Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 78: Chỉ là vì tôi không còn thích cậu nữa thôi




Ba chữ ‘Không thì sao’ này ngay lập tức khiến Đoàn Hành sững người, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Nam Bùi thâm tình dịu dàng trước kia đã biến thành lạnh nhạt vô tình, lúc nói ra ba chữ ấy thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười tràn ngập vẻ trào phúng.

Môi Đoàn Hành run run, ngón tay dùng sức siết chặt, nhìn chằm chằm Nam Bùi, từng từ từng chữ nói, “Nam Bùi, anh nhẫn tâm như vậy à?!”

Quản lý Nguyễn đứng kế bên nhìn một màn này, trong lòng đã hiểu, Nam Bùi đã không còn tình cảm gì với Đoàn Hành nữa rồi.

Đoàn Hành mà còn náo loạn nữa, không khéo Nam Bùi lại làm ra chuyện càng tuyệt tình hơn ấy chứ, nghĩ đến đây, quản lý Nguyễn không khỏi sợ run một trận.

Ông tiến lên trước một bước, ngăn Đoàn Hành đang kích động lại, những người còn lại thấy thế cũng giúp một tay, chặn giữa Đoàn Hành và Nam Bùi.

Nhưng trung tâm cơn bão là Nam Bùi lại có vẻ hết sức ung dung.

“Nhẫn tâm?” Nam Bùi nhẹ mấp máy môi, khẽ nâng đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lên, cất giọng dễ nghe lại đong đầy chế nhạo, “Chỉ thu hồi ưu đãi dành cho cậu thôi, đã bị gọi là nhẫn tâm ấy hả?”

Đoàn Hành nhất thời không nói nên lời.

Cậu ta biết Nam Bùi nói không sai, nhưng cảm xúc khó chịu vẫn bủa vây lấy cậu ta, khiến cậu ta không cách nào bảo trì được lý trí.

Giờ phút này, trong lòng cậu ta chỉ còn lại hối hận vô cùng vô tận.

Nam Bùi đã từng vì thưởng thức tài năng của Đoàn Hành mà không tiếc vung tiền, chỉ để giúp cậu ta thực hiện mơ ước của mình.

Thế nhưng trước khi mơ ước ấy thành hiện thực, Đoàn Hành lại tự tay đẩy Nam Bùi ra xa khỏi mình.

Cậu ta biết, hết thảy mọi thứ trước mắt đều là do cậu ta mà ra.

“Nam Bùi……Xin lỗi anh.” Đoàn Hành mềm giọng xuống, bởi vì biết tức giận, phẫn nộ cũng chẳng giải quyết được gì.

Giọng điệu cậu ta lúc này chỉ còn lại hèn mọn hy vọng níu kéo được tình cảm của Nam Bùi thôi, “Tôi biết trước kia tôi không đủ trân trọng anh, làm ra những chuyện khiến anh tổn thương, nhưng đó không phải là ý định ban đầu của tôi. Tôi chỉ là……chỉ là vì thích anh, nên mới muốn khiến anh để ý tới mình thêm một chút thôi.”

Mọi người nghe vậy, đều đồng loạt giật mình.

Tuy họ cũng nhìn ra được là Đoàn Hành thích Nam Bùi đấy, nhưng khi cậu thiếu niên cao ngạo lạnh lùng ấy chính miệng nói ra chuyện này, lại vẫn mang đến sức công kích cực lớn.

Cậu thiếu niên kiêu căng ngày nào, giờ lại cụp mi mắt, trông chẳng khác nào một chú chó lớn bị thương.

Thế nhưng đứng trước một Đoàn Hành như thế, Nam Bùi lại vẫn chẳng mảy may xúc động.

“Đám người kia, đám người cố tình muốn tiếp cận anh kia…” Đoàn Hành nói tới đây, giọng lại trở nên kích động, “Tống Cảnh Sâm, Lục Bách Nhiễm, còn cả Hoắc Nghiêu nữa, bọn họ mới là những người sẽ tổn thương anh!”

Cậu ta nhìn Nam Bùi, khát vọng đối phương có thể đủ mềm lòng, đủ thấu hiểu tình cảm chân thành của cậu ta.

“Đoàn Hành…” Nam Bùi nhìn cậu ta, thong thả lại bình tĩnh nói, “Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không liên quan gì tới cậu hết. Chăm chỉ huấn luyện mới là việc cậu nên làm.”

Nói xong, cậu nở một nụ cười lễ độ, chào tạm biệt tất cả mọi người, sau đó quay người rời khỏi TKT.

“Nam Bùi! Nam Bùi —-”

Đoàn Hành muốn đuổi theo, lại bị mấy người quản lý Nguyễn gắt gao chặn lại.

Đoàn Hành không thể nào tin Nam Bùi lại có một ngày trở nên lòng dạ sắt đá với mình như thế này!

Quản lý Nguyễn thấy vành mắt đỏ bừng cùng dáng vẻ thất hồn lạc phách của Đoàn Hành, không đành lòng nói, “Tiểu Đoàn, cái thứ như tình cảm này tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, cậu đừng náo loạn nữa.”

“Tôi náo loạn cái gì mới được?” Đoàn Hành nhìn quản lý Nguyễn, giọng điệu đầy ngập ấm ức nói, “Tôi cũng đã xin lỗi, đã nói người tôi thích là anh ta rồi đấy thôi, tại sao anh ta vẫn đối xử với tôi như thế chứ?!”

“Cậu ấy là nhà đầu tư.” Quản lý Nguyễn tuy đồng tình, nhưng vẫn không thể không nhẫn tâm nói ra sự thật, “Cậu ấy có quyền thu lại tất cả những gì mình bỏ ra.”

Vẻ mặt những người xung quanh khi nhìn Đoàn Hành nhiều thêm mấy phần thương hại, nhưng họ cũng cảm thấy Nam Bùi chẳng làm gì sai hết, mà ngược lại, đều cho rằng Nam Bùi đã bỏ ra quá nhiều rồi.

Đoàn Hành nghe được lời quản lý Nguyễn nói, lại nhìn bóng lưng rời đi không chút lưu tình của Nam Bùi, nhất thời như quả bóng bị xì hơi, hai mắt cũng mất đi ánh sáng.

Khoảnh khắc này cậu ta bỗng nhận ra, có lẽ cậu ta đã thật sự đánh mất Nam Bùi rồi.

Hai ngày sau, công ty giải trí Bùi Nhiễm.

Khoảng thời gian này, Nam Bùi rất ít khi xuất hiện ở công ty, cũng chưa gặp lại Lục Bách Nhiễm lần nào.

Cảm xúc của Lục Bách Nhiễm suy sụp vô cùng.

Nếu là lúc bình thường, cho dù tâm tình có thế nào, y vẫn sẽ khoác lên cho mình lớp mặt nạ hoàn hảo, bảo trì trạng thái tốt nhất trước mặt fan và ống kính.

Nhưng mấy ngày gần đây, y lại nhiều lần bị chụp với vẻ mặt nghiêm trọng, cánh truyền thông cùng các fan đều đang đoán liệu có phải Lục Bách Nhiễm đang gặp phải chuyện không hay gì không.

Từ ngày trông thấy Nam Bùi có vẻ như thành một đôi với Hoắc Nghiêu tới giờ, Lục Bách Nhiễm không cách nào khống chế được cảm xúc của mình.

Lúc quay phim không nhịn được nghĩ quan hệ của Nam Bùi và Hoắc Nghiêu rốt cuộc là gì, dẫn tới NG.

Lúc phỏng vấn nhận nhầm bóng người giữa đám đông thành Nam Bùi, dẫn tới thất thần.

Lúc nghỉ ngơi gửi vô vàn tin nhắn cho Nam Bùi lại không hề nhận được hồi âm, dẫn tới buồn bực không chịu nổi.

Rõ ràng Nam Bùi cái gì cũng không làm, vậy mà vẫn khiến cuộc sống của Lục Bách Nhiễm đảo lộn hết cả lên.

Hôm nay công ty đột nhiên thông báo Lục Bách Nhiễm tới tham dự một cuộc họp, còn nói Nam Bùi cũng sẽ có mặt.

Lục Bách Nhiễm vừa quay xong một bộ phim mọi mệt mỏi lập tức tan biến hết, bảo Trần Tự Hiểu lái xe đưa mình về công ty nhanh nhất có thể.

Lúc bước vào phòng họp, Nam Bùi còn chưa đến, Lục Bách Nhiễm liền ôm theo mong chờ ngồi đó đợi.

Bởi vì công ty giải trí Bùi Nhiễm chỉ ký với một nghệ sĩ duy nhất là Lục Bách Nhiễm, thế nên nội dung cuộc họp cũng đều xoay quanh y.

Nam Bùi mở cuộc họp này, nói rõ trong lòng vẫn còn Lục Bách Nhiễm.

Lục Bách Nhiễm biết ngay Nam Bùi không thể nào từ bỏ mình như vậy mà.

Nam Bùi vì y mà lập nên công ty này, vì y đàm phán kéo về không biết bao nhiêu dự án, lúc y lăn lộn chật vật trong giới giải trí, đã đứng phía trước vì y một đường xông pha……

Thứ tình cảm nhiệt tình như thế, sao có thể tan biến chỉ vì chút hiểu nhầm cỏn con được?

Chỉ cần y giải thích rõ ràng tất cả với Nam Bùi, Nam Bùi sẽ không còn tức giận nữa.

Khi Nam Bùi xuất hiện ở cửa phòng họp, Lục Bách Nhiễm không khống chế được mình, vội vàng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Hôm nay Nam Bùi không ăn vận theo phong cách nhà giàu mới nổi nữa, thậm chí còn cách mấy chữ ‘nhà giàu mới nổi’ này rất xa.

Cậu không chỉ thay đi kiểu tóc loạn cào cào, mà còn khoác lên người bộ Âu phục giản lược hết sức thời thượng, màu sắc sang trọng lại không phô trương, thoạt nhìn trẻ hơn so với ngày thường vài tuổi, lại thêm phần cao quý.

“Nam Bùi…” Lục Bách Nhiễm hồi phục tinh thần từ trong kinh ngạc, nhớ đến chuyện quan trọng, hít một hơi thật sâu, nói, “Cuối cùng anh cũng chịu tới gặp tôi rồi.”

Nam Bùi có chút bất ngờ nhìn y, nói, “Tiểu Nhiễm, chắc cậu hiểu nhầm rồi, tôi không tới đây để gặp cậu……”

“Tôi biết anh vẫn còn tức giận.” Lục Bách Nhiễm tiến về phía Nam Bùi, nhìn cậu nói, “Nhưng mà tôi có thể đảm bảo với anh, chuyện lúc trước đều chỉ là hiểu nhầm thôi. Giữa tôi và Cố Thành Nguyên, thật sự không như những gì anh nghĩ đâu……”

“Ồ, đúng rồi.” Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm, bình thản hỏi, “Cậu và Cố Thành Nguyên ở bên nhau rồi hả?”

Lục Bách Nhiễm nghe thấy câu hỏi này của Nam Bùi, trong lòng nhất thời bùng lên ngọn lửa hy vọng.

Nam Bùi có để ý đến quan hệ của mình và Cố Thành Nguyên……

Anh ta quả nhiên đang ghen!

Vì thế, Lục Bách Nhiễm mím mím môi, nhìn Nam Bùi đầy thâm tình, từng từ từng chữ nói, “Nam Bùi, người tôi thích……là anh.”

Cậu ta nói đến chân thành tha thiết, hai mắt lấp lánh ánh sao, như sợ đối phương không cảm nhận được tình cảm của mình vậy.

Mọi người ở đây, ngoại trừ Trần Tự Hiểu, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Không một ai ở công ty giải trí Bùi Nhiễm này lại không biết Nam Bùi là kẻ theo đuổi hèn mọn bậc nhất của Lục Bách Nhiễm, Lục Bách Nhiễm trước giờ chưa từng để cậu vào mắt.

Vậy mà bây giờ y lại tỏ tình với Nam Bùi trước mặt bao người?!

Phòng họp dấy lên một trận tiếng xôn xao, các nhân viên công ty đều nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.

Nhưng Nam Bùi lại chẳng thể hiện ra chút xíu vui vẻ nào. Cậu nhìn Lục Bách Nhiễm, nhíu nhíu mày, nói, “Lục Bách Nhiễm, tôi không hỏi cậu cái này.”

Lục Bách Nhiễm thoáng ngây người, sau đó hoảng hốt hỏi, “Không……không phải anh rất quan tâm người tôi thích là ai à? Bây giờ tôi nói cho anh biết rồi đó, người tôi thích là anh……”

“Tôi chỉ muốn biết cậu và Cố Thành Nguyên có phải đã ở bên nhau rồi không thôi.” Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm, trên mặt không có lấy một chút tình cảm nào, một bộ nghiêm túc giải quyết việc chung, “Nếu hai người thật sự ở bên nhau, vậy tôi phải xem xét tạm đóng băng cậu một thời gian.”

“Đóng……đóng băng?!” Trần Tự Hiểu ở bên cạnh bị dọa nhảy dựng.

Lục Bách Nhiễm cũng không thể tin nổi, nhưng y vẫn cho rằng Nam Bùi đang ghen, vội vàng nói, “Nam Bùi, anh đừng ghen mà, tôi với anh ta thật sự không có gì đâu, anh đừng kích động như thế……”

“Cậu hiểu nhầm rồi.” Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm, chầm chậm nói, “Tôi chỉ không muốn nghệ sĩ dưới trướng của mình còn chưa đạt được địa vị, đánh giá tối cao đã yêu đương, đối tượng còn là đồng tính thôi. Đây quả thực là tai họa ngầm cực lớn với công ty.”

Cậu nói đến bình tĩnh, lạnh nhạt, như là hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của Lục Bách Nhiễm, chỉ coi y như một nhân viên bình thường thôi vậy.

Lục Bách Nhiễm không ngờ Nam Bùi lại nói như thế. Y ngây ra vài giây, sau đó tức giận, bất mãn nói, “Anh muốn đóng băng tôi, vì lợi ích của công ty ấy hả?!”

Y còn tưởng Nam Bùi làm vậy là vì ghen chứ!

“Không thì cậu nghĩ là vì lý do gì?” Nam Bùi đột nhiên bật cười nhẹ một tiếng, trào phúng, “Là vì tôi muốn dùng chuyện công để báo thù riêng ấy hả? Tôi không nhỏ mọn vậy đâu.”

Nam Bùi rõ ràng rất thoải mái với chuyện giữa Lục Bách Nhiễm và Cố Thành Nguyên. Mà thái độ này của cậu, lại khiến ngọn lửa trong lòng Lục Bách Nhiễm càng cháy càng vượng.

“Anh không nhỏ mọn, thế những việc anh làm, lẽ nào không phải là vì báo thù tôi?”  Lục Bách Nhiễm cố duy trì một tia lý trí cuối cùng, giọng điệu nhìn như bình tĩnh, nhưng lại cất giấu một chút run rẩy không dễ nhận ra, “Lẽ nào Hoắc Nghiêu không phải là anh tìm tới để chọc tức tôi?”

Lúc nhắc đến hai chữ Hoắc Nghiêu, đáy mắt Lục Bách Nhiễm lóe lên ý ghen tuông nồng đậm.

“Cậu lại hiểu nhầm rồi.” Nam Bùi có chút bất đắc dĩ bật cười một tiếng, giải thích, “Tôi làm những việc này, chỉ là vì tôi không còn thích cậu nữa thôi……”

“Anh nói dối!” Lục Bách Nhiễm cuối cùng cũng không khống chế được, kích động cắt ngang lời Nam Bùi, “Anh lập nên công ty này là vì tôi, từng làm biết bao nhiêu chuyện trong giới giải trí cũng đều là vì tôi, bất kể là bộ phim rác cỡ nào, cũng đi đàm phán để giúp tôi nổi tiếng mà.”

Lục Bách Nhiễm nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm Nam Bùi, khô khốc nói, “Thế nên……anh chắc chắn là đang nói dối!”

Giờ phút này, bộ dạng dịu dàng như ngọc của y ngày thường đã không còn tồn tại nữa rồi. Chỉ còn lại ghen tị cùng tức giận thôi.

Mọi người đều bị dáng vẻ mất hết lý trí của Lục Bách Nhiễm dọa sợ, bọn họ không ngờ Lục Bách Nhiễm vẫn luôn nội liễm cũng có một mặt thế này.

Có thể thấy Nam Bùi đã kích thích y tới mức nào.

Nam Bùi nhìn y, bình tĩnh nói, “Tôi không nói dối.”

“Đóng băng tôi, anh làm được chắc?” Lục Bách Nhiễm cười lạnh một tiếng, tuy sắc mặt đã có chút tái nhợt, nhưng vẫn duy trì chút cứng cỏi cuối cùng, “Công ty này lập nên là vì tôi, anh từng nói muốn biến tôi thành ảnh đế. Bây giờ đóng băng tôi thì công ty còn lại gì chứ?”

“Còn lại……” Nam Bùi nhìn nhìn bốn phía xung quanh, không cho là đúng nói, “Rất nhiều người mà.”

Lục Bách Nhiễm ngây người. Sau đó y nghiến răng, cau mày nói, “Ý tôi là nghệ sĩ ấy!”

“Hôm nay tôi mở cuộc họp, cũng là để nói chuyện này.”

Nam Bùi mỉm cười, nụ cười này khiến trong lòng Lục Bách Nhiễm đột nhiên nảy lên dự cảm không lành.

Giây tiếp theo, Nam Bùi lấy ra một chồng kế hoạch, kêu người phân phát cho tất cả nhân viên của công ty.

Lục Bách Nhiễm liếc nhìn chồng kế hoạch kia một cái, trang đầu là mấy chữ rõ ràng ‘Kế hoạch chiêu mộ người mới’.

Nhất thời, cảm giác bị phản bội xuyên thấu qua tim Lục Bách Nhiễm, khiến y dường như quên mất cách hít thở.

Nam Bùi – người từng tán thưởng tài hoa của Lục Bách Nhiễm, đưa tay cứu vớt khi y thất bại nhất, nói muốn giúp y trở thành ảnh đế, còn lập nên một công ty giải trí vì y……

Bây giờ không chỉ lôi chuyện đóng băng ra nhiếc móc y, mà còn muốn chiêu mộ người mới nữa.

Chồng kế hoạch này đồng nghĩa, Lục Bách Nhiễm đã không còn là người đặc biệt trong lòng Nam Bùi nữa rồi.

“Anh muốn chiêu mộ người mới?!” Lục Bách Nhiễm không dám tin nhìn về phía Nam Bùi, “Anh vậy mà…vậy mà……”

Nam Bùi có chút khó hiểu nhìn y, hỏi ngược lại, “Một công ty giải trí lớn thế này, muốn chiêu mộ người mới là chuyện lạ lắm hả?”

Lục Bách Nhiễm há miệng, lại nói không ra lời, trong mắt đều là kinh ngạc, tổn thương.

Y nhìn Nam Bùi, hầu kết lăn lên lăn xuống, nâng mắt hỏi, “Vậy trong lòng anh, tôi bây giờ chỉ còn là một nghệ sĩ có thể giúp anh kiếm tiền thôi, đúng không?”

Nam Bùi lưu loát trả lời, “Đúng vậy.”

Phòng tuyến tâm lý của Lục Bách Nhiễm hoàn toàn sụp đổ, y siết chặt nắm tay, nghiến răng nói, “Nếu đã vậy thì anh mau mau hủy bỏ hợp đồng với tôi đi!”

Y không tin.

Y không tin Nam Bùi thật sự nhẫn tâm đến thế.

Một Nam Bùi từng trả giá hết thảy vì y……

Sao có thể đối xử với y như vậy được?!

“Cậu trả nổi tiền đền bù vi phạm hợp đồng thì hủy thôi.” Nam Bùi cong môi, không để lại chút thể diện nào cho y.

Lục Bách Nhiễm kinh ngạc trợn to hai mắt, “Anh nói cái gì?!”

Nam Bùi không để ý tới y, nhìn về phía những nhân viên nãy giờ không dám lên tiếng, nói với họ, “Kế hoạch đều đã phát tới tay mọi người rồi. Kể từ bây giờ trở đi, công ty này không còn là công ty phục vụ cho một mình Lục Bách Nhiễm nữa, mong mọi người nhanh chóng sáng lọc CV, tránh làm ảnh hưởng tới lợi ích của công ty.”

“À đúng rồi, công ty cũng sẽ sớm đổi tên thôi —- đổi thành công ty giải trí Nam Bùi.” Nam Bùi nghĩ nghĩ, bổ sung.

Lục Bách Nhiễm đứng một bên, cả người ớn lạnh, nhưng rõ ràng lạnh lẽo trong lòng còn đáng sợ hơn nhiều!

Y run giọng hỏi, “Nam Bùi……anh nghiêm túc đấy à?”

“Không có cậu, công ty vẫn có thể kiếm ra tiền.” Nam Bùi nhìn y, như đã định trước hết thảy nói, “Nhưng mà không có tôi, liệu có cậu ngày hôm nay không?” Giọng điệu ngập tràn vẻ trào phúng.

Vận khí mà cậu cho đi……

Cậu muốn lấy lại toàn bộ.