Làm Nên Sử Sách

Chương 7




15

Giữa mùa đông lạnh giá, Tiêu Cảnh Sách và ta ra roi thúc ngựa chạy một mạch đến Bắc Cương.

Lúc đầu, mặc dù có Hổ Phù trong tay, đội quân Bình Dương cũng không phục ta.

Trước mặt họ, ta đập vỡ một tảng đá nặng hàng trăm cân bằng tay không, mới tính miễn cưỡng trấn áp được bọn họ.

Trở lại phòng, Tiêu Cảnh Sách khẽ quay đầu cười với ta:

“Hóa ra khi ở kinh thành, Thanh Gia vẫn luôn giấu tài, xem như đối với ta vẫn có tình cảm.”

Ta mím môi, đột nhiên nhoài người ra, kéo vạt áo của Tiêu Cảnh Sách và hôn hắn.

Sau khi triền miên lặp đi lặp lại, hắn bị nụ hôn của ta làm cho khơi gợi d*c vọng, ngay cả khóe mắt cũng phiếm hồng.

“Phu nhân……”

Hắn nhìn ta thật sâu, trong ánh mắt bình tĩnh trong veo như nước sơn tuyền kia, có ngọn lửa dần dần bốc cháy: “Phu nhân, đừng trêu chọc ta, ta chịu không nổi.”

Ta nhắm mắt lại, tựa cằm lên hõm vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Cảnh Sách, cảm ơn chàng.”

Ngày trước, lúc còn ở Diêu gia, ta đã sống rất không dễ chịu.

Không chỉ Diêu Thanh Uyển, mà mẹ cả cũng sẽ đối phó ta.

Bà ta nói Diêu gia từ trước đến nay cần kiệm, ta có sức lực lớn thì việc chẻ củi trong phủ sẽ giao cho ta phụ trách.

Đối với ta, đây chẳng qua là chuyện nhỏ bé, nên khi bà ta nhận ra không thể làm khó được ta, bèn giữ lại bên cạnh để tìm biện pháp khác.

Ví dụ như đến ngày rét buốt nhất, sai ta nhảy xuống hồ để vớt chiếc khăn tay bị rơi cho bà ta, ví dụ như lén giấu kim châm nhỏ xíu như sợi lông nhưng cứng nhọn vào trong quần áo của ta, ví dụ như lấy tiểu nương ra để bức ép ta phải thử độc do Diêu Thanh Uyển có sở thích đam mê chế độc.

Có vẻ như những nữ nhân đang ở chốn khuê phòng, sau khi lập gia đình lại bị nhốt ở hậu viện, ngay cả tầm nhìn cũng bị xóa sạch đến mức không thể nhìn thấy gì được.

Đó không phải là cuộc sống mà ta muốn sống, vì vậy khi ở kinh thành,ta luôn cảm thấy không thoải mái, mỗi giây phút đều bị trói buộc bởi hàng ngàn xiềng xích, mỗi bước đi đều khó khăn.

Bây giờ đã tới Bắc Cương, trời đất bao la, không bị gò bó.

Ba ngày sau, ta dẫn quân Bình Dương đến biên quan để đánh một trận với đám Bắc Khương.

Đội quân Bình Dương vốn là đội quân thần kỳ của Bình Dương vương tiền nhiệm, những năm gần đây vì trấn thủ biên quan, còn bị gió tuyết lạnh thấu xương ở Bắc Cương rèn luyện càng trở nên lợi hại hơn.

Cầm trường đao, xung trận cưỡi ngựa dẫn đầu, khiêu chiến với ba gã đại tướng Bắc Khương, trận chiến mở màn này giành thắng lợi lớn.

Tuy thắng nhưng sắc mặt Vệ Vân Lãng rất khó coi.

Ta càng có lòng quân thì sau này hắn muốn tiếp quản quân Bình Dương càng khó khăn.

Tiêu Cảnh Sách nghe ta nói xong mới nhìu mày: “Phu nhân không cần lo lắng, hiện giờ chiến sự căng thẳng, tạm thời hắn không dám giở thủ đoạn gì đâu.”

Hắn xem binh thư thành thạo, hiểu biết về binh pháp cũng tốt hơn ta rất nhiều, vì vậy ta và Tiêu Cảnh Sách đã hình thành một loại ngầm hiểu lẫn nhau.

Ta chỉ lãnh quân chinh chiến, còn hắn bày binh bố trận.

Trong vòng chưa đầy hai tháng, đã thu hồi hai thành trì Bắc Cương, tin chiến thắng liên tiếp được truyền về kinh đô,ngay cả vẻ mặt của Vệ Vân Lãng cũng trở nên ngày càng u ám.

Hào quang thiếu niên thiên tài mà hắn lấy làm niềm tự hào đã hoàn toàn bị dập tắt trước mặt ta.

Khi giao thừa đang đến gần, người Bắc Khương đã rút lui về chỗ giao giữa thảo nguyên và Đoạn Phong quan.

Tiêu Cảnh Sách và ta đón năm mới đầu tiên ở Bắc Cương.

Đêm 30, hắn hâm nóng rượu, tươi cười nâng chén chúc mừng ta: “Tướng quân trời sinh là để kiến lập công lập nghiệp, lưu danh muôn đời”.

Trải qua hai tháng chém giết đã mài giũa thân thể, trên người ta nhiễm đầy huyết khí, so với dáng vẻ bó chân bó tay ở kinh thành giờ ta có vẻ phóng khoáng hơn gấp trăm lần.

Ánh mắt lướt qua bàn tay đang cầm ly rượu của Tiêu Cảnh Sách, đốt ngón tay thon dài vô cùng xinh đẹp, có lẽ vì mới uống rượu xong nên trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trở nên hồng hào hơn.

Ta nắm tay hắn, dùng tư thế này uống một hơi cạn chén rượu, cười nói: “Quân sư cũng vậy.”

Nửa đêm, ta tắm gội sau tấm bình phong đơn sơ, bất tri bất giác dựa vào thành bồn ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi có một lực nhẹ dừng ở tóc ta, đánh thức ta khỏi giấc mộng.

Giọng ta khàn khàn, lười biếng hỏi: “Ơ… Lần này Tiêu quân sư đến là vì chuyện gì?”

Tiêu Cảnh Sách vuốt mái tóc ướt dầm dề của ta, cười nhẹ nhưng lại quyến rũ, thấp giọng nói: “Đương nhiên là đến để thị tẩm cho tướng quân.”

Đầu ngón tay ấm áp chạy dọc 1 đường xuống cổ ta, rồi hoàn toàn chìm trong làn nước gợn sóng, lại nhóm lên một ngọn lửa cháy lan đến đồng cỏ.

Vào đêm giao thừa đầy  tuyết rơi ở Bắc Cương, tà và Tiêu Cảnh Sách đã nở rộ ra mùa xuân đầu tiên.