Dung nhi nhìn ta đầy bất lực, không muốn nói chuyện thêm.
Còn Tô nhi, chưa hiểu ra vấn đề, bĩu môi giải thích: "Những món trang sức của nàng ta đều là hàng tinh xảo, thực ra mang đi cầm cố chẳng có mấy món đáng giá, số tiền nàng mang về còn không bằng một nửa số tiền nàng bỏ ra lúc mua. Phu nhân chưa quen quản lý sổ sách, không biết tính toán, số tiền đó sớm đã bị tiêu xài gần hết."
Nàng vừa nói vừa bĩu môi, lẩm bẩm thêm vài câu: "Phu nhân mà biết mấy món trang sức đó giá bao nhiêu, chắc mắt cũng phải trợn lên mất."
Vừa dứt lời, đầu nàng đã bị cán quạt gõ một cái, quay đầu lại thì thấy Liên nhi đang trừng mắt nhìn nàng: "Gan ngươi to thật, còn dám bàn tán về chủ mẫu ngay trong phủ."
Tô nhi chu miệng lên, dáng vẻ hài hước khiến mọi người không nhịn được cười.
Ta không kiềm chế được mà đưa tay nhéo má nàng, nhét một viên kẹo sen vào miệng nàng: "Cứ kiên nhẫn một chút, khó khăn sắp qua rồi. Giờ ta không phải lo quản sổ sách nữa, chuyện trong phủ cứ để người khác lo."
Cuộc sống cứ thế trôi qua, mỗi ngày nắng càng gay gắt hơn.
Giá cả trong thành đã tăng gấp mấy lần, mẫu thân suốt ngày đau đầu vì việc quản lý sổ sách, lo lắng đến mức tóc rụng rất nhiều.
Các viện trong phủ dần dần không còn đủ thùng đá, chỉ có thư phòng của phụ thân vẫn được cung cấp đều đặn.
Nghe nói mẫu thân mấy lần muốn đến gặp phụ thân xin thêm tiền, nhưng cuối cùng lại cắn răng chịu đựng.
Bà vẫn nhớ những ngày trước khi phụ thân phát đạt, bà bị tổ mẫu nghiêm khắc của ta mắng nhiếc vì không biết quản lý sổ sách, gọi bà là đồ vô dụng, phá của.
Khi đó, phụ thân vì phải hiếu thảo trước mặt tổ mẫu, cũng theo bà mà chửi bới thê tử của mình là người phá hoại gia đình.
Lúc ấy, mẫu thân rơi nước mắt, bị tổ mẫu dùng cán chổi quật ngã xuống đất, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt bà quét qua ta đang đứng bàng hoàng bên cạnh, tràn đầy sự nhục nhã.
Giờ đây, tổ mẫu đã qua đời, nhưng mẫu thân vẫn không quên nỗi nhục đó, đối diện với phụ thân, bà vẫn ba lần không mở nổi miệng.
Chỉ là, cái thời tiết nóng bức này không vì cảm thương cho người phụ nữ bị mấy cuốn sổ sách mỏng manh làm khó mà dừng lại.
Lưu Uyển Tình sau vài lần cầm cố trang sức, khi bị mẫu thân hỏi, lại tiếp tục than thở rằng mình đã hết tiền.
Cuối cùng, mẫu thân không còn cách nào khác, buộc phải đến gõ cửa viện của ta một lần nữa.
Lần này, ta ra đón rất nhanh, Lục nhi vừa mở cổng viện, ta đã bưng một hộp trang sức cổ kính tiến tới, ánh mắt đầy thành khẩn đưa hộp cho mẫu thân.
Mẫu thân không lập tức đưa tay nhận, mà để ánh mắt quét qua khắp viện đơn sơ của ta, thần sắc đã có vài phần xấu hổ.
Sau đó, ánh mắt bà dừng lại trên chiếc hộp trang sức đã bị mòn một góc trong tay ta, im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nâng cánh tay có chút cứng nhắc để nhận lấy.
Vương ma ma đứng bên cạnh thấy vậy định tiến tới đỡ giúp, nhưng lại bị mẫu thân quát lui.
Khi mẫu thân rời đi, bà nhìn ta, trong ánh mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp, cuối cùng khóe mắt đã có một giọt lệ rơi xuống.
Bà thở dài một tiếng, dường như muốn trút hết nỗi lòng, nhưng người lại càng thêm u sầu.
Bà đã nhận ra, trang sức trong hộp đều là những mẫu cũ từ hai mươi năm trước.
Đó là những món đồ mà mẫu thân từng sử dụng.
Khi xưa, ta theo phụ mẫu từ một nơi xa xôi như Thanh Châu đến kinh thành, các tiểu thư khác đều trang điểm lộng lẫy, áo váy rực rỡ, cùng tụ họp lại như những tiên nữ trên trời.
Còn ta chỉ mặc y phục vải thô, đương nhiên không thể hòa nhập với họ.
Dù ta có cẩn thận, dè dặt nên không bị ai bắt nạt, nhưng lúc đó ta vẫn còn nhỏ, yêu thích cái đẹp, mỗi khi về nhà đều tủi thân đến đỏ mắt.
Mẫu thân thấy vậy, liền đưa cho ta hết những món trang sức của bà và an ủi rằng những món trang sức bằng mã não, bằng ngọc của bà đều là hàng thật, dù ta đeo đến lúc xuất giá cũng đủ.
Sau này, khi phụ thân dần thuận lợi trên con đường làm quan, chi tiêu trong phủ cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng vì phụ thân không có chỗ dựa trong triều, có thể đạt đến vị trí Thái Sư đều dựa vào sự thanh liêm và lòng trung thành tuyệt đối với Thánh thượng.
Nếu muốn giữ được thanh danh của một bậc quân tử thanh liêm, thì không thể phô trương tài sản. Vì thế, ta và mẫu thân vẫn ăn mặc giản dị.
Lúc ấy, ta đã hiểu rằng, chúng ta càng thể hiện sự đơn giản và chỉnh chu bên ngoài, thì người ta càng khen ngợi phụ thân là người chính trực, và địa vị của phụ thân càng được đảm bảo.
Dần dần, điều này trở thành thói quen của ta.
Chương 9:
Dù mẫu thân và muội muội giờ đã có nhiều trang sức xứng đáng với danh phận quý phụ, quý nữ ở Kinh thành, nhưng ta vẫn không thích trang điểm, trong mắt họ, muội muội luôn xinh đẹp đáng yêu, có thể khoe khoang, còn ta thì vô vị nhạt nhòa.
Họ không biết rằng những năm tháng lo lắng triền miên ấy đã khắc sâu vào ký ức ta, khiến ta không thể quên được sự cảnh giác khắc sâu trong lòng.
Cho đến giờ, những món trang sức đặt trên bàn trang điểm của ta vẫn là những thứ mẫu thân đã đưa từ trước.
Những món trang sức đó phù hợp với phong cách mua sắm của người dân Thanh Châu hai mươi năm trước, kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu tốt, giá trị cao.
Khi bán cả hộp đi, số bạc thu về còn nhiều hơn so với những gì Lưu Uyển Tình mang lại trước đó.
Sáng hôm sau, khi Liên nhi mở cửa, liền thấy hai thùng đá lớn đặt trước cổng viện.
Người gia nhân giao đá lau mồ hôi trên trán, cười nói với Liên nhi: "Phu nhân nói, từ nay sẽ không để nguồn cung cấp cho lão gia và đại tiểu thư bị gián đoạn."
Ta mỉm cười, còn chưa kịp bảo hắn mang trả lại thì đã nghe thấy tiếng náo nhiệt từ tiền đường, Dung nhi đi tìm hiểu rồi về báo lại, hóa ra Lưu Uyển Tình đang kéo theo Lưu Hoài Quang, người đã mấy tháng không về nhà, khóc lóc kể lể.
Lưu Hoài Quang là trưởng tử trong gia đình, sinh sau ta một năm, theo lý mà nói, lẽ ra chúng ta nên gần gũi với nhau.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng hoàn cảnh của ta và hắn trong gia đình lại hoàn toàn khác biệt.
Phụ mẫu đặt toàn bộ kỳ vọng vào hắn, mong muốn hắn nối nghiệp gia đình, học hành đỗ đạt để làm rạng danh gia tộc.
Khi ta vẫn còn ôm những món trang sức cũ kĩ mà mẫu thân cho ta, đồng thời chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác, thì Hoài Quang đã mặc áo gấm giày da, dùng bút nghiên quý nhất ở kinh thành, học hành và làm việc dưới trướng các danh nhân trong triều.
Thậm chí, từ khi chúng ta còn ở Thanh Châu, khi cuộc sống còn khó khăn, ta cũng phải xắn quần, xắn áo cùng các đệ muội trong nhà xuống ao hái sen, lấy tơ và mài nhuyễn, đó là công việc tỉ mỉ, về nhà còn phải thức đêm làm việc.
Nhưng bù lại, công sức đó mang về thành quả đáng giá. Mỗi năm, hai hộp tơ sen được bán cho các quý nhân ở kinh thành đã mang về đủ gạo nuôi cả nhà nửa năm.
Chỉ là đôi khi, khi ta lấm lem bùn đất ôm những bó sen trở về nhà, ta thường gặp Hoài Quang đang đọc sách trước sân.
Ánh mắt khinh thường của hắn lướt qua mắt cá chân lấm bùn của ta, khiến ta cảm thấy vô cùng lúng túng, phải nhích gót chân lùi lại một chút.
Dù hắn là đệ đệ ta, và tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng từ khi bắt đầu học hành, hắn đã không còn thân thiết với ta, luôn tỏ vẻ như ta làm hắn mất mặt.
Hồi đó, gia đình chúng ta không có quyền thế như bây giờ, cũng không có nhiều đệ muội, mẫu thân vẫn còn đối xử dịu dàng với ta.
Bà sẽ ôm ta vào lòng trong những đêm hè mát mẻ, vỗ về lưng ta và an ủi: "Hoài Quang là nam tử, khác với con, khác với chúng ta. Hoài Quang phải học hành, sau này còn phải làm quan để chống đỡ cả gia đình. Tính cách của nó thanh cao, không chịu được sự lôi thôi trong cuộc sống. Nhưng mẫu thân biết Ngọc nhi rất hiểu chuyện, con sẵn sàng làm mọi việc này là vì gia đình, những tờ giấy tuyên mới mua của Hoài Quang cũng là nhờ con bán tơ sen đổi lấy."
Những lời an ủi dịu dàng của mẫu thân đã xoa dịu trái tim ta, khiến ta nghĩ rằng khi Hoài Quang biết ta đã vất vả để mua sách bút cho hắn, hắn cũng sẽ hiểu và thông cảm như mẫu thân.
Nhưng ta không ngờ rằng, chẳng ai nói với Lưu Hoài Quang về những chuyện này.
Vì hắn là trưởng tử trong gia đình, là người sẽ làm rạng danh tộc họ trong tương lai.
Hắn chỉ cần sử dụng những giấy bút sẵn có để viết luận văn, không cần biết những thứ đó từ đâu mà có.
Vì vậy, mặc dù ta và Lưu Hoài Quang bằng tuổi, nhưng thế giới mà chúng ta trải qua hoàn toàn khác nhau.
Ta thường nghĩ, khi Hoài Quang viết những bài luận bàn về việc khuyên người nghèo bán hết đồ đạc trong nhà để có thêm tiền, lúc ấy hắn đã mười ba tuổi, theo lão sư học được năm năm, thế giới trong mắt hắn tốt đẹp và hoàn mỹ đến mức nào để có thể thốt ra những lời ngây thơ và ngớ ngẩn như vậy.
Ta không tìm được câu trả lời, chỉ biết rằng khi hắn sử dụng những cây bút mới mua bằng tiền bán tơ sen, hắn vẫn khinh bỉ ta, kẻ phải xuống ao bùn lấy sen, nên ta không còn vào nhà bằng cửa chính nữa, cố ý tránh xa những tiếng đọc sách vang vọng và sự quyết tâm ẩn chứa trong đó.
Sau này, khi Lưu Uyển Tình ra đời, được nuông chiều từ nhỏ, lại mang trong mình khí chất kiêu ngạo và quý phái đặc trưng của các quý nữ ở kinh thành, Lưu Hoài Quang càng yêu thích nàng.
Mỗi khi đi đâu về, hắn đều mang quà cho Lưu Uyển Tình.
Những món đồ thịnh hành trong giới quý nữ Kinh thành, Lưu Uyển Tình đều nhận được từ tay Lưu Hoài Quang.