Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 67: Đây có lẽ là thế giới hợp thành từ bốn quyển tiểu thuyết




Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu từ khoảng cách gần, lực chú ý bị gương mặt điển trai của anh thu hút, bên tai là câu nói đầy dịu dàng của anh.

Bầu không khí vào khoảnh khắc này cũng trở nên ấm áp, cả khu vườn treo đều chìm trong yên lặng, yên lặng tới mức Nam Bùi thậm chí nghe được cả nhịp đập trái tim mình.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, mím mím môi, trong lòng thầm vui vẻ vì câu nói của Hoắc Nghiêu.

“Khụ, thật ra……” Nam Bùi nhẹ nhàng thanh cổ họng, khống chế cảm xúc căng thẳng mà bầu không khí ái muội này mang lại, nói, “Tôi cũng mong đợi không biết anh có chuẩn bị quà cho mình không……”

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, đôi mắt hẹp dài mang theo mấy phần kỳ vọng, “Vậy cậu có hài lòng không?”

“Hài lòng lắm.” Nam Bùi cong môi, nhìn Hoắc Nghiêu, chầm chậm nói, “Đây là món quà bất ngờ nhất tôi từng được nhận.”

“Về sau sẽ còn nhiều nữa.” Hoắc Nghiêu đột nhiên nói ra một câu Nam Bùi không hề ngờ đến như thế.

Nhịp tim mới tạm bình ổn của Nam Bùi, sau khi nghe xong lời Hoắc Nghiêu nói, lại lần nữa tăng tốc.

Cậu ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, nhất thời đoán không ra anh nói vậy là có ý gì.

Nhưng cậu vẫn vì thế mà cảm thấy mừng rỡ, mong đợi.

Sau tiết mục tặng quà lẫn nhau, hai người bắt đầu dùng bữa.

Hoắc Nghiêu chuẩn bị bữa tiệc kiểu Pháp cho Nam Bùi, các món ăn được chế biến cầu kỳ, hương vị đẳng cấp, lại được cảnh trí xung quanh tô điểm, khiến bầu không khí càng thêm ấm áp.

Nam Bùi bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng được dùng bữa, chẳng để ý nổi hình tượng nữa.

Hoắc Nghiêu thấy cậu như vậy, bật cười thành tiếng, “Trông cậu lúc này chẳng giống một cậu ấm nhà giàu gì cả.”

“Anh trông giống tổng tài là được rồi.” Miệng Nam Bùi nhét đầy ứ, tùy tiện nói, “Tôi có phải cậu ấm hay không không quan trọng.”

“Ăn chậm thôi.” Hoắc Nghiêu vươn tay, cầm một tờ khăn giấy giúp Nam Bùi lau đi vệt đồ ăn dính trên khóe miệng, “Đừng để bị nghẹn.”

Động tác của Hoắc Nghiêu khiến Nam Bùi sững người, nhất thời quên cả ăn.

Cùng lúc ấy, Hoắc Nghiêu dùng một tay nhẹ nhàng nâng cằm Nam Bùi lên.

Nam Bùi không cách nào nhìn sang hướng khác, chỉ có thể nâng mắt nhìn về phía Hoắc Nghiêu, chỉ thấy đối phương nghiêm túc quan sát khóe miệng mình, động tác lau chùi vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận.

Có một khoảnh khắc, ngón tay dài mảnh của Hoắc Nghiêu cách khăn giấy sượt qua môi Nam Bùi.

Cậu vô thức nuốt một ngụm nước miếng, sau đó không nhịn được hướng mắt về phía môi Hoắc Nghiêu.

Dáng môi Hoắc Nghiêu rất đẹp, còn đẹp hơn cả ba vị nam chính, màu môi hơi nhạt, lúc mím lại có chút lạnh lùng, nhưng khi nhiễm lên mấy giọt rượu vang lại trở nên đỏ mọng.

Nam Bùi đột nhiên rất muốn biết nếu mình chạm vào môi Hoắc Nghiêu thì sẽ có cảm nhận thế nào?

Vị tổng tài lạnh lùng ấy, đôi môi liệu có giống như con người anh, vừa mềm mại lại mẫn cảm không?

Nếu như cậu chạm vào, Hoắc Nghiêu sẽ có phản ứng ra sao?

Suy nghĩ lung tung vớ vẩn này hiện lên trong đầu Nam Bùi, khiến cậu nhất thời đỏ mặt tim đập loạn.

Càng đáng sợ là, cậu thế mà lại không hề bài xích suy nghĩ ấy.

Hoắc Nghiêu thấy Nam Bùi nhìn chằm chằm môi mình, không khỏi nhướn mày, khó hiểu hỏi, “Sao thế, trên môi tôi có dính gì à?”

“Không, không có.” Nam Bùi có chút lắp bắp đáp, “Tôi chỉ……”

Còn chưa nói hết câu, hai mắt cậu đã đột ngột mở to.

Bởi vì cậu trông thấy, Hoắc Nghiêu dùng tờ khăn giấy trong tay tùy tiện quẹt vài cái trên môi, chính là tờ khăn giấy vừa nãy dùng lau miệng cho Nam Bùi, chỉ là đổi mặt khác thôi.

Nam Bùi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc này, không thể trách trong đầu cậu nổi lên càng nhiều suy nghĩ kỳ quái được.

Cậu chuyển tầm mắt sang hướng khác, dồn sự chú ý lên đĩa bít tết. Nhưng bất kể cậu nếm thế nào, món ăn này cũng chẳng còn ngon được như vừa rồi nữa.

Hoắc Nghiêu có chút khó hiểu nhìn Nam Bùi, trong lòng nghĩ, nhóc con này làm sao vậy, sao tai lại đỏ bừng thế kia?

Dùng bữa xong, Hoắc Nghiêu thu hết đống quà lại, nhờ nhân viên phục vụ mang giúp xuống lầu.

Bên ngoài đang có tuyết rơi, gió thổi qua mặt mang theo chút hơi lạnh.

Bởi vì hai người đều đã uống rượu nên Hoắc Nghiêu gọi tài xế tới lái thay.

Sau khi tài xế tới nơi, ngồi vào xe, mới phát hiện Hoắc Nghiêu và Nam Bùi đều ngồi ở hàng ghế sau. Xung quanh họ chất đống những hộp quà.

Tài xế bị núi quà kia dọa nhảy dựng, không biết còn tưởng họ khuân hết cả cái trung tâm thương mại về ấy.

Nam Bùi nhìn chỗ quà Hoắc Nghiêu chuẩn bị cho mình, phát hiện vậy mà lại không phải tùy tiện mua, mỗi món đều dựa theo sở thích thường ngày của cậu.

Quần áo là kiểu dáng cậu thích, cũng đúng theo kích cỡ của cậu.

Túi đeo là thương hiệu cậu thích nhất, cũng là màu sắc cậu hay dùng.

Thậm chí đến cả một sợi dây chuyền nho nhỏ, cũng là của một thương hiệu rất nhỏ cậu từng thuận miệng nhắc đến.

Nam Bùi kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Nghiêu, lại phát hiện Hoắc Nghiêu thoạt nhìn còn vui vẻ hơn cả cậu.

Trong tay anh đang cầm chiếc khăn quàng Nam Bùi tặng kia, khóe môi cong lên, nói với cậu, “Tôi chưa thử màu này bao giờ, nhưng mà chiếc khăn này trông trẻ trung năng động thật đấy, lại không quê mùa chút nào.”

Tài xế nghe vậy, qua gương chiếu hậu liếc chiếc khăn kia một cái, rơi vào im lặng.

Anh ta loáng thoáng nhớ là, lễ giáng sinh năm ngoài, có một thư ký cũng tặng Hoắc Nghiêu chiếc khăn quàng cổ cùng màu, câu trả lời của Hoắc Nghiêu lúc ấy là anh trước giờ chưa từng dùng đồ gì màu đỏ hết, bởi vì như vậy sẽ khiến mình trông chẳng khác gì thảm họa thời trang.

Ha, quả nhiên bản chất của con người chính là tiêu chuẩn kép.

Nam Bùi để lộ ra nụ cười vui vẻ, “Anh thích thì tốt.”

Trong xe có mở máy sưởi, nhưng vẫn còn hơi lạnh.

Trời đổ tuyết quá đột ngột, quần áo hai người mặc đều không đủ dày.

Chính vào lúc Nam Bùi kéo kéo cổ áo, Hoắc Nghiêu bất chợt vươn tay khoác khăn quàng lên cổ cậu, động tác nhẹ nhàng quấn một vòng.

Nam Bùi nhất thời ngây người, không biết làm sao nói, “Cái này……là tôi tặng anh mà.”

Vừa nói dứt câu, Hoắc Nghiêu đã đột nhiên dựa sát lại gần cậu. Vai hai người dán sát vào nhau.

Nam Bùi ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu.

Giây tiếp theo, Hoắc Nghiêu quấn phần khăn còn lại quanh cổ mình, nhìn Nam Bùi nói, “Khăn của tôi, chia cho cậu một nửa đó.”

Hai người cách nhau rất gần.

Nam Bùi nhìn đôi môi Hoắc Nghiêu mở ra khép lại từ khoảng cách gần, cánh tay hai người chạm vào nhau khiến cậu không khỏi siết chặt nắm tay, mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, “……Ấu trĩ.”

Nói nói, tai cậu lại không nhịn được đỏ lên.

Dưới ánh đèn hôn ám, vành tai Nam Bùi gần ngay trước mắt Hoắc Nghiêu.

Đường nét dễ nhìn, vành tai, thùy tai đỏ bừng, hơi nóng nhanh chóng lan xuống tới dái tai dấu trong lớp khăn quàng cổ của cậu.

Vệt đỏ ửng này, dưới phụ trợ của làn da trắng nõn trên mặt Nam Bùi, rơi vào mắt Hoắc Nghiêu, còn bắt mắt hơn cả màu đỏ của chiếc khăn quàng cổ kia, mang theo mấy phần dụ hoặc khó nói thành lời.

Hoắc Nghiêu phải cố lắm mới kiềm chế được không đưa tay xoa, nắn vành tai ấy, vô thức nuốt một ngụm nước miếng.,

Anh thậm chí bắt đầu tưởng tượng, có thể dùng một phương thức nào đó khác khiến vành tai Nam Bùi đỏ lên không…

Nhiệt độ trong xe bất giác tăng lên.

Nam Bùi đột nhiên cảm thấy người bên cạnh nóng như lò lửa vậy. Ngón tay không cẩn thận chạm vào anh cũng bị thiêu bỏng rẫy.

Có điều, người bị thiêu đốt càng giống như là Hoắc Nghiêu hơn. Nam Bùi chỉ cần hơi chạm vào anh một chút thôi, anh sẽ như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.

Nam Bùi không khỏi nâng mắt nhìn anh, lại phát hiện trên mặt Hoắc Nghiêu vẫn là vẻ bình tĩnh, trong đôi mắt hẹp dài vẫn không có cảm xúc gì.

“Anh tài xế này……” Nam Bùi nhỏ giọng khẩn cầu, “Tôi cảm thấy hơi nóng, anh có thể hạ nhiệt độ máy sưởi xuống một chút được không.”

Tài xế liếc nhìn hai người quàng chung một chiếc khăn kia một cái, cười cười, mang theo vẻ mặt ‘đã hiểu’ nói, “Hai người cố chịu một lát nhé, sắp tới nhà rồi.”

Nam Bùi, Hoắc Nghiêu, “……”

Sao cứ cảm thấy lời tài xế nói ẩn giấu ý tứ sâu xa nhỉ?

Có điều, lúc này Hoắc Nghiêu quả thật có chút mong đợi cảnh tượng cùng Nam Bùi về nhà.

Để hạ bớt nhiệt độ, Nam Bùi lẳng lặng mở cửa kính xe, cho gió lùa vào đôi chút.

Đúng lúc này, tiếng hệ thống đột ngột vang lên, “Ký chủ, có một tin vui. Thanh sự nghiệp của cả ba vị nam chính đều đã đạt mốc 92%, dựa theo tiến độ này, trong vòng một tuần, cậu có thể nhận được phần thưởng một tỷ, rời khỏi thế giới này rồi.”

Giọng nói lạnh lẽo, máy móc lập tức kéo Nam Bùi trở về hiện thực.

Gió lạnh cùng lúc đánh lên mặt cậu, khiến cậu tỉnh táo hơn nhiều.

Đúng vậy, trong vòng một tuần, cậu sẽ rời đi.

Nam Bùi biết, mình rốt cuộc không phải người của thế giới này.

Cho dù cậu có luyến tiếc Hoắc Nghiêu thế nào đi nữa, vẫn phải buông tay.

Suy nghĩ này khiến cảm xúc buồn bã nhất thời bao trùm trong lòng cậu.

Hoắc Nghiêu rất nhanh đã phát hiện tâm trạng Nam Bùi thay đổi.

Anh không khỏi cụp mắt nhìn Nam Bùi, khóe môi khẽ cong, cách khăn quàng dùng vai đụng đụng cậu, nửa trêu chọc hỏi, “Bùi Bùi, đang nghĩ gì đó?”

Nam Bùi thoáng ngây người.

Hoắc Nghiêu gọi cậu, mới đầu là Nam Bùi, sau đó là Tiểu Bùi, đến giờ đã chuyển thành Bùi Bùi rồi……

Chuyển biến này quá đỗi tự nhiên, khiến Nam Bùi không biết phản ứng thế nào.

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời không rõ nên trả lời ra sao.

“Đang nghĩ chuyện công việc à?” Hoắc Nghiêu thấp giọng, mang theo quan tâm, cưng chiều hỏi, “Nếu như gặp chuyện gì phiền phức, có lẽ tôi có thể giúp cậu nghĩ cách giải quyết đấy.”

Thái độ của Hoắc Nghiêu với Nam Bùi càng tốt, cậu lại càng chẳng biết đáp sao.

Nếu như cậu rời khỏi đây……

Hoắc Nghiêu sẽ như thế nào?

Anh chỉ là người thuộc khu dữ liệu thừa ra, ở trong thế giới hợp từ ba quyển tiểu thuyết này, còn chẳng có nổi một cái tên.

Cho dù cậu biết rõ cốt truyện của ba quyển tiểu thuyết đi nữa, cũng không biết được kết cục của Hoắc Nghiêu là gì.

Đáng sợ hơn so với ly biệt, chính là sau khi rời đi, không biết được đối phương sẽ sống như thế nào.

Nếu như Hoắc Nghiêu là nhân vật phụ trong một quyển tiểu thuyết nào đó, Nam Bùi từ những câu từ trong tiểu thuyết biết được cuộc sống của anh sau này rất tốt, có lẽ cậu đã chẳng thương cảm vì lần chia ly này đến thế.

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, thấy cậu mãi vẫn không nói gì, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Anh chỉ nói, “Bây giờ cậu không muốn nói cũng không sao hết, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.” Giọng điệu bình tĩnh, nghe như không mang theo cảm xúc gì, nhưng lại khiến tâm tình Nam Bùi yên ả hơn phần nào.

“Tôi……” Hầu kết Nam Bùi trượt lên trượt xuống, giọng nói có chút khô ráp.

Trước ánh mắt Hoắc Nghiêu, cậu rốt cuộc chầm chậm nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt đối phương, mở miệng nói, “Tôi muốn về nhà một chuyến.”

Khoảnh khắc này, Nam Bùi có chút không dám đối mặt với Hoắc Nghiêu.

Bữa ăn lãng mạn cùng những món quà khi nãy, bây giờ đều trở thành gánh nặng.

Cậu cần thời gian, cần yên tĩnh một mình, để suy nghĩ xem nên nói lời từ biệt với Hoắc Nghiêu thế nào.

Hoắc Nghiêu thoáng ngây người.

Anh ngơ ngác nhìn vào mắt Nam Bùi, ngón tay vô thức siết lại thật chặt, sau đó chầm chậm thả ra.

Cuối cùng, anh mím môi lại thành một đường, cụp mắt, bình tĩnh, ôn hòa nói, “Được, dẫu sao cậu cũng đã lâu không về qua nhà rồi.”

Tiếp đó, Hoắc Nghiêu lại nói với tài xế, “Đưa Nam Bùi về nhà họ Nam đi.”

Nam Bùi thở ra một hơi.

Cũng may Hoắc Nghiêu không hỏi nguyên nhân, cũng không có vẻ gì là thất vọng hay buồn bã.

Nếu không cậu sẽ càng thêm khó chịu mất.

Tới nơi, Nam Bùi gỡ khăn quàng cổ ra, xuống xe, cầm theo quà chào tạm biệt Hoắc Nghiêu.

Tối muộn.

Sau khi đưa Nam Bùi trở lại nhà họ Nam, Hoắc Nghiêu một mình quay lại biệt thự nhà họ Hoắc.

Vừa vào cửa, quản gia đã ra nghênh đón, đầy mặt tươi cười nói, “Cậu Hoắc, cậu Nam, hai cậu đã về……”

Lời nói đến một nửa thì khựng lại giữa chừng.

Bởi vì quản gia phát hiện, chỉ có mình Hoắc Nghiêu quay về.

Hoắc Nghiêu không nói gì, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng, biểu cảm bình tĩnh, ngũ quan anh tuấn toát lên vẻ lạnh lùng.

Anh mặt không biểu cảm cởi áo khoác ra, tùy tiện đưa cho quản gia, ngay cả giọng nói cũng không mang theo chút cảm xúc nào, “Chuẩn bị nước ấm và rượu vang cho tôi, tôi muốn ngâm mình.”

Sau đó, anh cởi khăn quàng cổ ra, đang định đưa cho quản gia, đầu ngón tay lại cảm nhận được phía trên như còn vương lại hơi ấm của Nam Bùi.

Bởi vậy, bàn tay đưa ra giữa chừng lại thu về.

Quản gia không nói gì, giúp việc bên cạnh cũng ngậm chặt miệng, hai người yên lặng rời đi. Họ biết, Hoắc Nghiêu không hề thích uống rượu, cũng không thích ngâm mình, bởi vì anh cảm thấy làm vậy rất lãng phí thời gian. Nhưng mỗi lần anh đưa ra yêu cầu vừa ngâm mình vừa uống rượu vang, đều có nghĩa……anh đang khó chịu trong lòng, cần phải dùng cách đó để phát tiết cảm xúc.

Trước kia Hoắc Nghiêu cũng hay làm như vậy. Mỗi lần anh về nhà lúc đêm muộn, đưa ra yêu cầu ấy, giúp việc và quản gia đều ngầm hiểu trong lòng, không dám tới quấy rầy anh.

Từ ngày Nam Bùi xuất hiện, đã rất lâu Hoắc Nghiêu không như thế rồi.

Hai người họ còn tưởng, Hoắc Nghiêu sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa.

Nhưng bây giờ, dường như anh lại quay về trạng thái lúc trước.

Nước ấm chuẩn bị xong, Hoắc Nghiêu liền ngâm mình hồi lâu trong bồn tắm.

Vừa nãy anh nhìn ra được Nam Bùi có tâm sự, lại không muốn nói với mình.

Hoắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn trần nhà, có trong giây lát cảm thấy khoảng thời gian này tựa như một giấc mộng.

Trong biệt thự nhiều thêm một cậu thiếu niên, mỗi ngày đều có thể trông thấy cậu, tuy phần lớn thời gian Nam Bùi đều tất bật bên ngoài.

Hoắc Nghiêu đã rất lâu không mơ những giấc mơ kỳ quái rồi, như thể cậu thiếu niên trong mơ ấy đã bước ra ngoài, tiến vào cuộc sống của anh vậy.

Nam Bùi vừa đi, anh liền cảm thấy trống rỗng, vắng vẻ.

Hoắc Nghiêu nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, lồng ngực hơi hơi phập phồng.

Nam Bùi……

Liệu có quay lại không?

Anh vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói với cậu.

Đêm hôm ấy.

Hoắc Nghiêu ngâm mình xong, ngả người trên giường lớn, hiếm thấy trằn trọc hồi lâu không ngủ được.

Đợi anh khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, lại một lần nữa mơ thấy cậu thiếu niên nọ.

Trong giấc mơ của Hoắc Nghiêu, dáng vẻ thiếu niên vẫn mơ hồ, không thể thấy rõ bộ dạng.

Lần này, địa điểm xuất hiện trong mơ là một thư viện.

Hoắc Nghiêu tựa như một vị khán giả, đứng bên ngoài quan sát hỗ động của mình và thiếu niên.

Hoắc Nghiêu trong mơ trẻ hơn rất nhiều, thoạt nhìn tựa như sinh viên đại học, trên người mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở vài cúc liền.

Anh ngồi ở một góc không người trong thư viện, lưng dựa vào giá sách, trên tay cầm một quyển lật xem.

Thiếu niên ngồi cách đó không xa, tay cầm tập vẽ, dùng bút chì vẽ lại dáng vẻ anh.

Giấc mơ này rất dài.

Hoắc Nghiêu trầm mê trong mộng cảnh.

Cơn gió bên ngoài lay động rèm cửa sổ, thổi tung mái tóc thiếu niên, cùng một góc của tờ giấy vẽ.

Tiếng bút chì ‘soàn soạt’ vang lên bên tai Hoắc Nghiêu.

Không biết trôi qua bao lâu.

Hoắc Nghiêu đột nhiên nghe thấy ‘Hoắc Nghiêu’ trong mơ nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên anh nghe được người trong mơ cất tiếng.

Nội dung là —-

“Vẽ có bức tranh thôi mà lâu như vậy cũng không xong, có đúng là cậu học vẽ mấy năm rồi không vậy, Nam Bùi?”

“Anh im đi.” ‘Nam Bùi’ trong mơ thái độ không tốt chút nào, hung dữ nói, “Bạn học của tôi ra ngoài chơi cả rồi, nếu không phải không tìm được ai, sao tôi có thể tìm anh nhờ làm người mẫu chứ?”

“Được thôi. Vậy tôi đi nhé.”

‘Hoắc Nghiêu’ lạnh giọng nói, làm bộ muốn đứng lên rời đi.

“Ấy, đừng động đừng động, tôi sai rồi, tôi không nói gì anh nữa đâu!” ‘Nam Bùi’ vội vàng xin lỗi, cầu anh ở lại, “Đàn anh Hoắc Nghiêu, là tôi miệng tiện, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân mà……”

‘Hoắc Nghiêu’ quay đầu nhìn cậu, mím môi nói, “Thư viện cấm làm ồn, nhỏ tiếng thôi.”

‘Nam Bùi’ chắp tay thành hình chữ thập, nhỏ giọng nói, “Anh hai ơi, tôi sai thật rồi, chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi, anh để tôi vẽ nốt đi mà. Ngày mai là anh tốt nghiệp rồi, tôi có muốn vẽ cũng không còn cơ hội nữa đâu.”

‘Hoắc Nghiêu’ nhìn Nam Bùi, khẽ nhướn mày, chầm chậm nói, “Cậu nợ tôi cơm một tuần đấy nhé.”

“Anh là lừa đảo đấy à? Thân là đàn anh, để tôi mời cơm một tuần mà không biết ngượng hả?” ‘Nam Bùi’ mở to hai mắt, bĩu bĩu môi, khó chịu nói, “Mời cũng được, nhưng mà chỉ được chọn căng tin thôi đó, tôi không chiều nổi cái dạ dày quý giá kia của anh đâu.”

Tiếng hai người càng lúc càng xa.

Cảnh tượng cũng càng lúc càng mơ hồ.

Hoắc Nghiêu giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ, ngồi bật dậy, bên ngoài trời đã sáng trưng.

Anh nỗ lực nhớ lại tình tiết trong mơ, lại làm sao cũng không nhớ ra được.

Mấy ngày sau đó, Nam Bùi đều không trở lại nhà Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu vì thế mà thất lạc vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, không ai nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh.

Mà anh cũng vẫn không nhớ ra được nội dung giấc mơ kia.

Hoắc Nghiêu không vui, Nam Bùi cũng chẳng tốt hơn là bao.

Rời khỏi nhà Hoắc Nghiêu, Nam Bùi cảm thấy cả người đều không quen.

Biệt thự nhà họ Nam chẳng thua kém gì biệt thự nhà họ Hoắc, nhưng Nam Bùi cứ có cảm giác bên cạnh thiếu mất thứ gì đó.

Sự nghiệp của ba vị nam chính đã chạm mốc 95%.

Mấy ngày nay, ba người họ đều không tới tìm Nam Bùi.

Nam Bùi không cần nghĩ cũng biết, bọn họ đang đợi cậu hối hận, sau đó xin lỗi mình.

Candy, Trần Tự Hiểu và quản lý Nguyễn ngược lại đều từng tìm gặp riêng Nam Bùi, ám chỉ cậu nên quay về gặp ba vị nam chính một lần.

Nam Bùi thống nhất không đáp lại.

Càng gần ngày rời đi, cậu lại càng cảm thấy không nỡ.

Không chỉ bởi vì Hoắc Nghiêu, mà còn bởi Nam Thành Thước và Lý Nhã nữa.

Tuy ngày thường thời gian cậu ở bên họ không nhiều, nhưng họ quả thật đối xử rất tốt với cậu, vẫn thường hỏi thăm cậu, dành cho cậu sự quan tâm ấm áp.

Lý Nhã thấy con trai từ ngày về nhà cứ luôn rầu rĩ không vui liền đi nghe ngóng xem gần đây cậu gặp phải chuyện gì.

Rất nhanh bà đã nghe ngóng được chuyện Tống Cảnh Sâm cố tình làm khó Nam Bùi trong bữa tiệc.

Lý Nhã lập tức hiểu ra, Nam Bùi lại bị tên thối tha Tống Cảnh Sâm kia làm đau lòng rồi.

Vì thế, Lý Nhã và Nam Thành Thước lần lượt tới an ủi Nam Bùi, không chỉ cổ vũ tinh thần cho cậu, mà còn bù đắp cả về vật chất nữa.

Nhưng họ càng như thế, Nam Bùi lại càng tỏ ra thất lạc.

Nam Thành Thước trộm nói riêng với Lý Nhã, “Haiz, con trai chúng ta si tình quá rồi, cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao đây?”

“Tôi cũng phát sầu này.” Lý Nhã đầy mặt sầu não nói, “Cái thằng Tống Cảnh Sâm kia lần nào cũng đối xử với nó như thế, vậy mà sao nó còn chưa chuyển đối tượng chứ? Tôi thấy cái cậu Hoắc Nghiêu kia cũng được lắm mà……”

Nam Thành Thước thở dài thườn thượt, “Nhà họ Nam chúng ta có gen chung tình vậy à?”

Ngày hôm ấy.

Nam Bùi ngồi trước bàn sách, trầm tư suy nghĩ xem nên viết thư từ biệt Hoắc Nghiêu thế nào.

Nghĩ ngợi nửa ngày, cậu vẫn chưa hạ được bút. Không phải là vì nghĩ không ra lời từ biệt, mà bởi Nam Bùi căn bản không muốn từ biệt anh.

Chính vào lúc cậu sầu não vò đầu bứt tóc, tiếng hệ thống đột ngột vang lên trong đầu cậu, “Ký chủ, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”

Nam Bùi vốn cho rằng hệ thống muốn thông báo mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ vẫn còn cả tin xấu nữa.

Vì vậy, cậu ngây người giây lát mới nói, “Mi nói tin tốt trước đi.”

Hệ thống chầm chậm nói, “Sự nghiệp của ba vị nam chính đã đạt tới 99%, dự kiến tối nay cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ. Sớm hơn ba ngày so với kế hoạch đó.”

Đáy mắt Nam Bùi ánh lên tia kinh ngạc —- Nhanh như vậy à?!

Đồng thời, nỗi buồn vì sắp phải chia cách trong lòng cậu cũng càng thêm rõ ràng.

Cậu đè nén cảm xúc trong lòng xuống, mím mím môi, hỏi, “Vậy còn tin xấu thì sao?”

“Tin xấu là, trước đó tôi đã gửi đơn xin mở rộng quyền hạn lên cục xuyên thư, nhưng bị từ chối rồi.” Hệ thống đáp.

Nam Bùi ngẩn người.

Cậu suýt nữa thì quên mất chuyện này.

“Bỏ đi……” Nam Bùi thở hắt một tiếng, nói, “Dù sao ta cũng phải đi rồi. Thế giới này không còn quan hệ gì với ta nữa.”

Giây tiếp theo, lại nghe hệ thống nói, “Thật ra vẫn còn một tin tức nữa, nhưng tôi không cách nào phán định được tin tức này với cậu mà nói là tốt hay xấu.”

Nam Bùi nghe thế, không khỏi nhướn mày, hỏi, “Còn tin gì nữa?”

“Sau khi gửi đơn đi, tôi liền bắt tay vào giải mã khu dữ liệu thừa ra.” Hệ thống chầm chậm đáp lời, “Bởi vì tôi cảm thấy thời gian không đủ, nên đã dùng cả hai cách cùng lúc. Bây giờ xem ra, tốc độ giải mã tuy chậm, nhưng vẫn tìm được chút manh mối.”

Trong mắt Nam Bùi lộ ra thần sắc kinh ngạc, vội hỏi, “Mi tra được gì rồi?”

Hệ thống rơi vào trầm mặc, nửa ngày sau mới đáp, “Khu dữ liệu thừa ra……có lẽ không phải dư thừa, mà là một thế giới hoàn chỉnh.”

“Một thế giới hoàn chỉnh?” Nam Bùi ngẩn người, khó hiểu đong đầy đáy mắt, “Nghĩa là sao?”

“Tóm lại là, tôi đã thu được một vài thông tin liên quan đến khu dữ liệu thừa ra.” Hệ thống giải thích, giọng điệu có chút nghiêm túc, “Những thông tin này cho thấy, khu bắc thành phố Lục Tấn rất có thể là một quyển tiểu thuyết.”

Nam Bùi nhất thời mở to hai mắt, trong mắt đều là không thể tin nổi. Hệ thống tiếp tục nói, “Cũng có nghĩa là, thế giới này……rất có thể không phải từ ba, mà từ bốn quyển tiểu thuyết hợp thành.”