Lâm Nam

Chương 17: C17: Chương 17




Thạch Thanh Lâm chưa từng tốn nhiều thời gian cho một người như vậy, Đồ Nam là người đầu tiên.

Trong suốt thời gian ấy, anh từ chối tất cả mọi cuộc gọi, thậm chí đến cả tin nhắn, Wechat, đều không trả lời.

Cho tới khi anh về đến công ty, ánh mắt An Bội nhìn anh như chỉ hận không thể khoét hai lỗ trên người anh vậy.

Đi đến trước cửa văn phòng ở tầng cao nhất, anh nhìn đồng hồ, vừa qua tám giờ sáng.

An Bội đứng bên cạnh nhỏ giọng oán trách: “Anh cũng chịu xuất hiện rồi cơ đấy! Vì một Đồ Nam mà không cần cả công ty!”

Thạch Thanh Lâm rất muốn cười, nhưng cũng không chỉnh lại mà hỏi: “Đến rồi à?”

An Bội bĩu môi, “Đợi anh gần nửa tiếng rồi.”

Anh gật đầu, đẩy cửa đi vào.

Tiết Thành ngồi trên ghế của anh, hôm nay diện nguyên một cây âu phục, dáng vẻ rất trịnh trọng, nhìn thấy anh, anh ta cười bảo: “Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi, sao, mấy hôm nay cũng nên về thăm ông cụ nhà cậu đi chứ hả?”

Thạch Thanh Lâm lắc đầu.

“Cậu bận thế cơ à?”, Tiết Thành cũng bó tay, “Nghe trợ lý An bảo hai hôm nay cậu đều không ở công ty, rốt cuộc là bận đi đâu thế?”

Đương nhiên là tốn hết thời gian cho Đồ Nam, nhưng nói ra miệng thì lại thấy hơi kỳ quặc, Thạch Thanh Lâm đáp: “Có thời gian tôi sẽ về ngay.”

“Thôi, chắc ông cụ nhà cậu còn mong cậu dẫn cho ông một cô cháu dâu về hơn đấy, cậu về một mình chưa chắc ông cụ đã muốn nhìn thấy cậu.”

Ông cụ là ông nội Thạch Thanh Lâm, được xem như người thân gần gũi anh nhất. Đương nhiên anh cũng rất sốt ruột, nhưng hết cách, vừa về nước đã bận đủ thứ việc, không vứt bỏ được, chỉ có thể đợi đến lúc rảnh rỗi mới về thăm ông.

“Nói chuyện công việc đi.”, anh nói: “Đừng lúc nào cũng làm thuyết khách cho ông cụ nhà tôi.”

Tiết Thành hiểu con người anh, lúc cương quyết thì ngang ngạnh hơn bất cứ ai, nên không nhắc đến chuyện riêng tư của anh nữa, “Vậy thì nói chuyện công việc. Nghe nói cậu bảo là vấn đề mấu chốt của dự án đã được giải quyết, tôi được phía đầu tư ủy thác, đến xem tiến độ thế nào.”

Thạch Thanh Lâm cũng đoán anh ta đến đây là vì chuyện này, “Với tôi thì là đã được giải quyết rồi.”

Tiết Thành giở tập tài liệu trước mặt, “Tôi xem phần giới thiệu của phiên bản mới rồi, thế giới bích họa chiếm đến 50%, số lượng lớn như thế, cậu giải quyết thế nào?”

“Mời chuyên gia đến làm cố vấn nghệ thuật, phần bích họa sẽ được vẽ theo sự chỉ đạo của cô ấy.”


“Trước đây có nghe nói cậu vẫn đợi người này xuất hiện, tôi biết tiêu chuẩn của cậu cao, người có thể lọt vào mắt cậu chắc chắn phải là người cực kỳ đỉnh.”, Tiết Thành hỏi: “Người cực kỳ đỉnh đấy có ở đây không? Tôi gặp một chút được không?”

Thạch Thanh Lâm chẳng tỏ thái độ gì, anh đứng trước khung cửa kính sát đất, giơ ngón tay lên, lật tấm rèm che nắng, trong nháy mắt cả gian phòng trở nên sáng sủa, anh nhìn xuống dưới rồi bảo: “E là vẫn phải đợi.”

Từ độ cao trên này nhìn xuống, mặt đất cách đây quá xa, bị những tòa cao ốc xung quanh vây trọn lấy thành một khoảng trống biệt lập, người nhỏ như kiến, thật ra rất khó để nhìn thấy được rõ. Nhưng anh vẫn nhìn, từ trong những chấm đen nhỏ bé đó, cố gắng tìm kiếm gì đó.

“Vẫn phải đợi? Chẳng lẽ chưa hợp tác thành công?”, Tiết Thành nói: “Con người cậu đúng là quá cầu toàn rồi, ngộ nhỡ người ta không có ý định hợp tác thì cũng thôi đi, đổi người khác cũng được, cứ bắt bao nhiêu bộ phận phải đợi một người thế à?”

“Đây là một trong số ít ưu điểm của tôi, tốt nhất là vẫn nên giữ lại.”

Trong số đông những người đang đi lại bên dưới, bỗng xuất hiện một chấm đen, cái chấm ấy thoáng dừng lại. Thạch Thanh Lâm vừa thấy đã đứng thẳng dậy.

“Đúng, trong công việc thì đúng là ưu điểm, về khoản này thì không ai qua được cậu.”, Tiết Thành đi tới khoác vai anh, thấp giọng nói: “Ý của bên đầu tư là không muốn trì hoãn nữa, nếu chưa chốt được người, thì dự án này đành phải bàn lại thôi.”

Anh đáp: “Không đến nỗi.”

Tiết Thành chau mày, “Cậu không thể nói thật với tôi à? Tuy bên tôi giục gấp, nhưng cậu cũng không thể ỷ thế được, nếu thật sự không thể thực hiện dự án, cậu cứ nói thẳng với tôi, chắc tôi vẫn có thể giúp cậu nghĩ cách được.”

“Bên đầu tư không tin tôi thế cơ à?”

“Không tin cậu thì đã chẳng đầu tư cho cậu.”, giọng điệu Tiết Thành trở nên nghiêm túc, “Nhưng dù sao thì tư bản cũng là ông lớn, cậu nghe tôi đi, dù sao thì cũng không đến nỗi phải mở cuộc họp cổ đông đấy chứ?”

Thạch Thanh Lâm nghe ra hàm ý đằng sau, “Cho nên ý cậu là, nếu hôm nay không gặp được người kia, nghĩa là tôi bịa ra chuyện dự án để lừa nhà đầu tư?”

Tiết Thành bị lời nói của anh làm cho lặng đi giây lát, nhưng sau đó lại khẽ huých anh một cái, “Là anh em, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, sao cậu lại nói móc tôi thế?”

Anh khẽ cười một tiếng.

Tiết Thành ngồi về chỗ, “Rồi sao đây, cụ thể là khi nào thì mới được gặp vị cố vấn nghệ thuật kia?”

Thạch Thanh Lâm không trả lời, anh đang đợi.

Đợi chừng ba phút, Tiết Thành gần như mất hết kiên nhẫn, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Ba tiếng không mạnh không nhẹ, dường như có thể cảm nhận được sự hờ hững của người gõ cửa.

Anh lập tức nhìn sang, “Mời vào.”


Cửa mở, bên ngoài là Đồ Nam.

Bên cạnh cô là An Bội, bên trong là Tiết Thành, ai nấy đều đang nhìn cô.

Thạch Thanh Lâm cũng nhìn cô, mái tóc cô được buộc gọn lên, để lộ ra gương mặt trắng trẻo, đôi mắt nhìn lướt vào trong, cuối cùng dừng lại trên người anh.

“Tôi đến muộn à?”

“Không, đến vừa đúng lúc.”, anh đi tới, giơ tay lên, kéo cô vào phòng.

Tiết Thành đứng dậy, “Cô không phải là…”

“Đồ Nam.”, Thạch Thanh Lâm ngắt lời anh ta, “Giới thiệu với cậu, đây là cố vấn nghệ thuật tôi mời về, Đồ Nam.”

“Cái gì cơ?”, Tiết Thành còn tưởng mình nghe nhầm.

***

Đồ Nam nhìn quanh bốn phía.

Vừa rồi, trước khi lên, cô còn đứng dưới lầu ngẩng cổ lên nhìn tầng cao nhất, giờ đứng giữa căn phòng lại phát hiện ra, văn phòng của Thạch Thanh Lâm chẳng trang hoàng gì cả.

Cô bất giác nghĩ đến căn phòng của anh, hôm ấy tỉnh lại trên giường anh, trong ấn tượng cũng chỉ có một bức tường trắng trống trơn.

Nhìn hết một lượt, lại nghe thấy tiếng Tiết Thành nói chuyện bên ngoài cánh cửa.

“Thạch Thanh Lâm, cậu dám gọi nhân viên quán net đến giả danh để lừa tôi à? Có phải là cậu lừa nhà đầu tư không?”

Ban nãy, khi vừa giới thiệu xong, anh ta lập tức kéo Thạch Thanh Lâm ra ngoài, cánh cửa khép hờ, vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện.

Thạch Thanh Lâm cười bảo: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật, nhân viên quán net mới là thân phận giả của cô ấy, cậu không nhìn tay cô ấy à, nghề thật của cô ấy là họa sĩ chuyên đi chép bích họa, nếu còn không tin thì tôi cho cậu xem tác phẩm của cô ấy…”

Đồ Nam nghe thấy thế thì vô thức nhìn xuống tay mình, đúng là tay cô không được đẹp cho lắm, đầu ngón tay có vài đường vân, do dính thuốc màu trong thời gian dài, bình thường cũng không có thói quen chăm sóc.


Cô liếc mắt ra cửa, người này để ý tay cô từ khi nào vậy?

Lại quay đầu về, thấy An Bội đang nhìn mình chằm chằm, “Cô bị anh ấy làm cho đồng ý thật đấy à?”

Đồ Nam đáp: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đồng ý thử một lần thôi.”

Đây là câu nói cuối cùng khi ở bên ngoài nhà hàng.

An Bội vẫn hơi ngỡ ngàng, ánh mắt đưa về phía sau lưng cô.

Đồ Nam nhìn theo, Thạch Thanh Lâm đã tiến vào.

Anh nói với An Bội: “Cô đi tiễn Tiết Thành đi.”

An Bội rời đi.

Cánh cửa khép lại, chỉ còn lại hai người, Đồ Nam nhích hai chân, đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn anh, “Vừa nãy tính là tôi giải vây cho anh?”

Anh gật đầu, nhoẻn miệng cười, “Xem như thế.”

Mặc dù quan hệ giữa anh và Tiết Thành rất tốt, nhưng cũng vẫn phải “ăn cơm” của nhà đầu tư, quả thật anh ta cũng rất áp lực. Cũng hơi lo rằng cô không đến, tuy hôm ấy họ đã thỏa thuận xong xuôi rồi.

“Cũng may là cô đến.”, anh nói: “Nếu không đến, tôi đành phải đi tìm cô thêm lần nữa.”

“…”, Đồ Nam tin là anh nói nghiêm túc, khả năng thực hiện mục tiêu của anh thế nào, cô đã được lĩnh giáo rồi. Cô nhìn xuống bàn làm việc, mặt bàn sơn đen, hoàn toàn phù hợp với con người anh. Nhìn vài giây, cô nói: “Vẫn là câu nói đấy, tôi chỉ nhận lời anh đến thử chút thôi.”

“Đồ Nam.”, Thạch Thanh Lâm cười bảo: “Ở chỗ tôi, cô không có kỳ thử việc.”

Đồ Nam ngoảnh mặt lại, nhìn vào khẩu hình của anh, “Không phải anh nói mà được.”

Đôi môi anh hơi mỏng, khóe môi khẽ nhếch lên, nghe xong lời cô nói, khóe môi lại càng cong hơn, nhưng anh cố kiềm chế, không cười ra tiếng.

Ngày hôm qua, lúc đứng cạnh hồ nước bên ngoài nhà hàng, câu cuối cùng cô nói là: “Nếu anh đã kiên trì như thế, thì tôi có thể thử, nhưng tôi không đảm bảo được gì đâu nhé.”

Anh trả lời: “Cô không cần thử, chỉ cần tham gia thôi.”

Kết quả đúng là thử thật, kỳ thử việc này chẳng phải do anh đề nghị, mà là làm theo lời cô nói.

Anh cúi đầu, nhìn Đồ Nam, định bảo rằng tôi cũng không dễ nói chuyện thế đâu, nhưng cân nhắc đến việc chẳng dễ gì mới mời được người về, sau cùng anh chỉ nói: “Trước mặt cô, có lẽ tôi là người dễ nói chuyện nhất rồi đấy.”

Đồ Nam không nói gì, chỉ khẽ chớp mắt.

Trước đây Thạch Thanh Lâm không cảm thấy gì, giờ biết thân phận thật sự của cô, lại cảm thấy đôi mắt này vô cùng lanh lợi. Có phải người chép bích họa mới có đôi mắt như vậy hay không?


“Nghĩ gì thế?”, anh hỏi.

“Không có gì.”, ở đây không có người khác, lại trống trải, Đồ Nam gần như chỉ có thể nhìn anh.

Nhưng anh đang nhìn vào mắt cô, nên cô cũng ngại không nhìn anh nữa.

Thạch Thanh Lâm ngồi về bàn làm việc, đột nhiên nói: “À phải rồi, cuộc thi kia…”

Đồ Nam nhìn sang.

“Thật ra tôi muốn đưa bốn vạn cho cô cơ, nhưng tiếc là cô không tham gia.”

Đồ Nam không dám nói, thật ra hồi đầu cô nhanh chóng từ chối hợp tác với anh, có một phần nguyên nhân là vì xem thường cuộc thi kia, đồng thời còn cảm thấy công ty tổ chức cuộc thi này cũng chẳng ra làm sao.

Thạch Thanh Lâm bất ngờ xoay màn hình máy tính lại, “Giúp tôi chọn đi.”

Đồ Nam nhìn vào màn hình, trên đó là các tác phẩm của cuộc thi, tràn ngập những hình ảnh rực rỡ sắc màu.

Thạch Thanh Lâm nói: “Mời cô chọn ra giải nhất chắc không khó đúng không?”

“Khó.”, cô cảm thấy khó mà quyết định được, vì có nhiều bức về cơ bản còn chẳng được coi là bích họa.

“Thế à?”, anh cười, giơ tay chỉ, “Vậy cô cứ chọn bừa một cái đi.”

“Sao anh không tự chọn đi?”, Đồ Nam hỏi. Bốn vạn kia không phải của cô, cô cảm thấy không đến lượt mình quyết định.

Thạch Thanh Lâm cũng không hiểu tại sao, có lẽ do tâm trạng hôm nay quá tốt, chỉ cần nhìn thấy cô đứng ở đây thôi, thì cuộc thi ra sao cũng không còn quan trọng nữa.

“Tại vì…”, anh tìm một lý do, “Bây giờ cô là cố vấn nghệ thuật của tôi.”

Đồ Nam nhìn thấy anh đưa tay qua, tóm lấy cổ tay cô, cả bàn tay cô bị kéo về phía màn hình, chạm vào một cái.

“Vậy thì là cái này đi.”, anh buông tay cô ra, rồi nói về tác phẩm trên màn hình đang được tay cô chạm vào, “Mắt nhìn của chuyên gia, tôi nghĩ là có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục.”

“…”, Đồ Nam thu tay lại, lẳng lặng sờ lên cổ tay. Thật ra anh rất có chừng mực, chỉ chạm bằng hai ngón tay, nhưng vẫn khiến cô thoáng sững sờ.

Thạch Thanh Lâm quan sát biểu cảm của cô, thật ra cũng định trêu đùa một chút, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, hai mắt cũng không nhìn anh, cuối cùng vẫn kìm lại.

Không nên làm quá.

Hai ngón tay khẽ chà vào nhau, anh đứng dậy và bảo: “Đi thôi, dẫn cô đi xem những chỗ khác.”