39.
Tiên sinh nói quan hệ giữa Mẫn Chậm và Đường Phiếm không tốt.
Ta không tin lắm, hai người họ từ trước đến nay luôn xuất hiện có đôi có cặp, lần trước còn hợp tác phá chuyện làm ăn của Kim công tử, nếu quan hệ không tốt thì sao lại đi chung với nhau?
Mẫn Chậm ngồi trên tảng đá bên cạnh nhai cọng cỏ, vừa chờ ta và tiên sinh đào thảo dược vừa hời hợt nói: "Tại ông bất cẩn làm hư đồ của hắn nên mới bất đắc dĩ đi theo hắn trả nợ thôi."
Ta vỡ lẽ: "Thì ra là thế."
Thì ra là tiết mục tương ái tương sát.
Trong thoại bản viết ngoài mặt thì bọn họ đánh nhau nhưng thật ra là đang liếc mắt đưa tình.
Mẫn Chậm chợt nói: "Ta từng đến núi Thanh Lộc rồi."
Giang tiên sinh ngẩng đầu nhìn y rồi xắn tay áo nói: "Lúc trước ngươi còn nợ ta năm lượng bạc, giờ trả luôn đi."
Mẫn Chậm: "Mợ! Chẳng phải đã nói bỏ hết số lẻ rồi sao? Giang Quỳnh Trúc, ngươi đúng là quỷ keo kiệt mà."
Ta ở bên cạnh gật gù.
Giang tiên sinh đưa tay vỗ trán ta: "Tiểu tử chết tiệt, ngươi gật đầu gì hả?"
40.
Tóm lại Mẫn thiếu hiệp tạm thời đi chung đường với chúng ta.
Bộ dạng y xinh đẹp cao quý nhưng lại không chỉn chu chút nào, mái tóc rối bời được buộc lại bằng sợi dây tiện tay nhặt được.
Đúng lúc trong túi áo ta có một cây lược.
Đợi đến lúc nghỉ chân bên hồ, tiên sinh xử lý dược thảo vừa hái, ta không có chuyện gì làm nên lặng lẽ đi tới chỗ Mẫn Chậm đang rửa mặt rồi bảo y: "Mẫn thiếu hiệp, ta chải tóc cho ngươi nhé."
Y nghiêng đầu nhìn ta không nói gì, xem như đã ngầm cho phép.
Ta ngồi trên tảng đá cao hơn y một chút, cẩn thận cầm tóc dài của y chải nhẹ.
Y hoàn toàn không giống mỹ nhân yếu đuối mà thoại bản viết. Ta nghĩ thầm trong lòng.
"Lúc trước không ai chải tóc cho ta cả." Đang chải thì Mẫn Chậm đột nhiên nói khẽ với ta.
Y chống cằm nhìn qua mặt hồ, lông mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt xinh đẹp.
Ta nghiêm túc gỡ tóc rối cho y rồi nói: "Mẹ ta từng chải cho ta. Nhưng sau khi bà dạy ta thì ta toàn tự chải."
Mẫn Chậm nói: "Tốt thật."
Y nhặt hòn đá ném xuống hồ, lẩm bẩm nói: "Ta không có mẹ, chẳng ai dạy ta việc này hết."
Ta nghe nói cha mẹ Mẫn Chậm đều mất sớm, thời niên thiếu y sống ở chùa một thời gian, sau đó lưu lạc giang hồ học võ công từ đủ hạng người. Trước khi gặp Đường Phiếm thì y chỉ sống một mình.
Ta nghĩ ngợi rồi bảo y: "Vậy để ta dạy ngươi."
Mẫn Chậm nói: "Ngươi đang thương hại ta đấy à?"
Ta nói: "Ngươi thông minh hơn ta nhiều, học xong thì sau này có thể tự chải tóc rồi."
Y lại ném hòn đá xuống nước.
Ta nhỏ giọng nói cho y biết: "Thật ra sau khi mẹ ta dạy ta chải tóc xong thì ngã bệnh, lúc đó bà ấy bệnh rất nặng, không còn sức cầm lược nữa...... Lúc đầu ta học không được nhưng về sau có thể chải rất khá."
Mẫn Chậm cũng không nhìn ta mà nhìn mặt nước, trầm mặc giây lát rồi nói: "Vậy à?"
Ta vừa chải thẳng tóc đen của y vừa khen: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đẹp như vậy, nếu chải tóc kỹ sẽ càng đẹp hơn."
Mẫn Chậm nhếch môi cười: "Đẹp thì có ích gì."
Ta nói: "Sao không có? Rất nhiều người thích ngươi mà."
Mẫn Chậm nói: "Chẳng ai thích ta cả."
Ta kiên trì nói: "Có mà, trong thoại bản đều viết như vậy."
Mẫn Chậm ngẩn người: "Thoại bản gì?"
Ta nói: "Là sách hay kể về yêu hận tình thù của người giang hồ, trong đó nói Kim công tử và Đường đại hiệp đều rất thích ngươi......"
Ta còn chưa nói xong thì Mẫn Chậm đã cầm một hòn đá to ném mạnh xuống nước.
Trút giận xong, y hậm hực quay sang nhìn ta nói: "Sách quỷ gì thế? Ngươi đưa ta mấy quyển đi, ta đang cần giấy vệ sinh đây."