Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 38




Biên tập: Tiểu Vô Lại

Tiếng trẻ con trong trẻo khiến cho mọi người nhất thời cả kinh, quay đầu lại trông thấy Thẩm Trì ở ngay phía sau mình, nhìn hắn nắm trong tay một con dao găm đặt ở giữa lưng một tên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại không hẹn mà cùng nhau cười phá lên, bầu không khí vốn nghiêm túc nhất thời phá vỡ.

“Ha ha ha ha ha!”

“Tiểu tử này… Ha ha ha…”

Tiếng cười rung trời, chim rừng vỗ cánh phần phật đạp ổ bay ra, xuyên qua cành lá vọt thẳng lên trời.

Một tên trong số đó cười đến không thở nổi, đột nhiên cảm thấy trên trán mát lạnh, giơ tay gạt một cái, phát hiện đúng là bị phân chim rớt trúng, sắc mặt không khỏi cứng đờ, hung hăng vẩy tay, “Mẹ nó thật xúi quẩy.”

“Nghe nói xuất môn bị phân chim rớt phải sẽ xui xẻo, Tào sư huynh ngươi cẩn thận một chút ha ha ha!” Thấy tên kia bị rớt trúng, những tên khác cười càng lớn hơn.

Nam tử được gọi là Tào sư huynh hừ lạnh một tiếng, tiện đà quay đầu nhìn về phía Thẩm Trì, sắc mặt hết sức khó coi, “Tiểu tử, mau khẩn trương đem ngọc giản nhiệm vụ giao ra đây, bằng không cẩn thận lát nữa kiếm của ta đả thương ngươi.”

Thẩm Trì nhíu mày, đem cán dao cầm trong tay đẩy về phía trước một cái.

Thanh niên sau khi phát hiện mình bị Thẩm Trì chế trụ sau lưng vẻ mặt vẫn đầy nhàn nhã dương dương tự đắc, đột nhiên y cảm thấy một cỗ áp lực đang nhào về phía mình, lấy tu vi sấp sỉ Trúc cơ trung kỳ của y, đúng là suýt chút nữa quỳ xuống tại chỗ, trên trán đổ mồ hôi chi chít, cảm giác đau đớn sau lưng càng thêm mãnh liệt, sắc mặt không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ lần này đã chọc phải nhân vật lợi hại, vội vã lớn tiếng hét lên: “Tất cả các ngươi im miệng cho ta!”

Dường như sợ hãi uy nghiêm của tên này, mấy người vốn đang ầm ĩ rất kịch liệt thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

“Tiểu, tiểu sư thúc, có chuyện thì cứ nói từ từ, hà tất phải động dao?” Khóe môi thanh niên cứng ngắc nhếch lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười nịnh hót quái gở, “Thật là không phải, bởi mấy năm nay nhiều lần tham tuyển kiểm tra nội môn đều không thông qua, chúng ta có chút nôn nóng, ban nãy rút được nhiệm vụ quả thực quá khó khăn, mới có thể đưa ra hạ sách này, đại nhân ngài rộng lượng, hãy bỏ qua cho chúng ta lần này đi.”

“Tằng sư huynh, ngươi nói với hắn những lời này làm chi? Chẳng nhẽ mấy người chúng ta còn có thể không bằng hắn sao?” Đệ tử họ Tào mở miệng lần nữa.

“Im miệng!”

Lần thứ hai quát bảo mọi người ngưng ầm ĩ, sắc mặt thanh niên trắng bệch chờ đợi Thẩm Trì đáp lại, những người khác có thể không biết, nhưng hiện tại y quả thực sợ hãi Thẩm Trì ra tay. Thực ra ngoại trừ mũi dao đang chế trụ sau lưng, Thẩm Trì cũng không trói buộc y nửa phần, chỉ cần y tiến lên phía trước một bước liền có thể triệt để thoát khỏi uy hiếp của Thẩm Trì.

Mà hiện tại tu vi của y là Trúc cơ sơ kỳ viên mãn, gần tiến đến trung kỳ, Thẩm Trì nhìn qua chỉ là Trúc cơ sơ kỳ dáng vẻ còn có chút phù phiếm, nhưng chính vì điều này, từ đầu đến giờ y đã hết lần này đến lần khác cũng không thể thử nghiệm thành công.

Cho nên, có khả năng nhất chính là, Thẩm Trì căn bản không phải phế linh căn trong truyền thuyết, thậm chí hắn còn che giấu tu vi!

Nghĩ đến điểm này, y không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Mười tuổi, ba năm tu vi đã tới Trúc cơ trung kỳ, đây quả thực mới nghe lần đầu, hơn nữa Thẩm Trì còn là đệ tử nội định của Minh Lệ trưởng lão, cho dù lần kiểm tra này có qua hay không, tương lai bọn chúng thấy hắn đều phải gọi hắn một tiếng sư thúc, ý thức được tình hình, đầu óc thanh niên vốn ngu muội do không qua kiểm tra chợt tỉnh táo lại, trong đầu chỉ còn lại hai chữ… Xong rồi.

Những tên khác lại tỏ ra rất khó hiểu về hành vi của thanh niên, dĩ nhiên lại sợ một thằng nhóc cao chưa đến bả vai mình, theo quy tắc kiểm tra lần này, cho dù bọn chúng cướp bóc Thẩm Trì thì thế nào, không phải nói cường giả vi tôn sao?

“Đem mấy thứ giao ra, đạn báo hiệu, ta sẽ thả các ngươi đi.” Đầy hứng thú nhìn biểu hiện của mấy người này, Thẩm Trì lần thứ hai mở miệng.

Nếu không phải hắn còn muốn tu hành ở Thừa Kiếm tông, e rằng con dao trong tay đã không chỉ đặt ở sau lưng tên này, chẳng qua… Dường như cũng không quy định lúc tranh đoạt không thể đả thương người, nghĩ thế, ánh mắt Thẩm Trì sáng rực lên.

Các đệ tử vốn có phần không kiên nhẫn nghe được lời ấy, nhất thời cao giọng quát: “Ngạo mạn!”

Giọng nói mọi người cùng đan xen một chỗ có vẻ hết sức huyên náo, Thẩm Trì nhíu mày, hơi cất cao giọng nói, “Không bằng như vậy, nếu các ngươi đánh thắng ta, ta liền đem ngọc giản nhiệm vụ giao cho các ngươi, nếu các ngươi thua, phải lưu lại đây cùng với một cánh tay phải, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, tiếp theo lại là một trận cười sặc sụa, tên đệ tử họ Tào đáp rằng: “Không cần nói chỉ một cánh tay phải, coi như cả hai cánh tay cũng có thể cho ngươi, ha ha ha ha, thực sự chẳng ra làm sao!”

Lúc nói xong câu cuối cùng, mấy người lại bò lăn ra cười.

Thời gian đám người này tiến vào Trúc cơ kỳ cũng chẳng phải mới mấy năm, nhiều năm qua tu vi chưa từng tiến triển, chút tâm tính xem như thuần lương khi mới nhập tông cũng dần dần bị mài mòn, trở nên xốc nổi bất kham, cho nên mới phát sinh tình huống luôn xem thường người khác.

“Được.” Ánh mắt dừng lại trên người mấy tên này, Thẩm Trì cười đến híp cả mắt, vẻ mặt có chút nóng lòng muốn thử.

Mấy tên đệ tử đứng đối diện với hắn không khỏi giật mình, nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần, nắm chặt kiếm, thầm nghĩ thế mà suýt chút nữa trúng phải mỹ nhân kế.

“Ta không tham gia, ta nguyện lưu lại ngọc giản cùng đạn báo hiệu.” Giữa lúc hai bên đang giằng co, cục diện ở thế hết sức căng thẳng, thanh niên bị Thẩm Trì uy hiếp đột nhiên mở miệng, vừa nói y vừa lấy ra ngọc giản, lui về phía sau đưa Thẩm Trì, tay kia nhanh chóng móc ra đạn tín hiệu, một luồng pháo hoa thanh sắc phóng lên trời cao, sau đó nơm nớp lo sợ hỏi: “Có thể, có thể thả ta không?”

Thẩm Trì nhận lấy ngọc giản trong tay y, nói: “Tay phải.”

Thanh niên vốn đang cố gắng thuận theo nghe thấy yêu cầu này, sắc mặt trở nên giận dữ, “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Tiểu tử xem chiêu!”

Cùng lúc đó, những tên còn lại cầm kiếm đằng đằng sát khí bao vây Thẩm Trì lại.

“Ah.”

Thấy vậy, Thẩm Trì nở một nụ cười thành tiếng, cũng không nói lời vô ích, thu lại dao găm, nghiêng người tránh thoát thế tiến công đang đến trước mặt, hắn vung tay đánh lên, vừa hạ xuống, cánh tay của thanh niên liền đồng thời bị chém rụng, ngay lập tức máu tươi phun ra bắn vào mặt hai tên đang tấn công tới.

“A!!!” Đột nhiên mất đi hai cánh tay, thanh niên kêu đau thảm thiết.

Hai tên bị máu đỏ tươi trước mắt làm cho mê muội nhất thời sửng sốt, nhưng Thẩm Trì cũng không mảy may dừng lại, dồn lực vào cánh tay, nhảy lên một cái mạnh mẽ tiếp cận sát hai người, gạt ra thế kiếm của đối phương, giơ tay chém xuống, lại thêm mấy cánh tay rơi rụng.

Năm tên còn lại thấy tình hình không ổn, sau một kích không trúng liền lui về phía sau mấy bước, mà lúc này mấy cánh tay vừa vặn rơi xuống dưới chân bọn chúng, thấy cánh tay vẫn còn đang động đậy, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, kẻ này rốt cục làm thế nào vậy?

Nhìn từ tu vi, cảnh giới Trúc cơ của Thẩm Trì cũng không ổn định, làm sao có được tốc độ nhanh như vậy?

Không đến nửa chén trà nhỏ, Thẩm Trì liền đem mấy người còn lại giải quyết triệt để, hơn mười cánh tay lung tung rơi trên mặt đất, các đệ tử nằm lăn lộn kêu lên đau đớn, cục diện có vẻ vô cùng hỗn loạn.

Quên mất để cho bọn chúng lấy ngọc giản ra trước, Thẩm Trì đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lập tức tiến lên, trong tầm mắt căm hận đến xương tủy của bọn đệ tử từng bước đem túi đựng đồ của chúng thu vào, sau đó mang toàn bộ đạn tín hiệu châm lửa, mới nhảy lên rời đi.

Một lát sau, hộ pháp tông môn phụ trách an toàn kiểm tra lần này chạy tới, thấy đống hỗn độn đầy đất tỏ ra hơi kinh ngạc một chút.

“Hộ pháp, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta, chúng ta chẳng qua là thấy tiểu sư thúc còn nhỏ tuổi, muốn đồng hành cùng hắn, nếu gặp nguy hiểm phát sinh cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng hắn chẳng những không cảm kích, ngược lại còn đả thương chúng ta như vậy.”

Sau khi nghe xong mấy người khóc lóc kể lể đổi trắng thay đen, vài hộ pháp Nguyên anh từ khi bắt đầu kiểm tra vẫn luôn một mực chú ý đến mấy tên đệ tử cực kỳ khác biệt này, trong lòng từng dâng lên vài phần đồng tình với bọn chúng trong nháy mắt tan biến hoàn toàn, “Trong số các ngươi có không ít tư chất thượng giai, có biết tại sao lại bị phân ở ngoại môn không?”

“Aizz… Vì sao?” Hộ pháp chẳng những không nói muốn làm chủ cho bọn chúng, còn hỏi đến vấn đề này, các đệ tử vốn đang chìm đắm trong đau đớn chợt cả kinh, mấy người bọn chúng phần lớn là tư chất song linh căn, theo lý mà nói nên trực tiếp vào thẳng nội môn, nhưng cố tình lại bị phân đến ngoại môn.

“Lúc Thừa Kiếm tông chiêu thu tân đệ tử, nghị lực, ngộ tính, tâm tính, căn cốt đều là tiêu chuẩn tuyển chọn, chỉ cần bốn hạng này ưu tú, cho dù là tam linh căn cũng có thể vào nội môn, mà người có tâm tính tương đối bạc nhược, coi như tư chất đơn linh căn cũng trước tiên phải ở ngoại môn rèn luyện một thời gian, đợi lên Trúc cơ mới tiến hành kiếm tra lần thứ hai.”

“Nói vậy các ngươi cần phải biết được, đệ tử ngoại môn Thừa Kiếm tông không có đồng phục, không có đạo hiệu, cũng không được ghi tên vào tông thạch, cách trăm năm lại tiễn một nhóm đệ tử xuống núi, trong đó nguyên nhân đa số là bởi tâm tính quá kém, mà nhìn từ biểu hiện ban nãy của các ngươi, Thừa Kiếm tông ta vốn chẳng lo thiếu người, ta sẽ bẩm rõ chưởng môn, không cần chờ đến kỳ hạn trăm năm sẽ tiễn các ngươi xuống núi trước.”

Chẳng hề quan tâm phía sau lưng xảy ra chuyện gì, Thẩm Trì cũng không gấp hoàn thành nhiệm vụ, tùy ý đem ngọc giản nhiệm vụ của những tên đó trong túi trữ vật lật ra xem, phát hiện trái ngược với nhiệm vụ của hắn, mấy mục nhiệm vụ này quả thực khó hơn rất nhiều, chỉ từ vị trí mà nói, cũng tới gần phía sâu nhất bên trong sơn cốc Thiên Sơ phong.

Bất luận núi rừng nơi nào đều có một đặc tính, càng đi sâu vào bên trong đẳng cấp yêu thú càng cao, sơn cốc Thiên Sơ phong tuy đẳng cấp yêu thú đều ở trên dưới Trúc cơ, nhưng đẳng cấp cao nhất cũng là Trúc cơ trung kỳ, Trúc cơ sơ kỳ chống lại Trúc cơ trung kỳ không khác nào tự tìm đường chết.

Cho nên đối diện với mấy nhiệm vụ hiển nhiên là không thể hoàn thành, mấy tên kia mới có thể làm ra hành vi như vậy, nhưng bọn chúng rõ ràng đã chọn sai đối tượng đầu tiên rồi.

Thẩm Trì ném đi cái ngọc giản trong tay, chẳng qua cũng thật vừa khéo, tất cả đám người kia dĩ nhiên đều chọn phải nhiệm vụ khó khăn, chẳng lẽ là Thẩm Vô Hoặc ra tay?

Tiếp theo Thẩm Trì lại lần nữa gặp qua vài tên chặn đường tương tự, đáng tiếc lợi hại nhất cũng chỉ tiếp được ba chiêu dưới tay hắn, hầu như hoàn thành nhiệm vụ không chút lắt léo nào.

Thu hồi lại nội đan yêu thú nhiệm vụ yêu cầu, lúc Thẩm Trì ngẩng đầu lên không khỏi bị kinh động, một mảnh cây cối rừng rậm vừa rồi thế mà trở nên trống trải quang đãng, biến thành một khoảng đất bằng phẳng mênh mông, mùi lá khô mục quanh quẩn bên mũi cũng biến thành hương linh thảo ngây ngất, phía xa xa đúng là một mảnh linh thực.

Từ xa nhìn lại, các loại linh thảo chia làm vài mảnh vườn thuốc rất có quy luật, ở bên rìa phân bố rất nhiều cây linh quả kết trái đỏ thẫm, từ phía Thẩm Trì nhìn sang có thể thấy trong đó bao gồm không ít cây linh thảo linh quả cấp ba trở lên, mà nhìn niên đại dường như đa số đều đã hơn một ngàn năm, từ phương thức sinh trưởng xem ra những linh thực này cũng không có mảy may vết tích bị ngắt qua.

Mảnh linh thực này hiển nhiên có người trồng.

Thẩm Trì vẫn chưa manh động, chỉ đứng tại chỗ ngắm nhìn một hồi, xung quanh mảnh vườn này bố trí vài lớp pháp trận, những pháp trận này sắp đặt cực kỳ tinh diệu, nếu không phải Thẩm Trì đúng lúc dẫm nát bên rìa ngoài cùng huyễn trận, mà huyễn trận này nguyên do thời gian quá lâu mới có chút tổn hao, thì hắn căn bản không thể phát hiện ra được mảnh linh địa.

Chẳng qua nhìn từ mức độ hao mòn của huyễn trận, mảnh linh thực này đã là vật vô chủ rồi.

Hiện tại còn có hai ngày chính là thời hạn kết thúc kiểm tra, mà pháp trận ở đây tuy niên đại đã lâu nhưng bởi bố cục cực lớn, lấy tu vi của hắn bây giờ muốn phá vỡ cũng không phải chỉ mất một ngày, hơn nữa nơi đây ít người ghé đến, hiện giờ hắn cũng không cần những linh thực này ngay. Nghĩ thế, Thẩm Trì nhìn lại dấu vết mấy pháp trận dưới chân không thể xét kỹ, thủ pháp bày trận của huyễn trận này vô cùng quái dị, Thẩm Trì tìm sấp sỉ nửa canh giờ mới đem các trận điểm bù cho đủ.

Xác định chỉ do năng lượng trận pháp không đủ, Thẩm Trì lấy ra hơn mười miếng linh thạch thượng phẩm, sau khi lưu lại ấn ký của mình lên tâm trận, tiếp tục thả vào mỗi trận điểm một miếng linh thạch.

Sau khi tất cả ổn thỏa, Thẩm Trì lui về phía sau một bước, cảnh tượng trống trải vừa rồi thoáng chốc khôi phục thành rừng rậm thăm thẳm.

Ghi lại đại khái phương hướng nơi này, Thẩm Trì phi thân lao ra ngoài rừng.

Khu rừng này thực sự quá lớn, lại có lệnh cấm bay, vô phương ngự kiếm, các đệ tử chỉ có thể chạy ra, dựa theo tính toán ban đầu của Thẩm Trì, hai ngày vừa đủ để hắn ra ngoài.

Nhưng lúc nãy dây dưa thêm một hồi, cũng khiến cho thời gian vốn có phần căng thẳng càng thêm cấp bách hơn.