhất.
Vốn dĩ cậu định cõng Tiêu Nhạc Dương lên, nhưng tiểu tử này lo lắng cậu vừa mới tỉnh lại, nên nhất quyết muốn tự mình đi bộ, Tiêu Duyệt Vân tiếp tục nhìn quanh, xác định nơi này chỉ có hai người bọn họ, liền đồng ý.
Đi độ nửa giờ, cậu phát hiện một con đường nhân tạo không quá rộng, chỉ đủ cho hai chiếc xe kéo đi qua cùng lúc, nhưng so với tất cả các con đường mà cậu nhìn thấy còn bằng phẳng và đẹp đẽ hơn. Hai huynh đệ quay sang nhìn nhau, quyết định đi tiếp đường cũ, thừa dịp trăng còn chưa lên chạy nhanh tới nơi.
Vô luận thế nào, cần phải tìm thấy người khác thì mới biết được đây là nơi nào.
Lại đi thêm nửa giờ nữa, cuối cùng cũng ra tới đường lớn, bên lề đường có một thanh kim loại dài khoảng hai thước, trên đó có tấm bảng kim loại màu xanh. Nương theo ánh trăng, Tiêu Duyệt Vân nhìn thấy trên đó là dòng chữ màu trắng ghi: "Núi Lưu Dương", "Độ cao từ......", bên cạnh còn ghi vài dòng chữ nhỏ "...đại biểu tập đoàn Quang Vinh.... kho hàng số...", ở giữa còn xen lẫn vài dấu hiệu lạ lẫm, cậu nhìn không hiểu, giông giống kí tự của người Tây Vực.
Tiêu Duyệt Vân cau mày nhìn chằm chằm cái chữ "Quang Vinh" kia, hiện nay Hoàng đế Đại Chu đang rất kiêng kị "Quang Vinh", không ai có thể đem chữ đó công khai mà viết ra. Người này không sợ cả nhà sẽ bị mất đầu vì tột bất kinh sao? Hơn nữa cái chữ "Dương" kia viết kiểu gì vậy nhỉ? Cậu lật tung cả kho chữ trong đầu lên cũng không thể tìm ra từ này. Cái gì mà "Hải bạt", "Tập đoàn"??
Hắn có danh là tài tử Đại Chu, học sâu hiểu rộng, không ngờ có ngày lại bị mấy chữ nhỏ này làm khó.
Đi theo hướng mũi tên chỉ đường, không lâu sau liền tới một ngã tư giao lộ, đèn đuốc sáng trưng, từ xa nhìn lại thấy có không ít người đang ở đó.
Tiêu Duyệt Vân cõng Tiêu Nhạc Dương lên, đề khí vận khinh công, bóng dáng hai người thừa dịp lá cây xung quanh nhiều dễ dàng che dấu, thoắt cái liền bay đến sau cây cổ thụ bên rìa một kiến trúc lạ, lặng lẽ ẩn giấu khí tức.
Trước cửa kiến trúc hình vuông, hai nhóm người ăn mặc kì lạ, tóc tai ngắn cũn đang gườm gườm nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
Tiêu Duyệt Vân im lặng nghe ngóng, tuy rằng cả hai nhóm người nói tiếng phổ thông, khẩu âm khá giống, nhưng cách dùng từ lại làm khó cậu, khiến cậu như rơi vào sương mù, đúng là đàn gảy tai trâu.
Giống như là, hai phe cổ thương (phe đại diện cho thương gia, thương tộc, người buôn bán) đang tranh đấu, Tiêu Duyệt Vân thầm nghĩ.
Phe bên phải lên án đối phương hiếp bức bản thân tới táng gia bại sản, tuyên bố phải báo thù, bên trái kể tội bên phải chuyên làm việc xấu, gieo gió gặt bão, ngôn từ đều hiện rõ sự căm giận nhưng lại có chút kiềm nén.
Không bao lâu, Tiêu Duyệt Vân liền hiểu nguyên nhân, phe bên phải ôm ra một bé gái chừng năm, sáu tuổi. Cô bé sợ hãi khóc thê thảm, không ngừng giãy giụa, liên mồm gọi một người đàn ông ở phe bên trái: "Cậu ơi, cậu ơi..."
"Ninh Tắc Chiến, đây tuy không phải cháu ruột của mày, nhưng tao nghe nói, mày cưng chiều yêu thương nó không khác gì con ruột, đúng không?"
Người đàn ông trung niên cầm đầu phe bên phải tên là Lý Vinh Thái, hắn sờ sờ khuôn mặt non nớt của bé gái, không hề quan tâm tới tiếng khóc của cô bé, nở nụ cười vặn vẹo nhìn Ninh Tắc Chiến: "Tao muốn xem coi, mày vì cứu con nhóc này, có thể nhượng bộ tới mức nào, ngụy quân tử, phi!"
Lúc bên kia đang sợ ném chuột vỡ đồ*, phe Lý Vinh Thái lại đột nhiên xuất hiện hai tên làm phản, ôm lấy bé gái rồi bỏ chạy, thấy cọng rơm cứu mạng sắp bị người đem đi mất, Lý Vinh Thái nhanh chóng phái thuộc hạ cướp người trở lại, tình hình hỗn loạn vô cùng. Hai phe rơi vào hỗn chiến, phe bên trái rõ ràng là người từng được huấn luyện quy củ, hạ thủ tiết chế, hoặc đánh ngất hoặc trói người, không hề ra sát chiêu, mà phe bên phải giống như muốn liều chết, ra tay không theo chiêu số, bạ đâu đánh đó, thắng ở chỗ chiêu chiêu tướng ác, nào côn sắt, rìu, đao thay nhau chọn thân người mà chém.
*ném chuột vỡ đồ: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại
Trong mắt Tiêu Duyệt Vân xuất thân nhà võ, trận đánh nhau này chẳng khác gì đám ô hợp thi nhau cắn xé, sức chiến đấu còn không đủ hạ gục hai huynh đệ nhà cậu, như vậy liền yên lòng. Lại thấy bé gái đã được cậu nàng ôm vào lòng bảo vệ, tình thế cũng nghiêng dần về sự khống chế của phe bên trái, cậu liền thở phào. Thủ đoạn bắt con nít làm công cụ uy hiếp đối phương thật vô cùng hèn hạ, khiến người ta khinh thường, hai phe nhân thủ hành sự theo hai phong cách hoàn toàn trái ngược, mặc dù cậu không muốn gây thị phi, nhưng trong lòng đã dần nghiêng về một phía.
Bỗng "đoàng" vang lên một tiếng thật lớn, một người bên trái hét lên rồi gục xuống, tràng diện nhất thời yên tĩnh, mọi người nhìn lại, trong tay Lý Vinh Thái không biết khi nào đã xuất hiện một cây súng.
Ngay sau đó liên tiếp vang lên tiếng nổ súng, Ninh Tắc Chiến nhanh chống ôm cháu gái tránh né đường đạn, nhưng tay anh dù sao cũng đã bị mấy viên đạn lạc sượt ngang, máu thấm đỏ tay áo sơ mi.
Sau một hồi đạn tạt, phe bên phải điên cuồng xả súng cũng hết sạch hàng dự phòng, Lý Vinh Thái quăng súng đi, móc trong ngực ra một cây khác cùng một cái điều khiển từ xa, hét lớn: "Tất cả đứng yên, cháu ngoan của mày bị tao gài lựu đạn trên người, Ninh Tắc Chiến, mày không muốn chết thì kêu người dừng tay!"
Mọi người kinh ngạc.
Ninh Tắc Chiến biến sắc, nhẹ nhàng kéo áo khoác của cô bé ra, quả nhiên trên bụng nàng bị cột một trái bom hẹn giờ, bởi vì là dạng mini nên nãy giờ không ai phát giác, nhưng Ninh Tắc Chiến biết, uy lực của nó đủ để nổ tung phá nát từng thớ đất trong vòng mười thước xung quanh.
Lý Vinh Thái thật độc ác, dám cả gan làm vậy.
"Ôm cho cẩn thận a, đừng có lỡ run tay mà vấp té nha, ta mà sẩy tay bấm nhầm, là ngươi và cả cháu gái bé bỏng của ngươi sẽ huyết-nhục-tung-tóe, đi gặp Diêm Vương ngay~" Nhân dịp hai phe chiến đấu ban nãy, không biết khi nào Lý Vinh Thái đã lui ra một phạm vi an toàn, thủ hạ của hắn cũng đang dần dần rút lui, lại càng ngày càng gần gốc cây hai huynh đệ Tiêu gia đang ẩn nấp.
Ninh Tắc Chiến cũng mau chóng gọi người phe mình rút lui, đồng thời nhỏ giọng an ủi cháu gái.
"Nhưng, nhưng mà... đại thiếu gia, ngài và tiểu thư thì sao?" Thủ hạ nhìn Ninh Tắc Chiến, lo lắng hỏi.
"Nghe lời, mau chóng rút lui, tránh cho hy sinh vô ích, nhanh."
Nhìn động tĩnh trước mắt, Lý Vinh Thái giễu cợt: "Tới lúc này mà ngươi còn muốn khoác tấm da quân tử, giả vờ tới khi nào? Chậc chậc, đáng thương thật, đến lúc sắp chết mà còn không có ai chôn cùng, hahaha."
"Súc sinh, mày nói cái gì?" Một thanh niên hai mắt đỏ ngầu quát.
"A Quang, lui lại."
Trên hai gốc cây xa xa, hai tay súng bắn tỉa nhắm thẳng vào Lý Vinh Thái, muốn bắn mà không dám ra tay, sợ bắn nhầm vào chiếc điều khiển. Bất đắc dĩ, phương án duy nhất lúc này là hạ gục Lý Vinh Thái, lấy lại cái điều khiển từ xa, giải vây mọi người.
Tiêu Duyệt Vân sớm đã phát hiện hai người này, bởi vì khoảng cách khá xa cũng không chú ý nhiều, đối phương cũng chưa nhận ra cậu. Tốc độ của ám khí màu đen lúc nãy làm cậu kinh sợ không thôi, đối mặt với sự xuất hiện của "lựu đạn" lại càng thêm cẩn thận, thoạt nhìn thì uy lực chắc chắn mạnh hơn cái ám khí đen lúc nãy nhiều lắm, nghe thoáng qua mọi người nói chuyện, chẳng lẽ vật trên tay Lý Vinh Thái kia là chốt điều khiển "lựu đạn"????
Trước mắt, Tiêu Duyệt Vân định xen vào cuộc chiến này.
Cậu phải thừa nhận, bản thân rất thưởng thức thái độ của Ninh Tắc Chiến, bảo vệ người yếu, sát phạt quyết đoán, bình tĩnh không sợ chết, đối xử tử tế với thuộc hạ. Tất cả đều là tố chất mà người tướng lĩnh cần có, cậu nhìn thấy bóng hình phụ thân thấp thoáng trên người đàn ông này.
Bất quá, phụ thân sẽ không phạm sai lầm đến nỗi phải đặt bản thân và tướng sĩ vào hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm như vậy.
Nghĩ tới phụ thân đã mất, trong lòng cậu không khỏi dâng lên sự tưởng niệm mất mát, Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nháy mắt một cái với đệ đệ, ý bảo cậu ngoan ngoãn đứng đợi. Tiêu Nhạc Dương trịnh trọng hiểu ý gật đầu, Tiêu Duyệt Vân lấy ra vài căn tú hoa châm (kim thêu), đề khí nhảy xuống.
Lý Vinh Thái chỉ cảm thấy sau cổ đau nhói, cảm giác tê dại liền kéo tới, trên người cứng đờ không thể động đậy, điều khiển từ xa và súng bởi vì thân thể vô lực mà rơi bộp xuống đất.
Bóng người lóe một cái, Tiêu Duyệt Vân giơ tay tiếp trọn cả hai thứ, tay còn lại từ bên hông kéo ra một thanh trường tiên hắc sắc (roi dài màu đen), thân ảnh quỷ mị cùng tiếng roi vang, chỉ sau vài tiếng hít thở, ngoại trừ Lý Vinh Thái và hai "cọc gỗ" bên cạnh hắn, bảy tám người sống đều ngã rạp trên mặt đất kêu rên.
Ninh Tắc Chiến nhìn thấy dưới ánh trăng, người kia quần áo thật quái dị, cậu đang dùng võ công kỳ lạ đến không tưởng tượng nổi của mình để cấp tốc kết thúc cuộc chiến. Cậu con trai tóc dài mặc hắc y liên tục chuyển mình, lộ ra khuôn mặt đẹp như ngọc khiến người ta phải kinh diễm, trên đôi môi mang một nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cậu tò mò đánh giá hai vật phẩm "nguy hiểm" trên tay, nhìn về hướng Ninh Tắc Chiến mà hỏi: "Xin hỏi, vật này nên giao cho vị nào?"