Sau khi phụ thân rời đi, Tiêu Thành Nghiệp cõng ta, bước qua cửa nhà, tiến vào tân phòng.
Ta và Tiêu Thành Nghiệp bái thiên địa, bái cha mẹ chồng, khi thực hiện lễ đối bái, ta thấy tay hắn run rẩy vì căng thẳng, giấu sau lớp áo mà cũng không giấu được.
Ta không kìm được, nhẹ nhàng đưa tay lên, phủ lên mu bàn tay hắn.
Tiêu Thành Nghiệp nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, qua lớp khăn hồng, chúng ta đồng thời mỉm cười.
Sau đó ta được đưa vào phòng tân hôn, đội khăn hồng ngồi đợi, đoán chừng sẽ phải chờ một lúc lâu, thì cửa phòng bỗng mở ra. Ngay lập tức, ta nghe thấy tiếng gia đinh bên ngoài kêu lên: "Đại lang bảo người đi phát tiền, mọi người mau ra tiền đường nhận."
Đám người trêu chọc tân lang tân nương liền bỏ đi hết.
Tiêu Thành Nghiệp, cứ thế mà tiến thẳng về phía ta.
Khi khăn hồng được vén lên, ta ngước nhìn lên, ánh lửa từ nến long phượng phản chiếu trong mắt, ta và hắn nhìn nhau cười.
Trên gương mặt tuấn tú của Tiêu Thành Nghiệp, ánh lên một chút ửng đỏ, có lẽ dù đã phát tiền thưởng nhưng hắn vẫn bị ép uống không ít rượu.
"Có đói không?"
Ta khẽ gật đầu.
Vì vậy hắn ngồi xuống bên cạnh ta, thò tay vào trong áo tìm kiếm một lúc, rồi lấy ra một túi thịt bò khô bọc trong giấy dầu, đưa đến trước mặt ta.
Trong đêm tân hôn, hai chúng ta ngồi bên ánh nến long phượng, ăn thịt bò khô.
Khi ăn được một nửa, Tiêu Thành Nghiệp mới nhớ ra mình đã đuổi bà mối đi, nên vẫn chưa ai chỉ dẫn chúng ta uống rượu hợp cẩn.
Hắn vội vàng ra ngoài gọi người quay lại.
Bà mối trở vào với vẻ mặt lúng túng, cố giữ nụ cười, rót rượu cho hai chúng ta.
Khoảnh khắc hai cánh tay giao nhau.
Tiêu Thành Nghiệp khẽ nói bên tai ta: "Nương tử, cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng."
Sau khi ta và Tiêu Thành Nghiệp thành thân được nửa năm, phủ Thừa tướng đã sụp đổ.
Khoản tiền cứu trợ bị tham nhũng ở Hoàng Châu luôn là nỗi đau trong lòng Thánh thượng. Đặc biệt là sau khi người tận mắt chứng kiến cảnh người dân vì đói khát mà dẫn đến mức tuyệt vọng, đào đất ăn bùn khô rồi c.h.ế.t vì no quá.
Trở về cung, Thánh thượng ngày đêm không yên giấc, tóc bạc thêm nhiều. Cuối cùng, nguồn gốc của số tiền cứu trợ ấy đã được làm rõ, những khoản tiền mà lẽ ra phải giúp người dân sống sót, đã biến thành kim tuyến trên áo của Tô Thừa tướng và đám con cháu trong dòng tộc, biến thành rượu ngon trong chén của họ, và thành những giọt nước mắt của các ca kỹ trong phủ.
Thánh thượng nổi giận, phủ Thừa tướng bị tịch thu gia sản, Thừa tướng bị c.h.é.m đầu thị chúng.
Phủ Thái Sư do có quan hệ mật thiết với phủ Thừa tướng cũng bị liên lụy.
Phụ thân ta vừa bị cách chức vừa bị lưu đày, thật trớ trêu thay, nơi ông bị lưu đày đến chính là quê hương của ông: Thanh Châu.
Ngày xưa ông mang theo hoài bão lớn lên xe ngựa tiến về kinh thành, giờ đây trở về quê cũ với bộ dạng tiều tụy. Mười mấy năm xuân thu, hóa ra chỉ là một giấc mộng phù hoa.
Điều đau đớn hơn đối với ông là những bản cáo trạng ghi lại tội lỗi của ông lại được chính tay con trai ông, Lưu Quảng Tri, dâng lên.
Lưu Quảng Tri được miễn tội nhờ có công vạch trần tội ác của ông, hắn được ở lại kinh thành, nhưng tiếc thay, hắn mang tham vọng cao ngất trời, không tiếc hy sinh phụ thân để đổi lấy sự ưu ái từ cấp trên, nhưng rồi cũng chẳng làm nên trò trống gì khi gia tộc suy tàn.
Lưu Uyển Tình không muốn chịu khổ cùng phụ thân, trước khi phủ Thái Sư sụp đổ đã thu dọn hành lý chạy đến phủ họ Tiêu vào ban đêm.
Nhưng thân phận của nàng giờ chỉ là một thiếp thất không tên không tuổi trong phủ nhà họ Tiêu, Tiêu Lưu lần này cũng không còn dám đối đầu với Tiêu lão phu nhân vì nàng nữa, mà chỉ lặng lẽ chấp nhận sự sắp xếp như vậy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sau đó lại nghe nói, Lưu Uyển Tình không cam lòng sống trong lặng lẽ, sau khi không thành công trong việc giành lại sủng ái từ Tiêu Lưu, nàng còn muốn nhân dịp đi lễ chùa để lén lút tiếp cận Tiêu Túng.
Nhưng đáng tiếc, nàng tốn công dàn xếp cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng chưa kịp gặp người đã bị các bà v.ú trong phủ nhà họ Tiêu bắt gặp và kéo về.
Nghe nói nàng đã bị đánh đòn rất nặng, sau đó không còn nghe thấy tin tức gì về nàng nữa.
Lưu Cẩm Châu vẫn chưa trở về, từ khi hắn vào quân ngũ, hắn đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình.
Lưu Hoài Quang, người mà phụ thân đã dồn hết tâm huyết, không thể chấp nhận sự thật rằng tương lai tươi sáng của hắn đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm, hắn nổi giận trong nhàf, đập phá mọi thứ. Sau đó, khi tỉnh táo lại, hắn liền suy sụp hoàn toàn.
Từ đầu đến cuối, chỉ có mẫu thân là dường như hài lòng với việc trở về Thanh Châu.