Lâm Nam

Chương 73: Chương 73




Hai chiếc xe một trước một sau chạy tới khu di tích hang động, sau khi dừng lại, lần lượt các thành viên trong tổ xuống xe.

Ở đây hôm nay là một ngày thu nắng dịu.

Ai nấy đều khá uể oải sau một hành trình dài.

Đồ Nam đi ra phía sau lấy hành lý, nghe thấy mấy tổ viên đi cùng xe thảo luận, rõ ràng đã nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Mỹ là tất cả có thể về nhà nghỉ ngơi, vậy mà Từ Hoài lại yêu cầu họ tập trung, cũng không biết là vì lý do gì.

Một người nói: “Nghe bảo dạo gần đây tổ mình nhận được một khoản tiền tài trợ không nhỏ, thu nhận được không ít người mới vào tổ, hai người bỏ đi hồi trước cũng quay lại rồi, chắc là muốn để cả đội gặp nhau một lần đây mà.”

Người bên cạnh tiếp lời: “Thật không? Tiền tài trợ ở đâu ra đấy?”

“Làm sao mà tôi biết rõ được, cũng chỉ nghe phong thanh thế thôi, hình như là từ một công ty lớn nào đấy thì phải.”

“Thêm nhiều người mới tốt mà, sau này nhiệm vụ của hội mình sẽ vơi đi, không biết là công ty nào mà trượng nghĩa thế cơ chứ.”

Đồ Nam đưa một tay kéo vali ra, xoay lưng lại, cúi đầu, một tay khác thì cầm điện thoại gõ chữ.

Đồ Nam: Tổ viên ở chỗ em đều đang khen anh trượng nghĩa đấy.

Thạch Thanh: Đừng khách sáo, đấy cũng là tiền của em mà.

Tiền tài trợ đến từ công ty của Thạch Thanh Lâm. Khoản tiền cô vay của Tô Uyển hồi trước đã thuận lợi sinh lời, cũng đã trả được cả gốc lẫn lãi cho Tô Uyển. Sau lại sinh thêm lời, dùng để lập một quỹ, chi vào việc tài trợ cho sự nghiệp sao chép bích họa truyền thống.

Cái ngành ít người quan tâm đ ến này, càng thêm nhiều người gia nhập, chắc chắn phải có nguồn lực vật chất chống đỡ.

Đây là điều mà Thạch Thanh Lâm và cô bàn bạc rồi đi đến thống nhất, ở phương diện này, đương nhiên một thương nhân như anh vẫn có tư duy tốt hơn.

Thạch Thanh: Đến nơi rồi à?

Đồ Nam: Đến rồi.

Thạch Thanh: Nhớ em quá.

Đồ Nam: Không phải vừa mới gặp rồi đấy ư?

Thạch Thanh: Ừ, kể cả thế vẫn nhớ.

Giọng điệu như thể đó là điều đương nhiên.

Bên cạnh có người kéo hành lý đi ngang qua, Đồ Nam đè điện thoại lên cằm, giấu đi nụ cười, nhìn quanh bốn phía rồi lại cúi đầu đọc tin nhắn của anh.

Đúng là họ mới gặp nhau.

Hôm trước, vừa về nước, máy bay vừa hạ cánh, Từ Hoài đã thông báo cho cả nhóm phải tới đây trước đã. Tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi trong khi chờ chuyển chuyến, cô vội vàng về nhà.

Về đến nơi mới tờ mờ sáng, cô dùng chìa khóa mở cửa nhà anh, đoán chừng Thạch Thanh Lâm vẫn đang ngủ, nên phải rón rén bước vào phòng.

Cửa phòng mở ra, anh nằm trên giường, mặc một chiếc áo thun trắng cộc tay, nửa gương mặt vùi vào gối, quả nhiên là vẫn đang ngủ.

Cô khom người đứng cạnh giường, nhìn ngắm gương mặt anh. Một lát sau, thấy anh không tỉnh ngay được, cô bèn đứng thẳng dậy, định vào bếp làm bữa sáng cho anh, nhưng vừa quay đi đã bị anh kéo lại.

E là từ khi cô bước vào, anh đã biết rồi, nhưng vẫn giả vờ ngủ.

Sau đó lại bị anh đ è xuống giường, cả nửa buổi vẫn không dậy được…

Nếu không phải có tổ viên gọi điện đến báo cho cô biết phải xuất phát, thì suýt chút nữa cô cũng quên hết thời gian rồi.

Vội vàng ra sân bay, Đồ Nam quên luôn cái áo khoác ở nhà anh, lúc làm thủ tục đăng ký, hai môi vẫn còn đỏ hồng, hơi sưng, có một tổ viên nữ nói đùa, rằng ngày trước cô chẳng biết ăn vận gì, vậy mà giờ đã bắt đầu biết tô son rồi.

Cô không đáp lời, thật ra không phải vì bị anh hôn thì gì.


***

Vừa qua cổng khu danh thắng, đám tổ viên đã nhìn thấy vài gương mặt mới và hai người cũ quay lại tổ, trên cổ họ đều đeo thẻ làm việc của tổ sao chép, đợi ở đây từ trước để chào mừng cả đoàn.

Đồ Nam một tay cầm điện thoại, một tay kéo hành lý, vừa đi tới thì Tiêu Quân đã bước ra khỏi đoàn, “Đồ Nam, thầy Từ có lời muốn nói, bảo anh tìm riêng em, chắc thầy đang ở trong hang đấy.”

Người mới người cũ, cả một đoàn đông đang rôm rả trò chuyện, ồn ào huyên náo, nhưng nghe thấy thế thì tất cả đều quay sang nhìn cô.

Ngay cả Tiêu Quân cũng nhìn cô đăm đăm.

Đồ Nam đưa hành lý cho một tổ viên nữ, rồi lập tức đi tìm Từ Hoài.



Trong hang, trước bức bích họa “Lương Vương lễ bái Phật pháp đồ” mà cô đã từng sao chép, Từ Hoài đứng chắp hai tay sau lưng.

Cô đi tới, vừa ngẩng đầu đã trông thấy bức bích họa được mình chép lại từ đầu, giá vẽ dựng thẳng trên nền đất trong hang, mà ông thì đang nhìn đi nhìn lại bản gốc trên vách hang và bản sao chép, dường như đang đánh giá xem có chỗ nào sai sót không.

Đồ Nam không làm phiền ông, lẳng lặng đợi đến khi ông xem xong, rồi tự phát hiện ra cô.

“Đến rồi à?”

“Vâng.”

Từ Hoài chỉ vào bức bích họa cô chép, “Hôm nay người của bảo tàng đến đây, bức này của em tốt hơn nhiều bức ban đầu, chuẩn bị được trưng bày trong bảo tàng, cả bức em chép ở bên Mỹ nữa, gửi cả về bảo tàng Thủ đô.”

“Cảm ơn thầy ạ.”, cô nói.

Từ Hoài sẽ không bao giờ trực tiếp khen ai cả, ông có thể nói trước mặt cô rằng bức vẽ của cô tốt hơn bức trước, có thể gửi về bảo tàng Thủ đô, vậy đã là lời khen tặng khó mà tưởng tượng nổi rồi.

“Em ra đây với tôi.”, ông quay đầu đi ra khỏi hang.

Đồ Nam theo ông rời khỏi hang, đi qua hai ba tốp khách du lịch, đến văn phòng của ông ở phía sau khu danh thắng.

Nói là văn phòng, nhưng thật ra cũng chỉ là một phòng vẽ, bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc bàn dài, mấy cái ghế, giá vẽ được dựng trong góc, trên nền dính đầy màu vẽ không tẩy đi được, có chỗ bị giẫm lên hằn thành hình bàn chân, những dấu chân đầy màu sắc rải rác khắp nơi.

Từ Hoài ngồi xổm xuống, lôi một cái hòm từ dưới gầm bàn ra, chiếc hòm da màu đen xám, trông khá cũ kĩ. Ông thổi bỏ lớp bụi bám trên đó, mở nắp, lấy từ trong ra một cái hộp gỗ dài, rồi đứng dậy, đi tới.

“Cái này, cho em.”, ông đưa cái hộp gỗ cho Đồ Nam.

Có lẽ do ông tặng một cách rất thoải mái, nên lúc nhận Đồ Nam chẳng nghĩ gì nhiều, đến khi thấy ông ra hiệu và mở cái hộp, nhìn thấy thứ ở bên trong, ánh mắt cô mới như ngưng tụ lại.

Trong hộp là một cây bút.

Cán bút đen nâu, đầu bút làm bằng lông sói, nhưng đã cùn từ lâu rồi. Nhìn bề ngoài thì chẳng có gì thu hút, giả dụ bị vứt dưới đất, có lẽ cũng chẳng ai nhặt lên, tốn thời gian.

Đồ Nam biết đây là gì.

“Thế hệ trước tin vào chuyện này.”, Từ Hoài nói, rồi chỉ vào cây bút, “Một cây bút lông, không viết cũng chẳng vẽ được, nhưng đây là sự tín nhiệm, sau này, giao nó cho em.”

Đến lúc này, Đồ Nam mới nghe ra được sự trịnh trọng trong giọng điệu của ông.

Thứ đưa cho cô không phải là một cây bút, mà là sự tín nhiệm. Người sao chép không phải là bậc thầy, cũng chẳng phải nghệ thuật gia, mà là người thợ thủ công, phải có lòng tin, để giữ vững được tinh thần ấy.

Cô đóng hộp lại, cầm bằng cả hai tay, lại nhớ đến lúc mình mới vào tổ của ông thì đã từng có mục tiêu này, nhưng sau đó lại không nghĩ tới nữa, mọi thứ cứ diễn ra một cách tự nhiên, nên làm gì thì làm nấy, lẳng lặng đến cùng, vậy mà cây bút đã về tay cô rồi.

Không có quá nhiều cảm giác ngỡ ngàng, cũng không có cảm giác hưng phấn tột độ, có lẽ ngay trước chuyến đi sang Mỹ làm nhiệm vụ, khi Từ Hoài căn dặn kĩ càng, cô đã có linh cảm rồi.

Từ Hoài cũng không giải thích nguyên nhân, chắc hẳn từ lúc đặc biệt đi tìm cô để gọi về tổ là đã có suy nghĩ này rồi, cũng có lẽ là bởi nhiệm vụ ở Mỹ thành công nên mới đưa ra quyết định, thậm chí có khả năng là vì cô đã kiên trì xin chép lại bức mình từng chép sai. Tóm lại, cuối cùng ông không hề chọn Tiêu Quân như mọi người vẫn nghĩ, mà lại chọn cô.


“Cầm nổi không?”, Từ Hoài hỏi cô.

“Được ạ.”, cô đáp: “Thầy đã dám đưa, thì em dám nhận thôi ạ.”

Ông gật gù, “Thế thì cầm đi.”

Vùi trong hoàn cảnh cũ kỹ suốt một thời gian dài, rồi lại được trải nghiệm trong một ngành nghề mới, qua bao nhiêu thăng trầm, vậy mà nét bút vẫn không bị mài mòn. Nét bút có linh hồn đã khó rồi, nhưng để có được điều này thì còn khó hơn. Mà đây, mới là nguyên nhân để một người làm thầy như ông quyết định chọn cô.

***

“Chúc mừng em.”

Một quần thể hang động quay lưng vào núi, vì không mở rộng ra bên ngoài, cách xa khu danh thắng, nên không có khách du lịch nào vào cả.

Đồ Nam đứng dưới hang, nghe được ba chữ này thì ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Quân.

Cho dù Từ Hoài không trao lại cây bút cho cô trước mặt tất cả mọi người, nhưng tin tức lại lan đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã biết, cô mới là người nối nghiệp của Từ Hoài. Cô biết chắc hẳn trong tổ sẽ ít nhiều có những lời chế nhạo Tiêu Quân, nhưng lúc này, nghe giọng điệu của anh ta thì vẫn thấy được sự chân thành.

“Cảm ơn.”

Tiêu Quân không nói gì nữa, lướt qua cô, cắm đầu đi lên phía trên.

Ở bên trên, đã có không ít tổ viên lục tục kéo đến.

Đồ Nam cúi đầu, nhìn điện thoại.

Biết hôm nay là ngày gì không?

Trong Wechat đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, là của Thạch Thanh Lâm.

Đồ Nam: Ngày gì?

Thạch Thanh: Em tự nghĩ xem.

Nghĩ mãi không ra, phía trên là cửa hang, đã có mấy thành viên trong tổ tập trung lại, hôm nay họ đến đây để khảo sát bích họa bên trong.

Đồ Nam nhét điện thoại vào túi, kéo khóa áo khoác lên tận cùng, dựng thẳng cổ áo, vùi cằm vào cho đỡ lạnh, cẩn thận giẫm lên những mô đá lởm khởm để trèo lên trên.

Hai tổ viên nữ ngoảnh đầu lại, duỗi tay kéo cô lên. Cô đứng vững rồi mới hỏi: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?”

Một tổ viên nữ nói: “Đương nhiên rồi, khảo sát xong bích họa ở bên trong là chúng ta có thể về nhà nghỉ xả hơi rồi. Sao thế, có người hỏi cô à?”

“Đúng.”, Đồ Nam nhớ ra, cô đã từng nhắc đến với Thạch Thanh Lâm.

Hôm nhận được cây bút của Từ Hoài, cô chụp ảnh cây bút gửi cho Thạch Thanh Lâm, nhân thể có nhắc đến qua loa, không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy. Cô còn tưởng anh chỉ nhớ mỗi chuyện cô lấy được cây bút của Từ Hoài mà thôi.

Tổ viên nữ kia cười nói với vẻ tò mò: “Bạn trai hỏi phải không, đang ở nhà đợi cô à?”

“Chắc là không đâu.”, Đồ Nam cười theo, “Giờ anh ấy đang ở xa lắm.”

Thạch Thanh Lâm đi Mỹ, nói ra lại thấy buồn cười, cô về nước chưa được hai ngày thì anh lại đi ngay sau đó. Lần này đi là vì Kiếm Phi Thiên được đề cử cho một giải thưởng game quốc tế.

Hôm ấy, lúc báo cho anh biết tin mình nhận được cây bút của Từ Hoài, thì cô cũng biết được tin này từ anh.

Anh nói: Em đã có được thứ em mong muốn rồi, không chừng anh cũng sắp thôi.

Đồ Nam mừng thay cho anh, hiện giờ, từng chút từng chút một đang dần đến rồi.


Bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, tranh thủ trước khi vào hang, cô lại lôi điện thoại ra, cảm giác như đã biết đáp án rồi.

Đồ Nam: Hôm nay là ngày công bố giải thưởng đúng không?

Trả lời xong, không kịp chờ hồi âm, sợ làm chậm trễ công việc, cô vội điều chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng rồi tiến vào hang.



Mọi người đều là dân chuyên có kinh nghiệm, lại đang nóng lòng muốn nhanh chóng về nhà, nên quá trình khảo sát trong hang diễn ra rất nhanh.

Trong lúc nghỉ giữa chừng, cả đội người đứng người ngồi ngoài hang, vừa uống nước vừa trò chuyện.

Đồ Nam là người cuối cùng rời khỏi hang, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra, trong hang mất sóng, ra đến bên ngoài mới có lại. Quả nhiên Thạch Thanh Lâm đã trả lời rồi.

Thạch Thanh: Hôm nay là ngày em về bên cạnh anh.

Cô cắn môi, trong lòng như bị một phiến lông vũ mềm mại vuốt qua, vừa tê dại vừa ngứa ngáy.

Không ngờ vậy mà lại chỉ việc cô trở về, anh không nói là “trở về”, mà lại cứ phải nói “về bên cạnh anh”, đổi một cách nói thôi mà cảm giác đã khác hoàn toàn.

Đồ Nam: Ừm, sắp xuất phát rồi.

“Đồ Nam, đi thôi.”, có người thấy cô đang xem điện thoại thì hô lên: “Nhanh nhanh làm cho xong còn về, không sợ bạn trai cô đợi sốt ruột à?”

Những người khác đều cười ồ lên.

Đồ Nam vừa nhấc chân đi theo, thì điện thoại bỗng rung lên.

Cô cúi đầu nhìn, là định vị do anh gửi đến, cô còn tưởng anh gửi sai, thế nhưng vẫn bấm vào, còn thầm nghĩ lát nữa thoát ra phải trêu anh mới được.

Rồi đột nhiên, cô chạy ra rìa đồi, từ trên cao nhìn về phía xa.

Từ vị trí này có thể nhìn ra vùng núi tuyết, bên cạnh là khu danh thắng, còn có con đường quốc lộ ngoằn ngoèo nối từ bên ngoài qua chân núi rồi vào tới đây. Khoảng cách từ đường đến khu quần thể hang động khá xa, lại là một khoảng đất cát mênh mông.

Một chiếc xe từ xa tiến lại gần, kéo theo cả đống cát bụi mù mịt, lao nhanh về phía bên này.

Trên điện thoại, hai điểm trên định vị ngày càng tiến lại gần nhau hơn.

Cho đến khi, cửa sổ của chiếc xe kia hạ xuống, theo từng nhịp xóc nảy không ngừng, để lộ ra gương mặt của người đàn ông ở bên trong.

Nhìn từ xa không thể thấy rõ được, nhưng Đồ Nam đã chạy thẳng một mạch xuống.

Đợi đến khi cả tổ không thấy cô đi theo nên quay trở ra để tìm, thì mới phát hiện ra cô đã xuống dưới từ lúc nào không hay, xông qua rào chắn trước khu hang động, chạy về phía tít đằng xa.

Cát bụi tung bay, xe dừng lại. Một người đàn ông xuống khỏi xe, bước những bước rất dài, vừa đi vừa đón gió, giang rộng hai cánh tay ra.

Đồ Nam bổ nhào tới, ôm chặt lấy anh, ghì cổ anh, nhấc hai chân khỏi mặt đất, thậm chí còn được anh nhấc lên xoay vài vòng.

“Trời đất ơi, có phải Đồ Nam kia không?”, có người sửng sốt, “Không ngờ cô ấy mà cũng có lúc nồng nhiệt như thế…”

Tiêu Quân lách qua đám tổ viên, nhìn hai người ôm nhau mà mãi một lúc vẫn không nói được lời nào.

Thì ra không phải là cô lạnh nhạt, mà là cô cũng biết nồng nhiệt, có điều, phải xem là với ai đã.

***

Đồ Nam chạy quá nhanh nên vẫn thở hổn hển không ngừng, dù đang nép trong lòng Thạch Thanh Lâm, nhưng cô vẫn khó mà tin được.

Vậy mà anh lại âm thầm chạy đến đây.

Nhưng không thể không tin được, vì đây quả thật là chuyện mà người đàn ông này có thể làm.

Trên người Thạch Thanh Lâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, còn xắn tay áo, áo gió thì quẳng trong chiếc xe Jeep thuê cũ kĩ, nhưng cơ thể anh không hề lạnh chút nào, anh ôm cô, cảm xúc vô cùng chân thật.

“Em cứ tưởng anh vẫn chưa về.”, cô không nỡ buông tay, hai bàn tay vẫn bấu lấy vai anh, đưa mắt lên nhìn ngắm gương mặt anh, “Sao bảo đến là đến ngay được thế?”

“Không thích à?”, Thạch Thanh Lâm nắm lấy hai bàn tay cô, gỡ hai cánh tay cô xuống khỏi cổ mình, tiện đà cầm lên hôn một cái, “Anh đến đón em.”

Sao lại không thích được chứ, đến giờ mà tim Đồ Nam vẫn còn nhảy nhót rộn ràng. Cô rụt tay xuống, nắm lấy tay anh rồi kéo đi, “Đi qua đây trước đã, đợi chút nữa rồi theo anh về.”


Đến lúc này mới chú ý thấy đám người ở bên ngoài hang đá đang nhìn họ, ít nhiều thì cô cũng hơi xấu hổ, đoán chừng họ đều rất ngỡ ngàng, phản ứng của mình ban nãy giống hệt như một người mới bước chân vào con đường tình ái vậy.

Như để chuyển sự chú ý, cô hỏi Thạch Thanh Lâm: “Game của anh, có giành được giải thưởng không?”

“Đoán thử xem.”, anh nói, chứ quyết không kể với cô rằng, thật ra danh sách được công bố trong hôm nay. Lễ trao giải được tổ chức tại San Francisco, anh để An Bội đi tham dự thay, còn mình thì đặt vé máy bay về sớm, sau đó xuất hiện ở đây.

Với anh mà nói, điều quan trọng là được công nhận, chứ không nhất định phải là thời khắc được trăm nghìn ánh mắt đổ dồn về mình. Lúc này, anh cảm thấy anh nên ở đây, ở bên cô, bởi anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Không đoán được.”, Đồ Nam nói, vừa nói vừa lẳng lặng quan sát sắc mặt anh, nhìn từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh, lại chẳng dám chắc về kết quả. Muốn nói là đã giành được, nhưng lại sợ ngộ nhỡ có cái gọi là “ngộ nhỡ” đó, khiến anh thất vọng thì không hay.

“Nếu không giành được thì phải làm sao đây?”, đột nhiên Thạch Thanh Lâm hỏi. Anh nhìn cô, vẻ mặt xem ra rất nghiêm túc, nhưng lại giống như đang trêu chọc.

Đồ Nam nghe thấy anh hỏi vậy thì lại thoải mái hơn rất nhiều, cô bình tĩnh nói: “Thì có làm sao đâu, em lại hợp tác với anh lần nữa, có khi lại làm ra được một phiên bản mới khác đấy.”

Thạch Thanh Lâm cười, “Chỉ hợp tác một lần thì làm sao đủ được, em với anh kiểu gì cũng phải hợp tác cả đời.”

Cô nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ, lắm lúc chỉ hận không thể bịt cái miệng anh lại, tên này sao nói gì cũng như bỏ bùa mê thuốc lú cho cô vậy.



Đám tổ viên coi như cũng biết biết điều, lúc họ vào hang đá, hầu hết mọi người đều đã giải tán rồi. Số còn lại ở trong hang không nhiều, còn lại hai người nhưng để cô đánh giá một mình, không tới quấy rầy họ.

Đồ Nam đi vào hang động cuối cùng, ở đây không có lối đi, các chuyên gia làm công tác văn hóa phải cho dựng thang ở rìa hang thì mới có thể thuận lợi lên xuống được, hang cuối cùng nằm ở bên dưới.

Thạch Thanh Lâm nhìn xuống dưới rồi bảo: “Anh ở đây đợi em.”

Đồ Nam còn tưởng anh sẽ theo mình đi xuống, nhưng không sao, một mình cô đi lại càng nhanh, “Ừm, em sẽ quay lại nhanh thôi.”

Cô giẫm lên thang, chầm chậm đi xuống, lấy giấy bút từ trong túi áo ra, rồi tiến vào hang.

Thạch Thanh Lâm không đứng đợi ở chỗ cũ mà lui ra ngoài. Ở nơi hang động cổ xưa ít dấu chân người này, gần như chẳng có lối đi, anh phải men theo những gồ đá mấp mô, đi một đoạn, lại thêm một đoạn nữa, một tay cho vào túi quần, sờ lên thứ gì đó, nhưng trước sau vẫn không lôi ra.

Có cảm giác đoạn đường dưới chân giống như quãng đường đời mình từng trải qua.

Chẳng mấy chốc, Đồ Nam đã rời khỏi hang, không thấy Thạch Thanh Lâm đâu, cô tìm quanh một vòng, mới phát hiện ra anh đang đứng ở một nơi rất xa, ánh mắt vẫn nhìn theo cô.

Cô trèo lên thang, lúc gần đến nơi, anh ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cô.

Đồ Nam đưa tay trái cho anh, anh nắm lấy, nhưng không kéo cô lên, mà trên tay cô lại có thêm một thứ gì đó, cảm giác nằng nặng.

Trong lòng như bị thứ gì đó châm chích, cô nhìn lên, bàn tay kia đã được anh nắm gọn trong lòng bàn tay. Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự trịnh trọng mà trước giờ cô chưa từng thấy, “Cho em ba giây, không bỏ xuống, anh coi như em đồng ý.”

Gợn gió lùa qua tóc Đồ Nam, qua hàng mi, cô chớp mắt, lại chớp thêm lần nữa, cũng khẽ nuốt khan hai ngụm, đột nhiên cô nhìn anh, bàn tay toan rút ra.

Thạch Thanh Lâm siết rất chặt, không rút ra nổi.

Cô quay đầu lại, không nhịn được phải bật cười, lại ngoảnh sang nhìn anh, “Tay em đổ mồ hôi, định lau đi thôi mà.”

Anh cười, biết cô cố ý, “Anh lau cho em.”, nói rồi liền mở lòng bàn tay cô ra, lau hai cái, sau đó lại nắm thật chặt, thoáng dùng lực kéo cô lên.

Hai người quay trở về, trên đường, bàn tay ấy vẫn được anh nắm chặt.

“Anh lấy sổ hộ khẩu ở chỗ bố em rồi, của anh thì lúc nào cũng mang theo.”, Thạch Thanh Lâm vừa đi vừa nói: “Giờ đi về, có khi Cục dân chính vẫn chưa đóng cửa.”

Đồ Nam đáp lời: “Làm gì có ai như anh, không cho người ta chuẩn bị tâm lý gì cả.”

Anh cười, “Thế để hôm nào cầu hôn lại lần nữa, lúc đấy chắc chắn anh sẽ báo trước cho em biết.”

Đồ Nam cũng bị anh làm cho phì cười, cô cúi đầu, nhìn xuống ngón tay, trên ngón áp út, chiếc nhẫn vừa khít không lệch phân nào.

Nhìn thì tưởng là qua quýt, nhưng chỉ riêng chiếc nhẫn này đã nói lên tất cả, rõ ràng anh đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu rồi.

“Sao anh mua chuẩn được thế này?”

“Về sẽ nói cho em biết.”, anh thủ thỉ: “Bà Thạch ạ.”

Trời đất lặng im, chỉ có họ, tay trong tay, tiến bước về phía trước, lên đường về nhà, hình bóng càng lúc càng xa.

Đời người có lẽ giống như một trò chơi, nhưng lại chẳng phải trò chơi, mà lần kết hợp này của anh và cô, nhất định là thao tác quan trọng phải thực hiện một cách nghiêm túc nhất, mang tên “quãng đời còn lại”.