Đầu hạ, mặt trời tỏa nắng ấm áp, nhưng toàn thân ta lại cảm thấy lạnh buốt.
Nguyên do là vì đích muội của ta, nàng đang nằm trong vòng tay phụ mẫu khóc lóc, nhõng nhẽo đòi gả cho vị hôn phu của ta.
Tiếng khóc nỉ non ấy như muốn xé nát trái tim phụ mẫu.
Còn kẻ đang quỳ bên cạnh không ai khác chính là vị hôn phu của ta, Tiêu Lưu.
Hắn thẳng lưng, đôi mắt khi nhìn đích muội tràn đầy sự dịu dàng: "Suốt đời này, ta chưa từng gặp ai ngây thơ và động lòng người như Uyển Tình. Ta chỉ nguyện cùng nàng ấy kết tóc se duyên, mong Văn Ngọc tiểu thư tác thành."
Vừa dứt lời, đích muội của ta khóc càng thảm thiết hơn, nghẹn ngào nhắc đi nhắc lại rằng nàng đã có lỗi với ta, nhưng nàng và Tiêu lang thật lòng yêu nhau, van xin ta tác thành cho họ.
Cảnh tượng ấy khiến ta trở thành kẻ phá hoại đôi uyên ương.
Mẫu thân thấy vậy, trong mắt đầy vẻ thương xót như muốn tràn ra, liền quay sang nhìn ta, trong ánh mắt còn ẩn chứa một chút cảnh cáo:
"Văn Ngọc, con là tỷ tỷ, phải hiểu chuyện một chút, nhường nhịn muội muội con, Tiêu lang đã thật lòng thương yêu Uyển Tình, con cứ xem như hôn ước giữa con và hắn chưa từng tồn tại đi."
Trong giây lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, bàn tay ta dưới ống tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm, phải mất một lúc lâu ta mới hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, rồi mở miệng đáp: "Tùy các người."
Phụ thân lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quở trách: "Lưu Văn Ngọc, đây là thái độ con nói chuyện với phụ mẫu sao?"
Đích muội thấy vậy, bỗng lộ ra nụ cười thê thảm: "Phụ thân, mẫu thân, đại tỷ chắc chắn đang trách con, Uyển Tình không thể không màng đến cảm xúc của đại tỷ, kiếp này đành chấp nhận không thể cùng Tiêu lang kết duyên được rồi."
Tiêu Lưu bên cạnh thấy vậy, liền cuống quýt đổi sắc mặt, trong ánh mắt nhìn ta có thêm vài phần oán giận: "Ta và Văn Ngọc tiểu thư chưa từng có tình cảm, nếu gượng ép ở bên nhau chỉ e sẽ trở thành cặp đôi bất hạnh, tiểu thư sao không chịu tác thành?"
Nhìn họ diễn trò, ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu không phải tối qua ta ngủ không sâu, đi dạo giữa sân và vô tình nghe thấy Lưu Uyển Tình cùng mấy đệ đệ của ta đang bàn bạc gọi Tiêu Lưu đến gây áp lực cho ta.
Ta thật sự đã tin rằng nàng ấy sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Ta không để ý đến họ, bước thẳng ra cửa lớn. Khi vừa mở hé cánh cửa sân, ta đã bị phụ thân thiên vị của mình gọi lại.
Khi quay lại, mặt ta đã đầy nước mắt, giọng nói thay đổi: "Vì muội muội đã vượt qua ta để đính ước cả đời với Tiêu công tử, những gì phải xảy ra đã xảy ra, phụ mẫu đã bảo ta nhường, ta cũng đã nhường rồi, còn muốn ta phải làm gì nữa?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta khóc to hơn, dường như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mẫu thân thấy vậy không ổn, muốn đến giả vờ an ủi ta ngưng khóc.
Nhưng không ngờ ta lùi lại, vai đẩy mở cánh cửa lớn.
Bên ngoài là những vị tiểu thư danh giá nhất kinh thành đang đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc.
Đặc biệt là người đứng đầu, nổi tiếng với sự hiếu kỳ.
Sáng nay, ta đã sớm gửi thiếp mời mời họ đến, chỉ nói rằng hoa sen trong viện nở rộ, mời họ đến thưởng ngoạn.
Và lúc này, tất cả những chuyện xấu trong viện của ta được phơi bày trước mắt họ.
Những vị tiểu thư ấy trong mắt lấp lánh sự hứng thú.
Đích muội của ta vừa khóc thảm thiết, giờ mới thật sự muốn ngất xỉu.
Nhưng ta còn nhanh hơn nàng một bước, sau khi nở nụ cười bi thương với các vị tiểu thư bên ngoài, ta liền quay người ngã vào vòng tay của tỳ nữ Dung nhi.
Trước kia ta rất để ý đến danh tiếng của phủ Thái Sư.
Dù Lưu Uyển Tình có gây ra bao nhiêu rắc rối, ta cũng tìm đủ mọi cách che giấu cho nàng.
Nhưng tốc độ xử lý hậu quả của ta chẳng bao giờ theo kịp tốc độ nàng gây chuyện.
Cho đến lần này, nàng tưởng rằng vẫn có thể làm nũng trong vòng tay phụ mẫu, ép ta phải nhượng bộ như trước, nuốt trôi mọi đau khổ, gánh chịu mọi tai tiếng để bảo toàn danh dự cho phủ.
Nàng không hề nghĩ rằng, lần này ta đã nghĩ thông suốt.
Cái phủ Thái Sư này đã mục ruỗng đến thế, một mình ta không thể cứu vãn nổi nữa.
Nếu phải mục nát thì hãy cùng nhau mà mục nát, trước khi hoàn toàn sụp đổ, ta sẽ tự mình rút lui trước.
Chẳng bao lâu sau, chuyện Lưu Uyển Tình cướp vị hôn phu của tỷ tỷ đã lan truyền khắp kinh thành, đặc biệt là vì câu nói mập mờ của ta hôm đó, chỉ nhắc đến những gì nàng ta và Tiêu Lưu đã làm, mà không nói rõ cụ thể điều gì.
Giờ đây, mỗi khi Lưu Uyển Tình ra ngoài dự tiệc, ánh mắt của mọi người nhìn nàng đều đầy vẻ ẩn ý, các tiểu thư quý tộc ở kinh thành cũng không muốn ngồi cùng nàng, sợ làm hỏng thanh danh của mình.