Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 37: Phiên ngoại chi bá vương long từ trên trời giáng xuống




Thời gian: sau khi ra ngoài du lịch được nửa năm

Địa điểm: nhân trên đường đi qua Lạc Dương, đến thăm Lôi đại ca, hiện nay ta đang ở tại trước đình viện lão đầu mua.

Vì sao ta nghĩ một màn này nhìn rất quen mắt nha? A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Đó là lúc hơn ba năm trước ta xuyên qua thời không đến nơi đây. Bất đồng chính là, lần trước là ta từ bầu trời rớt xuống, cắt đứt một màn tình cảm của Nhược Nhược với hồ ly tinh kia; mà lúc này là người khác phá nóc nhà của chúng ta, cắt đứt màn tình cảm của ba người chúng ta. Tuy nói là ta rất cảm tạ người đã ngăn lại “Hành vi man rợ ” của hai sắc lang, thế nhưng cũng nhìn thấy ta một thân quần áo không chỉnh tề, rất mất mặt nha!

Giữa lúc ta mặc y phục, kéo chăn qua tự bao lấy mình, muốn làm thành một cái kén đem mình giấu đi thì, một thanh âm trêu chọc truyền vào trong tai ta, làm cho ta cứng đơ.”Tiểu tử thối, diễm phúc không cạn nha! Cư nhiên thật đúng là thu được lưỡng phòng!”

Sẽ không đâu, ngươi nghe lầm rồi! Nàng làm sao có khả năng xuất hiện ở chỗ này ni! Ngươi là nghe nhầm, không sai, gần đây bị bọn họ lăn qua lăn lại quá mệt mỏi mới sinh ù tai. Tuyệt đối không có khả năng là nàng! Ta thì thào tự an ủi chính mình.

“Trình —— Vu —— Lạc —— Nghiễn ——, ngươi ngốc quá! Còn không mau qua đây hỗ trợ?” Thanh âm kiêu ngạo lại truyền đến.

Không thể tin được kéo chăn thấp xuống, đầu thò ra ngoài dò xét. Ảo giác, khẳng định là ảo giác! Nhất định là ta gần đây hay nhớ đến bọn họ, mới có thể xuất hiện ảo giác! Nỗi phiền muộn nhớ nhà lại khiến ta lùi về trong mai rùa.

“Ngươi nhị đại gia! Có phải lâu lắm rồi không chỉnh ngươi, ngươi càng lớn mật phải không! Nếu không đến đây, chờ lão nương ta thoát thân khỏi mấy sợi dây này, ta phải lột một lớp da của ngươi, lột da cả họ nhà ngươi!” Tiếng mắng chửi quen thuộc khiến ta thật hoài niệm nha.

Chửi thêm vài câu, mắng thêm vài câu, để ta nghe tưởng niệm người nhà một chút cũng tốt. Ta lại ngồi bất động.

“Cục cưng, nàng có phải quen với ngươi không? Không thì làm sao lại biết tên của ngươi!” Nhược nguyên bản đang ngây ngốc kéo kéo chăn hỏi ta.

Không được phá! Không thấy ta đang thương cảm sao? Đừng phá hư bầu không khí! Ta không để ý tới Nhược.

“Bảo bối, ta nghĩ đôi nam nữ này cùng ngươi có chút tương tự. Họ là gì của ngươi?” Lặc cũng hồi phục thần trí tới hỏi ta.

Ân? Hai người bọn họ đều nghe thấy! Chẳng lẽ không phải là lỗi của lỗ tai? Ta từ trong ổ chăn chui ra.”Không đau a, là nằm mơ đi!”

“Ta van ngươi ngươi lần sau tự nhéo chính ngươi thử xem!” Nhược nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy có đau không?” Ta chờ mong hỏi.

“Ngươi nói ni?” Người nào đó gân xanh đều bạo xuất ra.

“A! Cha, nương, ta rất nhớ các ngươi!” Ta phi qua, cầm lấy chủy thủ thiếp thân giúp bọn hắn cắt đứt mớ dây dù đang quấn chặt. Đương nhiên là cắt giúp cho cha trước, sau đó là nương, sau đó nữa, chờ nương giãy khỏi sợi dây, ta liền chạy ra.

“Vương bát đản, ngươi chết chắc! Lão nương nói ngày hôm nay không thể không lột da cả họ nhà ngươi!” Nương hỏa bạo quả nhiên không khác gì ta sở liệu, vừa mới khôi phục tự do, đã bắt đầu truy sát ta.

“Nương, không phải ngươi cùng ta họ Trình như nhau a!” Ta vừa chạy vừa nói.

“Thí! Ngươi họ Trình Vu, ta họ Trình, không giống!” Nàng oán hận đáp.

“Nương, nói như thế nào cũng là ta giúp ngươi thoát ly khổ hải nha, ngươi sao có thể đối đãi với ta như thế?” Ta kêu oan, “Cha a! Quản hảo lão bà ngươi đi, thế nào hơn ba năm không gặp vẫn chẳng có chút đức hạnh nào vậy!” Không được, vây bắt quanh gian phòng một hồi chóng mặt muốn hôn mê luôn rồi.

“Ngươi để nàng điên đi! Ngươi cũng biết nàng đã nghẹn đến hơn ba năm.” Lão cha cười tủm tỉm nói.

Quên đi, không chạy, dù sao thì kết cục cuối cùng cũng đều như nhau! Sống chung với yêm nương đã mười tám năm có bao giờ thắng được đâu! Ta quay người lại, vươn hai tay ra: “Nương a! Ta nhớ ngươi muốn chết!”

Nàng không kịp phanh lại trực tiếp chạy ào vào cái ôm của ta, thế nhưng ta cũng không khống chế tốt lực đạo, hai người té trên mặt đất, ta, bất hạnh biến thành đệm lưng.

“Bất hiếu tử, dám để cho lão nương truy, ngươi có muốn sống không!” Nàng cũng không đứng dậy, ghé vào trên người ta, giữ lấy khuôn mặt ta.

Thượng đế nói, nếu như người khác tát vào má trái của ngươi, như vậy ngươi hẳn là nên đưa má phải ra để cho người ta đánh nốt, cái này gọi là khoan dung. Nương ta cũng nói, nếu như nàng tát một cái tát vào má trái của ta, mà ta không đưa má phải ra, như vậy cái này kêu là tìm đường chết! Ta không muốn chết, hơn nữa ta rất hoài niệm giáo huấn của nàng, đại gia có thể nói ta muốn bị coi thường, vì thế ta vô tư nghiêng má phải chưa bị nàng nhéo ra: “Nương a, hài nhi không dám nữa! Hoàn thỉnh lão Phật gia ngài thoả thích chà đạp ta đi!”

“Kháo! Tiểu tử ngươi uống lộn thuốc rồi à! Sao lúc này lại ngoan như thế!” Nàng không nhéo má ta nữa, chỉ vỗ vỗ lên đầu một chút.

“Được rồi, Lạc nhi, đừng nháo tiểu bảo bối nữa, các ngươi mau đứng lên đi! Nằm trên mặt đất sẽ cảm lạnh.” Lão cha hảo tâm rốt cục cũng mở miệng giải cứu ta.

Cha tiến lên nâng nương dậy, hai vị lão bà thì tới đỡ lấy ta.

“Tiểu bảo bối, còn giới thiệu chúng ta một chút.” Cha xoa xoa đầu ta.

“Nga! Cha, nương, vị này lớn lên khuynh quốc khuynh thành chính là lão bà của ta Lý Nhược Đồng, vị này có đôi vàng bạc yêu đồng cũng là lão bà của ta, gọi là Cổ Thiên Lặc.” Ta giới thiệu.

Không đợi ta kịp giới thiệu phụ mẫu cho lão bà làm quen, nương đã cười như điên: “Ha ha ha ha! Lý Nhược Đồng, Cổ Thiên Lặc, ôi, tiểu bảo bối, ngươi tìm đâu ra hay vậy?”

Ta không để ý tới nàng: “Vị kia nhìn qua tiên phong mạo cốt chính là cha ta Vu Nghiễn, nhìn qua điên điên khùng khùng chính là nương ta Trình Lạc.”

“Vậy tên của cục cưng không lẽ là từ tên của bọn họ…” Nhược nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.

“Đúng, ta vốn có họ Vu, nhưng lão nương ngang ngạnh nói ta là kết tinh tình yêu của bọn họ, muốn đem tên của bọn họ hợp lại cùng một chỗ, đổi hết lần này tới lần khác cuối cùng thành chim sa cá lặn.” Ta phẫn nộ liếc mắt trừng nương.

Đương nhiên lúc này bọn họ đã ngoan hơn rồi, không dám chế nhạo tên của ta nữa, khiến ta rất thoả mãn.

“Thế nào, Trình Vu Lạc Nghiễn tên này cho ngươi rất không vui, còn dám gọi ta là lão nương! Ai cho phép ngươi trước chữ nương thêm một chữ lão hả? Như thế tức là ngươi xem ta già.” Nương cường hãn kéo lỗ tai ta.

“Chính ngươi không phải thường nói lão nương ta thế này thế nọ sao?” Ta tranh luận. Không phải là tại vì ngươi luôn để ý tới việc ngươi lớn hơn cha ba tuổi sao, suốt ngày cằn nhằn cách nói năng của ta, còn mình thì không chịu sửa.

“Hanh, ngươi còn dám để ý hả!” Lực trên tay nặng thêm.

“A! Đau quá! Mau buông tay a!” Ta la lên.

“Lạc nhi!” Cha nhẹ giọng gọi nhũ danh của nương.

Quả nhiên cha là khắc tinh duy nhất của nương, chỉ cần ôn nhu gọi một tiếng, nương đã từ mạnh tay chuyển thành ôn nhu, lại còn buông lỏng ra bàn tay tội ác.

Ta lôi kéo tay cha: “Các ngươi sao lại tới đây được, hơn nữa vừa lúc đáp xuống trên đầu ta?” Vấn đề thắc mắc đã lâu, đều do nương làm cho quên mất.

“Kỳ thực khi ta nghĩ đến đưa ngươi tới thế giới song song này, vẫn có nghiên cứu xem hai chúng ta có thể đến thăm ngươi được không. Bởi vì trước đây chưa có nắm chắc, vì thế không nói cho ngươi biết, sợ ngươi thất vọng. Ta còn thả vào trong túi Càn Khôn thả một thông tấn khí, để dễ tìm được ngươi. Chờ ngươi đi rồi, ta liên hệ một ít đạo hữu, đã trải qua hơn … ba năm rốt cục cũng tìm được phương pháp đến đây.” Cha giải thích.

“Cho ngươi kinh hỉ không tốt sao, tiểu tử thối?” Nương ở một bên nói.

“Là kinh hách có được không?” Hồi tưởng lại chuyện xấu hổ vừa rồi, ta thì thào tự nói.

“Vậy ba năm nay ngươi sống có tốt không?” Cha vỗ vỗ vai ta hỏi.

“Cha, nương, chúng ta đổi một gian phòng khác ngồi xuống trò chuyện đi! Ngươi xem gian phòng này…” Không phải ta nói quá, trong phòng một mảnh bừa bãi, nóc nhà bị phá một cái lỗ lớn kinh hoàng a! Nhất định là do nương nặng quá chọc thủng! [Alpha ( bị vị nương kia cầm dao nhỏ dí vào cổ ép phải giải thích): Lúc trước cục cưng là dựng thẳng người mà ngã xuống, lúc này bởi vì hai người muốn ở cùng một chỗ, luôn luôn nắm chặt tay, vì thế người nằm ngang mà rơi xuống phía dưới, lại còn là hai người, lỗ thủng đương nhiên phải lớn, không phải như cục cưng vu tội cho nương đã làm nên kiệt tác này. ]

Lôi kéo cha, nương sang sương phòng sát vách, chuyện còn lại giao cho bọn họ xử lý. Một buổi chiều, ta nằm trong lòng cha, nhìn chằm chằm lại ánh mắt sát nhân của nương, đem toàn bộ chuyện đã trải qua ba năm kể lại.

“Nói như vậy, ba người các ngươi hiện tại hòa bình ở chung sao?” Cha vui mừng hỏi.

“Đó là đương nhiên! Bọn họ đều bình đằng, nếu không sao ta có thể xưng là nhi tử của các ngươi!” Ta thối thí nói.

“Vậy tâm ma của ngươi đã khắc phục được rồi, có thể tùy thời tỷ thí sao?” Ánh mắt nương lóe lóe.

“Cái này…” Đối mặt với nương võ si này mồ hôi lạnh của ta chảy ròng ròng. Năm đó tay phải của nàng bị ta đánh gãy, kết quả nàng đổi sang luyện tay trái, hơn nữa càng mạnh ác liệt.

“Mặc kệ! Dù sao thì còn lâu mới tới giờ ăn cơm chiều, tiểu tử, chúng ta đi tỷ thí tỷ thí!” Hai con mắt của nương đều tỏa ra sát ý.

Ta nhìn cha cầu xin giúp đỡ, ai biết cái kẻ sủng thê đến tận trời kia không thèm để ý đến nhãn thần chờ mong của ta, cư nhiên nói giúp nương: “Tiểu bảo bối, ngươi cứ bồi nương ngươi hoa tay múa chân. Ta cũng muốn xem ngươi rốt cuộc đã như thế nào rồi.”

Nương vừa nghe lời này, lập tức kéo ta đi ra một khoảng đất trống, rút ra yêu quái của nàng: “Kenshin, đến đây đi!”

Biết nương cho tới bây giờ nói một không hai, ta không nói gì rút ra Nghiền Trần, cẩn thận giằng co.



Quá trình luận võ không trọng yếu, quan trọng là … kết quả. Kết quả là nhờ vào một lỗi sơ sảy của nương mà ta thắng. Nàng tuy rằng thua, thế nhưng thật cao hứng, bởi vì nàng biết lo lắng trong lòng ta đã tiêu thất.

Cơm tối trình diễn một màn long tranh hổ đấu của ta và nương, hai người tranh cướp đồ ăn đến bất diệc nhạc hồ, cha còn có các lão bà đều dung túng nhìn chúng ta.

Ăn xong cơm tối, đại gia ngồi tán gẫn trong chòi nghỉ mát tại hoa viên.

“Cha, nương, các ngươi không phải sẽ ở lại đây luôn chứ?” Ta chờ mong hỏi.

“Không phải. Một năm tối đa chỉ có thể có một tuần.” Cha tiếc nuối đáp.

“Ít như vậy?” Ta nhíu mày, “Vậy có thể mang chúng ta trở lại?” Mặc dù ở đây sinh hoạt của ta muôn màu muôn vẻ, nhưng ta vẫn còn có chút tưởng niệm sinh hoạt hiện đại ở thế kỷ 21.

“Không được! Mạng của ngươi đã định là phải ở đây, trở lại sẽ chết.” Cha nghiêm túc đáp.

“Thế nào như vậy?” Ta suy sụp.

“Yên tâm, sau này ta sẽ cho cha ngươi thử xem trong thời gian dài, tranh thủ một năm đến một lần, một lần ở lại một năm. Ngươi thoả mãn chưa?” Nương đắc ý nói.

“Không cần a!” Nếu như vậy ta chẳng phải sẽ trở lại những ngày nước sôi lửa bỏng trước đây? Trong hoa viên quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của ta.



Bảy ngày hạnh phúc rất nhanh trôi qua, ta cùng các lão bà lưu luyến không rời tiễn biệt thầy u, chờ mong đến sang năm…