Biên tập: Tiểu Vô Lại
Vốn bình thường Thẩm Trì đã vô cùng đẹp, làn da trắng như ngọc, lễ phục màu đỏ thẫm khoác lên người nhất thời toát lên vẻ kỳ diễm vô song, khóe mắt chân mày đều quyến rũ mê hoặc lòng người.
Tùy ý để Thẩm Vô Hoặc buộc đai lưng cho hắn, Thẩm Trì nhướn mày nhìn Thẩm Vô Hoặc cười: “Thế nào?”
Thẩm Vô Hoặc ôm lấy Thẩm Trì, cổ họng khàn khàn: “Rất đẹp.”
Thẩm Trì đã sớm quen thân mật với Thẩm Vô Hoặc, tiện thể tựa lên người y, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, đúc kiếm thực sự hao tổn rất nhiều tinh lực của hắn, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, những ngày qua lại bận bịu việc kết đạo, thực sự hơi mệt một chút.
Thấy Thẩm Trì ngủ mất, Thẩm Vô Hoặc cẩn thận ôm hắn vào trong ngực, cởi y phục, sau đó đặt hắn lên giường đắp kín chăn, nhìn hắn một hồi lâu giống như trân bảo, Thẩm Vô Hoặc cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trán Thẩm Trì, tiếp theo đứng dậy đi tới phòng bế quan.
Linh khí ở Dư Lan phong vốn dồi dào, nhưng linh khí ở phòng bế quan trong linh phủ lại gấp ba bốn lần bên ngoài, linh khí nồng đậm dồn nén trong không khí có vẻ hơi kết dính nhưng vẫn khiến người ta sảng khoái toàn thân.
Lúc này trong phòng bế quan rộng lớn trống không, vị trí giữa phòng đặt một chiếc đệm hương bồ màu xanh, trên đệm có một con mèo nhỏ đang nằm cuộn tròn.
Từ sau lần thay lông đó, con mèo nhỏ đã ngủ liền mười năm, Thẩm Vô Hoặc đưa mắt nhìn nó, cất bước đi đến bên cạnh, lúc chỉ cách khoảng ba bước bèn dừng lại: “Ngươi đã tỉnh dậy bao lâu?”
Mèo đang giả bộ ngủ: “…” Điều này cũng có thể nhìn ra sao?
Sau đó Chấp Ảnh đánh nhau với Thẩm Vô Hoặc, nó không tin, nó đã thăng cấp mà vẫn không đánh lại y, hôm nay nó nhất định phải rửa sạch nhục nhã.
Bạch hổ đồ sộ với cặp sừng vàng mọc dài cùng đôi mắt vàng óng xinh đẹp, hai cánh trên lưng đã dài ra phân nửa, tuy có hơi non ớt nhưng uy thế cũng dọa người, nó ngẩng đầu gầm lên kéo đến uy áp, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay phóng tới Thẩm Vô Hoặc.
Không đến hai mươi chiêu, Chấp Ảnh đã bị Thẩm Vô Hoặc dùng chân giẫm trên mặt đất gào khóc không ngừng: Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sau đó lại bị Thẩm Vô Hoặc đạp bay vào góc.
Chấp Ảnh gào một tiếng khóc toáng lên.
Âm thanh phát ra trong miệng quả thực là giọng con nít: “Ngươi ức hiếp ta, ta phải đi tìm chủ nhân tố cáo!”
Thẩm Vô Hoặc: “…”
Cuối cùng Chấp Ảnh cũng không đi cáo trạng, bởi vì Thẩm Trì ngủ liền hai ngày, lúc tỉnh lại hắn thấy toàn thân sảng khoái, thần thức đã tiêu hao quá nhiều lúc đúc kiếm đã hoàn toàn khôi phục, thần lực trong cơ thể dồi dào, thậm chí mơ hồ có thể đột phá Huyền kỳ tầng hai, đây không thể ngờ là niềm vui ngoài ý muốn.
Mà ngày hôm nay cũng là ngày hắn kết đạo với Thẩm Vô Hoặc.
Tu giả kết đạo cũng không rườm rà, chẳng qua bởi Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc đều là nhân vật thiên tài hiếm thấy ở tu chân giới, danh tiếng hiển hách, hơn nữa Thẩm Trì lại có thân phận đệ nhất mỹ nhân, người ngưỡng mộ vô số, hiện tại hai người kết đạo, mỗi tông môn đều cử người đến, đúng là còn náo nhiệt hơn nhiều so với đại hội tu giả năm đó.
Lúc hai người đến hiện trường, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía họ.
Đa phần ánh mắt dừng trên người Thẩm Trì là kinh diễm cùng tiếc hận, thực xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, đáng tiếc hôm nay lại kết làm đạo lữ với người khác. Mà ánh mắt dừng trên người Thẩm Vô Hoặc lại tràn đầy ao ước đố kỵ, cho dù y là thiên tài tu giới hiện tại, diện mạo cũng nhất đẳng, nhưng mọi người nhìn vẫn thấy không xứng với đệ nhất mỹ nhân.
Thẩm Vô Hoặc không gấp không hoảng, thậm chí ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn tới những người có mặt, bất cứ lúc nào, trong mắt y đều chưa từng có kẻ khác, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất Thẩm Trì mà thôi.
Mọi người vốn có hơi bất bình trông thấy biểu hiện của Thẩm Vô Hoặc nhất thời an tĩnh hơn rất nhiều, thảo nào người này có thể ôm mỹ nhân về, thái độ chuyên chú như vậy, bọn họ khẳng định không bằng.
“Sư huynh, vị kia chính là người ngươi yêu thích?” Trong hàng ngũ đệ tử Ngự Thú tông, một thiếu niên mặc áo trắng kéo thanh niên tuấn tú đang ngẩn ngơ bên cạnh.
Lăng Cốc Diệc bỗng hoàn hồn, dời mắt khỏi người Thẩm Trì, ánh mắt có phần thương cảm: “Đúng vậy, là hắn.”
“Vân Thanh sư đệ, Vân Thanh sư đệ?” Nữ tu xinh đẹp giơ bàn tay vung trước mặt Vân Thanh: “Ngươi làm sao vậy?”
Vân Thanh chậm rãi thả lỏng lòng bàn tay đã bị bóp rướm máu, “Không sao.” Sau đó nhìn về phía Thẩm Trì: “Hắn thật là đẹp.” Giống như tiên nhân vậy.
“Đúng vậy, tiểu sư thúc là người đẹp nhất ta từng thấy.” Nữ tu hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh đang thất thần, tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Tiểu sư thúc cùng Vô Hoặc sư thúc thật xứng đôi.”
“Ừ.” Ánh mắt dừng trên nụ cười bên khóe môi Thẩm Trì, Vân Thanh chật vật gật đầu: “Đúng là rất xứng đôi.”
Mặt trời lên nửa đầu, mấy tiếng chuông trầm ngâm vang lên từ hướng Thiên Duyên lầu ở Thương Linh phong, Vô Đàm chưởng môn trèo lên đài kết duyên cao vót, lớn tiếng tuyên bố: “Đại lễ kết đạo bắt đầu.”
“Cho mời tân nhân!” (Tân nhân = chú rể.)
Thẩm Vô Hoặc cùng Thẩm Trì mặc lễ phục giống nhau, chẳng qua thân hình Thẩm Vô Hoặc cao lớn, ngũ quan lạnh lùng nghiêm chỉnh, một thân hồng y được y khoác lên rất có khí thế bất xâm, hoàn toàn bất đồng với Thẩm Trì hết sức xinh đẹp.
Hai người lên đài, hàng ngàn hàng vạn người dự lễ lặng ngắt như tờ, bất luận tâm tình ra sao, vẻ mặt cũng đều trang nghiêm.
Giọng nói của Vô Đàm chưởng môn hùng hậu, truyền vào trong tai mỗi người.
“Tổ sư trên cao, thiên đạo làm chứng. Đệ tử tông ta, Vô Hoặc, Vô Trì, từ hôm nay trở đi chính thức kết làm bạn lữ thiên đạo. Đời này kiếp này, bầu bạn với nhau, gắn bó che chở, dẫu trời đất sụp đổ cũng không làm trái.”
Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc nhìn nhau: “Đệ tử Vô Trì, Vô Hoặc, từ hôm nay trở đi chính thức kết làm bạn lữ thiên đạo. Đời này kiếp này bầu bạn với nhau, gắn bó che chở, dẫu trời đất sụp đổ cũng không làm trái.”
“Xin thiên đạo chúc phúc cho hai vị tân nhân.” Sau đó Vô Đàm chưởng môn cắm cái thẻ kết đạo trong tay vào trong lư hương trước mặt, gần như trong nháy mắt ông đặt vào, cái thẻ kia liền phát sáng dữ dội, tỏa ra một luồng bạch quang rực rỡ, biến mất ở phía chân trời.
Cùng lúc đó, một tia sáng dịu nhẹ rọi xuống hai người trên đài kết duyên.
Ánh sáng tan đi, Thẩm Trì sờ lên ngực, dường như chạm tới hai nhịp tim đập, một loại cảm giác dạt dào đến từ linh hồn cùng tâm tình vui sướng mãnh liệt khiến hắn không khỏi cong khóe môi, giương mắt nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc, đó là tâm tình của y, đây chính là cảm giác tâm ý tương thông sao? Dường như cũng không tồi.
Tất nhiên Thẩm Vô Hoặc cũng cảm nhận được tâm tình của Thẩm Trì, kiềm chế một hồi lâu mới không khiến mình lộ ra nụ cười ngây ngô.
Mà lúc này tất cả mọi người bao gồm cả Vô Đàm đều phải giật mình.
Ánh sáng chúc phúc của thiên đạo lại hiện lên như vậy? Không phải là gạt người chứ?!
Đột nhiên có một ông lão ở trong góc kinh ngạc mở miệng: “Không nghĩ tới lão hủ lúc sinh thời có thể một lần chứng kiến đạo lữ trời định xuất hiện.”
Tại đây đều là tu giả, mỗi người tai thính mắt tinh, mặc dù giọng nói của ông lão kia không lớn nhưng đều lọt hết vào tai mọi người, họ xôn xao hỏi: “Lão tiền bối, đạo lữ trời định là gì?”
“Nghĩa cũng như tên, đương nhiên là đạo lữ mà ông trời đã định trước phải ở bên nhau.” Ông lão tính khí như con nít lườm nguýt người vừa đặt câu hỏi, thấy y còn chưa hiểu, lại hừ một tiếng rồi giải thích: “Trong sách cổ xa xưa có ghi lại, đạo lữ trời định có ít nhất tiền duyên tam thế, hai đời trước chưa được ở bên nhau, lại chưa từng thành tâm đi tìm bạn lữ khác, mới có thể đạt được chúc phúc của thiên đạo.”
Chúng tu giả: “… Quá thảm.” Không khỏi đưa mắt đồng cảm nhìn hai người.
Ông lão nói tiếp: “Chẳng qua thuật lại đạo lữ trời định tâm ý tương thông, hồn phách cùng sinh, tu vi cũng cùng sinh cùng tăng. Hơn nữa bởi hồn phách cùng sinh nên lúc hai người cùng phi thăng chỉ có một lần thiên kiếp.”
Chúng tu giả nhất thời thu lại ánh mắt đồng tình, biến thành hâm mộ mãnh liệt, không nói đến hai điều trước, chỉ duy điểm tu vi này cũng là lợi ích cực lớn rồi, chính là cái làm chơi ăn thật mà họ gọi, huống chi hai người trong buổi lễ kết đạo ngày hôm nay đều là thiên tài ai ai cũng biết.
Hai người đều chưa tới năm mươi tuổi đã là tu giả Nguyên anh kỳ, nếu như vậy e rằng không đến năm trăm năm nữa sẽ nghe được tin tức hai người họ đồng thời phi thăng.
Hiện tại ở Sơ Linh giới có rất nhiều tu giả, song đã mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm mới có một tu giả có thể phi thăng, mà trong đó số người ngã xuống lúc độ kiếp nhiều vô kể, thế nhưng hai người này lại được thiên đạo công nhận, phi thăng đối với bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản.
Bất luận người khác suy nghĩ như thế nào, lúc này Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc đã trở về Dư Lan phong.
Vừa đặt chân xuống, con đại bạch hổ vừa la hét “Chủ nhân” vừa nhào tới.
Lúc Thẩm Trì tiếp được, Chấp Ảnh vẫn còn như ở trong mộng, vô thức nhìn chằm chằm Thẩm Vô Hoặc bên cạnh, sau đó cọ lên Thẩm Trì, lại trừng mắt nhìn y, lập tức nghi ngờ hỏi: “Tên xấu xa, sao ngươi không đập ta?”
Sau đó nó liền bị một chưởng của Thẩm Vô Hoặc đánh bay.
“Phụt.” Nhìn con hổ bự kêu khóc bò dậy từ dưới đất, Thẩm Trì cười ra tiếng.
Chấp Ảnh phe phẩy đuôi nhìn Thẩm Trì chằm chằm, “Chủ nhân cười lên thật là đẹp, chờ ta trưởng thành rồi phải lấy chủ nhân làm vợ!” Nói xong nó lè lưỡi trợn mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, sau đó chạy đi cực nhanh trước khi Thẩm Vô Hoặc ra tay.
Thẩm Vô Hoặc vòng tay qua vai Thẩm Trì, dùng trán cọ lên đỉnh đầu hắn: “Em là của ta.”
Thẩm Trì: “…”
Thẩm Vô Hoặc lại nói: “Ta cũng là của em.”
“…”
“Vậy nên không thể làm vợ kẻ khác, mèo cũng không được.”
Cảm giác được sự nghiêm túc cùng tủi thân truyền đến từ trong lòng đối phương, Thẩm Trì nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm chỉnh của Thẩm Vô Hoặc, quyết định vẫn nên cởi bộ y phục này ra trước, hắn không có thói quen mặc đồ màu đỏ.
Không có được đáp án của Thẩm Trì, trong lòng Thẩm Trì cũng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không cảm ứng được tâm tình đối phương khiến Thẩm Vô Hoặc duy trì mặt lạnh suốt quãng đường nhưng trong lòng lại càng lúc càng khủng hoảng bất an, không phải Tiểu Trì đã hối hận rồi chứ?!
Thẩm Trì: “…” Tại sao trước đây hắn chưa bao giờ từng phát hiện nội tâm người này lại phong phú như vậy nhỉ?
Về đến phòng, Thẩm Trì còn chưa hành động, Thẩm Vô Hoặc đã rất tự nhiên tiến lên cởi áo nới dây lưng ra cho hắn, chuyện này trước kia là bình thường nhưng hiện tại Thẩm Trì lại cảm thấy có phần kỳ lạ, mà kỳ lạ lại bắt nguồn từ cảm xúc của Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Trì xác định được từ nơi ấy của đối phương truyền tới tâm tình nóng bỏng, lại quay sang nhìn sắc mặt Thẩm Vô Hoặc vẫn rất nghiêm chỉnh, rốt cục khẳng định vị đạo lữ mặt lạnh của mình trong ngoài không đồng nhất.
Chẳng qua… Rất thú vị.
Nhận thấy được sự vui vẻ truyền tới từ Thẩm Trì, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc hơi ngờ vực một chút: “Tiểu Trì, sao vậy?”
Thẩm Trì nói: “Nếu ngươi muốn song tu, tại sao không nói sớm với ta?” Hắn đã đồng ý làm đạo lữ, đương nhiên sẽ không cự tuyệt song tu.
Sau đó Thẩm Trì nhận ra trong lòng Thẩm Vô Hoặc ùn ùn kéo đến khát vọng cùng… Xấu hổ? Trầm ngâm liếc nhìn khuôn mặt vẫn duy trì không chút biểu cảm, tiếp theo ánh mắt dừng trên lỗ tai đỏ ửng của đối phương.
Sau đó Thẩm Trì liền bị đè lên giường.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Về việc đột nhiên phát hiện ra đại ca là tên muộn tao, xin hỏi Tiểu Trì có ý kiến gì không?
Thẩm Trì: Rất thú vị, siêu cấp thú vị ~
Tác giả: Sau đó ngươi bị chịch rồi
Thẩm Vô Hoặc: Ha ha.