Biên tập: Tiểu Vô Lại
Ngoài tiền sảnh gió rét, ánh nến trong phòng tối đi, hơn nửa ngọn đèn đều lóe lên mấy hồi rồi bị gió thổi tắt, đem thân hình Thẩm Trì lồng vào trong bóng tối u ám.
Dường như có cảm ứng, chư vị nữ tử họ Thẩm trong phòng đều đứng lên, đưa mắt nhìn ra trước cửa, ngay cả tiểu muội nhỏ tuổi nhất cũng sửa sang ngay ngắn lại quần áo, mở to mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa đen ngòm.
Không lâu sau, vài tên người ở mặc áo xanh nối đuôi nhau tiến vào, hai tay đặt bên hông, im lặng khom người đứng hai bên trái phải tiền sảnh.
Mọi người trong phòng nhất thời đều nín thở mà đợi.
“Theo ngươi nói, Thẩm gia ta nhất định có thể phục hồi lại vinh quang ngày trước!”
Một tiếng cười sang sảng xuyên thủng màn đêm, là một vị lão giả râu tóc bạc trắng tráng kiện cao lớn, lão bước nhanh vào trong phòng, không khách khí chút nào ngồi xuống vị trí thủ vị giữa phòng, vẫy tay cho hạ nhân lui ra, bưng chén trà nóng một hơi uống cạn, quan sát bọn trẻ còn hơi mất tự nhiên một phen, gật đầu nói: “Không tệ không tệ, đều có linh căn, Thẩm Liệt, ngươi thế mà sinh được mấy đứa con tốt.”
Lời nói này rơi vào trong tai mọi người, làm cho mấy vị thiếu niên thiếu nữ trong phòng đang hướng tới tiên đạo sắc mặt ửng đỏ, vẻ mặt có một chút kích động.
“Được trưởng lão khen ngợi, Thẩm Liệt không dám nhận.” Nam nhân bước vào cửa tuấn mỹ nổi bật, hai tay ôm quyền hành lễ với lão giả đang ngồi, tiện đà nhướng mày, hắng giọng nói: “Mấy người các ngươi, còn chưa hành lễ với đại trưởng lão.”
Lão giả vuốt chòm râu, nhìn từng tiểu bối hành lễ, cuối cùng ánh mắt rơi vào một thân hình gầy gò trong góc chưa hề động đậy, “Thằng bé này cũng là con trai ngươi? Tại sao trên người lại ẩm ướt như thế?”
Theo ánh mắt của lão giả, Thẩm Liệt rốt cục chú ý đến Thẩm Trì tựa như hòa cùng một thể với bóng tối, thấy hắn không nhúc nhích, cả giận nói: “Thẩm Trì, còn không qua đây hành lễ.”
Nghe thấy phụ thân nổi giận, trong mắt mấy vị tiểu bối nhất thời tràn đầy sự hả hê, tên Thẩm Trì này gặp phải xui xẻo rồi.
Hồi lâu sau, ngay lúc Thẩm Liệt muốn tự mình tiến lên lôi Thẩm Trì ra, bóng người trong góc tường rốt cục động đậy.
Chỉ thấy thân hình gầy gò dường như đứng không vững, cơ thể hơi lung lay chậm rãi bước ra chỗ sáng, lúc bước qua bàn trà còn vô tình hơi đụng vào góc bàn, bàn trà gỗ hồng tâm không hề lay động mà hắn thì lảo đảo một cái suýt bị ngã.
Thấy tình huống này, mấy tiểu bổi đều kìm nén đến mức hai má đỏ bừng, không biết là người nào khì khì trước một tiếng, sau đó tại đây liên tiếp vang lên vài tiếng phụt cười, ngay cả Thẩm Khoát mới vừa xong vẫn duy trì nghiêm túc trong mắt cũng đầy ý cười.
Hai tay Thẩm Trì đè lên bàn trà ổn định thân hình, hơi cúi đầu, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đứa trẻ tám tuổi mà thân hình chỉ như lên sáu, quần áo trên người cũ nát không vừa còn mang theo hơi ẩm ướt, tóc ướt bù xù, sắc mặt trắng bệch, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra đứa bé này cực kỳ không ổn.
Thẩm Liệt chỉ nhìn thoáng qua liền cau mày, chỉ trích: “Nhìn xem ngươi tự biến mình thành cái dáng vẻ lụi bại này, nói ra còn tưởng Thẩm phủ ta bạc đãi ngươi.”
Trong giọng nói không có nửa điểm tội lỗi, nghiêm chỉnh tựa như bản thân chẳng nghĩ đến việc mình là cha của đứa bé này.
“Được rồi, ngươi an tĩnh chút đi.” Lúc này đại trưởng lão lên tiếng cắt ngang Thẩm Liệt, ánh mắt của lão rơi vào trán Thẩm Trì, thần sắc chuyên chú, giống như đã phát hiện ra bảo vật gì đó, con mắt phát sáng, thở dài: “Linh cốt vốn có, dáng vẻ kỳ tài tu chân, hiếm thấy, hiếm mà thấy được!”
Lời ấy khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì đột nhiên biến đổi.
Mấy vị tiểu bối tràn đầy ghen tuông, ngay cả Thẩm Duyệt còn nhỏ tuổi cũng quăng cho Thẩm Trì một ánh mắt thù địch.
Thẩm Trì đương nhiên cũng nghe được lời của đại trưởng lão, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng không có mừng rỡ chỉ có trào phúng.
Ánh mắt dời khỏi đỉnh đầu Thẩm Trì, trong lòng Thẩm Liệt tràn đầy phức tạp nói: “Đại trưởng lão, đúng là thật chứ?”
Đại trưởng lão nói: “Đương nhiên không phải là giả, hãy để cho ta nhìn lại.” Tay vẫy vẫy về phía Thẩm Trì, “Tiểu bối, qua đây một chút.”
Thẩm Trì nghe vậy tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt đại trưởng lão, lúc lão giả đưa bàn tay bao phủ huyệt linh thiên của Thẩm Trì, ngón tay của y trong tay áo nắm thành quyền, mãi đến khi đối phương thả tay ra mới chậm rãi buông lỏng, lui ra phía sau mấy bước.
Nhìn quá trình kiểm tra linh căn kết thúc, ánh mắt Thẩm Liệt ngầm mong đợi, “Thế nào?”
“Haiz.” Đại trưởng lão thở dài, vẻ mặt đầy tiếc hận, “Đáng tiếc a, đáng tiếc.”
“Sao lại là đáng tiếc?”
“Đứa trẻ này toàn thân linh cốt vốn có không sai, linh căn cũng là băng linh căn cực kỳ thuần khiết, nhưng trong đó lại xen lẫn một cỗ linh căn khác, nếu là linh căn nào đó còn tốt, nhưng lại là hỏa linh căn tương khắc, nếu như tu tiên chỉ có một con đường là bạo thể mà chết, xem ra cuộc đời này của hắn đã định trước vô duyên với tiên đạo.”
Nghe trưởng lão nói như vậy, vẻ mặt Thẩm Liệt ban đầu là vui vẻ, lập tức cả kinh, lúc nghe Thẩm Trì vô duyên với tiên đạo lại tràn đầy phức tạp, cuối cùng lại là khẽ thởi dài một tiếng, nhìn qua giống như một người cha làm tròn bổn phận.
Thẩm Trì đem vẻ mặt của đối phương thu hết vào mắt, trong lòng giễu cợt, nét mặt lại làm ra vẻ co ro khúm núm, dường như không hiểu mọi người đang nói chuyện gì, thân thể run rẩy lui qua một bên.
Nếu đã định trước hắn vô duyên với tiên đạo, mọi người cũng chẳng còn quan tâm đến Thẩm Trì, mặc kệ hắn co ro vào trong bóng tối lần nữa.
“Thằng bé Thẩm Khoát này không tồi, song linh căn thủy mộc, coi như ở đại tông môn cũng là linh căn thượng phẩm…”
“Cảm ơn đại trưởng lão…”
Ở trong một góc không ai chú ý, lưng của Thẩm Trì lại dính lên mặt tường, lần thứ hai đem cốt truyện hoang đường mới vừa rồi hệ thống truyền vào trong đầu xem qua một lần.
Đây là kịch bản lấy Thẩm Vô Hoặc làm trọng tâm, kể về câu chuyện Thẩm Vô Hoặc làm sao từ một vị thiên chi kiêu tử đạt được cơ duyên không ngừng thăng cấp trong tiên giới, còn hắn Thẩm Trì, danh hiệu ở trong sách chỉ có hai chữ Ma Tôn, sau khi chết ở chương quyết chiến cuối cùng, trong miệng Thẩm Vô Hoặc chưa từng một lần nhắc đến tên hắn, trong sách cũng không nói đến suy nghĩ của Thẩm Vô Hoặc sau đó, chắc hẳn có nhắc đến cũng chỉ là cười nhạo mà thôi.
Có phải nhân vật trong sách hay không Thẩm Trì cũng không thèm để ý, nếu đã không chết trong trận quyết đấu kia với Thẩm Vô Hoặc, kiếp này hắn đương nhiên cũng sẽ không đi lại con đường như kiếp trước, còn về hệ thống này, trong đầu Thẩm Trì chỉ có hai chữ – phiền phức.
[Giới thiệu cốt truyện xong rồi, ngươi có thể rời đi.]
[Thưa chủ nhân, hệ thống nhân vật phản diện ngẫu nhiên chọn nhân vật phản diện làm mục tiêu, phối hợp với nhân vật phản diện phản kích. Ngài là chủ nhân đầu tiên chưa từng mất đi ý thức tiếp nhận cốt truyện, hệ thống tặng cho nhân vật phản diện ngài một gói quà lớn.]
[Ta nói, để ngươi rời đi.]
Khí tức trên người Thẩm Trì thực sự quá kinh khủng, hệ thống có thần kinh bách chiến cũng sắp không chống đỡ nổi, bèn mê hoặc, [Di vật của mẫu thân bị cướp đoạt, dung mạo bị hủy, suốt đời cô khổ, khó khăn lắm mới bước lên ngôi vị Ma Tôn lại bị nam chính làm hại, tự bạo mà chết, ngài không muốn thay đổi tất cả những điều này sao?]
[Ta sẽ tự thay đổi tất cả, không cần ngươi nhúng tay.]
[Hệ thống có thể trợ giúp, nâng cao xác suất thành công của ngài.]
[Không cần.]
Thẩm Trì không thèm lay động trước sự mê hoặc của hệ thống, ngay từ kiếp trước hắn trải qua vô số bài học kinh nghiệm đã hiểu rõ, trên đời không có ai cho không nhau cái gì, cho dù là tên ăn mày muốn có được thức ăn cũng phải bỏ ra tôn nghiêm và nhún nhường, huống chi là trở thành trợ lực lâu dài cho hắn?
[Hệ thống sẽ tự động thoát ra khi nhân vật phản diện phản kích đến giới hạn 100%, thời gian này không có cách nào rời khỏi chủ nhân.]
Lúc này mấy vị tiểu bối Thẩm gia đã kiểm tra linh căn hoàn tất, trong đó Thẩm Khoát là thủy mộc linh căn, tư chất thượng đẳng, Thẩm Ích là kim hỏa thổ tam linh căn, hai vị tiểu thư là mộc khí thổ tam linh căn, đều là tư chất trung đẳng.
Thẩm gia rất nhiều năm đã không có nhiều vãn bối có linh căn như vậy, huống chi phía trên còn có một Thẩm Vô Hoặc, nghĩ đến tương lai Thẩm gia sau này liên tục xuất hiện nhân tài, quả thực khiến cho Thẩm Liệt vui vẻ ra mặt, nói khách sáo với đại trưởng lão vài câu, phất tay với mọi người, khó mà có được vẻ mặt ôn hòa, “Trời không còn sớm, đều lui ra đi, hôm nay nghỉ ngơi trước, sáng sớm mai ăn xong bữa cơm đến tàng thư các, vi phụ cho các ngươi lựa chọn công pháp thích hợp.”
Nghe được Thẩm Liệt nói như vậy, Thẩm Ích tiến lên một bước nghi ngờ hỏi: “Phụ thân, ta nhớ trước khi tiên môn thu đồ đệ đều không cho tu luyện các công pháp, chúng ta không đi tiên môn tuyển chọn sao?”
“Các ngươi là con cháu Thẩm gia, tất nhiên là không cần phải đi tiên môn làm môn sinh thấp kém làm gì.”
“Còn đại ca? Vì sao hắn…”
“Hắn? Hắn không giống.” Thẩm Liệt cắt ngang lời chất vấn của Thẩm Ích, giận tím mặt lại, “Được rồi, đi xuống đi, không cần nhiều lời, đây là quy củ của Thẩm gia.”
“Từ nhỏ ngươi đã thiên vị Thẩm Vô Hoặc, bây giờ thậm chí một chút chỗ trống cũng không lưu lại cho chúng ta, chúng ta đều không phải là con của ngài sao? Tại sao hắn lại không giống? Chẳng lẽ cũng do bà mẹ kia mất sớm…”
“Im miệng, lui xuống phía dưới!” Sắc mặt Thẩm Liệt trầm như mực, nếu không có đại trưởng lão ở đây, sợ rằng bàn tay của y đã vung lên mặt Thẩm Ích rồi.
Thẩm Ích bị dọa run cầm cập, lui về phía sau một bước, ngửa đầu muốn phản bác lại bị Thẩm Khoát kéo một cái, không cam lòng mà im miệng.
“Phụ thân, đại trưởng lão, chúng ta cáo từ trước.” Hành vi của Thẩm Khoát không thiếu chút cấp bậc lễ nghĩa nào, ánh mắt nhìn về bóng người trong góc, “Thẩm Trì, đi thôi.” nói xong, liền kéo Thẩm Ích bước ra khỏi cửa.
“Trẻ con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cần gì phải nổi giận như vậy?” Đại trưởng lão nâng chén trà lên, tiếng nắp chén chạm vào nhau vang lên tiếng thanh thúy, “Chẳng qua, tiêu tử Vô Hoặc kia, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Haiz, khi đó…”
Âm thanh sau lưng dần dần lùi xa, mưa đã ngớt, sắc trời quang đãng, trong không khí quanh quẩn mùi hương bùn đất.
Thẩm Trì bước qua hành lang uốn khúc, đi đến tiểu viện rách rưới của mình.
“Đứng lại.”
Thẩm Ích dẫn theo hai gã đầy tớ, đã đợi trên đường Thẩm Trì đi ngang qua một lúc, y vừa mới bị phụ thân khiển trách xong, từ trước đến nay y vốn không kìm nén được nóng nảy, nhu cầu cấp bách muốn tìm người trút giận, mà Thẩm Trì đã được xác định là vô duyên với tiên đạo đương nhiên trở thành đối tượng tốt của y.
Thẩm Trì cũng không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Ích, vòng qua y tiếp tục đi về phía trước.
Sao có thể cho phép mình bị khinh thường như vậy, khuôn mặt Thẩm Ích nhất thời đen lại. Nó vung tay lên, hai gã đầy tớ bên người ngăn cản Thẩm Trì, Thẩm Trì không thể không dừng lại.
Một tay đẩy tên đầy tớ ngăn cản trước mặt ra, Thẩm Ích đứng cản ngay ở chỗ khe hở, đối diện Thẩm Trì. So với Thẩm Ích mười ba tuổi có dư, thân hình Thẩm Trì cực kỳ nhỏ bé, chiều cao của hắn chỉ vừa đến ngực y, nhìn từ trên cao xuống, trong lòng Thẩm Ích không khỏi dâng lên sảng khoái, “Tiểu dã chủng không cha không mẹ, thời điểm đại trưởng lão vừa mới nói ngươi trời sinh linh cốt rất vui vẻ hả. Chậc chậc, đáng tiếc, phế linh căn ha.”
Hai tên đầy tớ cũng cười cợt ríu rít lên tiếng theo. Thường ngày bọn chúng đương nhiên không dám giữa ban ngày ban mặt mà cười nhạo Thẩm Trì, bất luận thế nào Thẩm Trì cũng có danh là tiểu thiếu gia ở đây, là hạ nhân ở Thẩm phủ, vẫn phải duy trì vẻ ngoài khiêm nhường. Nhưng sau ngày hôm nay, trên dưới Thẩm phủ còn ai không biết Thẩm Trì chính là một tên phế vật không có tương lai, tất nhiên bọn chúng không cần khách khí nữa.
Nhìn Thẩm Trì không lên tiếng, Thẩm Ích chẳng hề cảm thấy không thú vị, ngược lại nhướn mày vòng quanh Thẩm Trì quan sát một phen, tiện đà hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy chán ghét, “Lưng ưỡn thật thẳng nhỉ, năm đó hồ ly tinh mẹ ngươi chỉ bằng gương mặt này vào cửa Thẩm gia ta, bây giờ bà ta chết rồi, nhưng ngươi lại kế thừa hình dáng của ả, đều giống nhau khiến người khác nhìn muốn ói. Thật không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí, còn dám đứng trên địa bàn Thẩm phủ ta.”
“Ngươi bảo, nếu như ta xé nát khuôn mặt này của ngươi, cha còn có thể giữ tên phế vật này ở quý phủ sao?” Trong tay Thẩm Ích cầm một con dao găm, lưỡi dao màu bạc xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, “Con dao này là pháp khí cha cực kỳ quý trọng, dấu vết nó lưu lại bất luận dùng phương pháp nào đều không thể loại bỏ, chỉ cần như vậy,” y nâng lưỡi dao găm làm bộ rạch một cái lên mặt Thẩm Trì, “Rạch nhẹ một cái lên gò má trơn nhẵn của ngươi, toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp này liền xong rồi! Ha ha ha!”
Nở nụ cười một lúc, ánh mắt Thẩm Ích do dự đảo một vòng trên khuôn mặt Thẩm Trì, đang chuẩn bị động thủ, đã thấy Thẩm Trì vốn nên bị y dọa sợ đến mất hồn mất vía bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời y run tay một cái, con dao găm suýt chút nữa rơi xuống đất.