Khoảnh khắc trông thấy tin nhắn ấy, Đoàn Hành chấn động tới nỗi di động đang cầm trượt khỏi tay, rơi xuống mặt bàn.
Mạc Tử Quân bị dọa nhảy dựng, vội hỏi, “Tiểu Đoàn, cậu làm sao thế?”
Đoàn Hành lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước miếng, chân mày nhíu chặt, đáy mắt đong đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin.
Nam Bùi thế mà lại nói……chúc cậu ta và Mạc Tử Quân hạnh phúc?!
Lúc này, chẳng phải Nam Bùi nên giận đến phát điên, tức tốc chạy ra ngoài tìm cậu ta, kêu cậu ta cách xa Mạc Tử Quân ra một chút hay sao?
Đoàn Hành không ngờ Nam Bùi lại có phản ứng như thế này, nhất thời có loại cảm giác mọi sự cố gắng đều vô ích.
Rõ ràng người chủ động theo đuổi là Nam Bùi, bây giờ chẳng qua chỉ gặp chút ít trở ngại trong tình cảm thôi mà, nếu như cậu nói ra câu bỏ cuộc……
Nghĩ vậy, Đoàn Hành trả lời lại Nam Bùi, “Ý anh là anh muốn bỏ cuộc đúng không?”
Nam Bùi nhìn màn hình di động, vừa nhấm nháp đồ uống, vừa giả vờ thâm tình nhắn, “Tiểu Đoàn, từ đầu tôi đã nói, tôi hy vọng được thấy sự nghiệp của em thành công, giành được chức quán quân trong giải đấu. Bây giờ em đã cách rất gần mơ ước của mình rồi, lại thích một người khác, vậy tôi sẽ chủ động rút lui.”
Đoàn Hành nhìn thấy bốn chữ ‘chủ động rút lui’ này, hai mắt một mảnh hỗn loạn, đồng tử cũng co rút.
Ngón tay Đoàn Hành không ngừng siết chặt, cậu ta rất muốn chất vấn Nam Bùi vì sao lại dễ dàng từ bỏ người mình thích như thế, những lời cậu nói có phải là lời nói khi tức giận không, nhưng không cách nào hỏi ra miệng được.
Rõ ràng cậu ta muốn lợi dụng Mạc Tử Quân để kíc.h thích Nam Bùi, nhưng bây giờ người bị kí.ch thích hình như lại chính là cậu ta.
Qua thật lâu sau, Đoàn Hành nhìn chằm chằm màn hình, gõ một hàng chữ gửi đi —-
“Tôi đang ở quán cà phê đối diện nơi mọi người tụ họp, anh có lời gì muốn nói, tới gặp tôi nói cho rõ ràng.”
Cậu ta tự an ủi mình, Nam Bùi chỉ là quá mức đau lòng, nên mới nói ra mấy lời như vậy thôi. Chỉ cần cho Nam Bùi biết mình đang ở đâu, Nam Bùi nhất định sẽ tới tìm cậu ta.
Mạc Tử Quân thấy sắc mặt Đoàn Hành đen như đít nồi, cẩn thận hỏi, “Tiểu Đoàn…… Hay là…hay là chúng ta qua chỗ mấy người khác của câu lạc bộ đi.”
Y cứ cảm thấy Đoàn Hành chuẩn bị bạo phát tới nơi rồi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này thôi.
Đoàn Hành thả điện thoại lên bàn, có chút giận dỗi nói, “Không đi, tôi phải ở đây đợi anh ta tới tìm mình.”
Mạc Tử Quân thoáng ngây người, hỏi, “Anh ta? Cậu đang nói tới ai?”
Đoàn Hành không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nhà hàng đối diện, chờ đợi bóng dáng Nam Bùi xuất hiện.
Nhưng mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Bùi lại mãi vẫn không tới quán cà phê này tìm Đoàn Hành.
Ngay lúc ngón tay Đoàn Hành siết chặt thành quyền, sắp không nhịn được tự mình tới tìm Nam Bùi, cậu rốt cuộc cũng bước ra khỏi cửa nhà hàng.
Hai mắt Đoàn Hành sáng lên.
Cậu ta nhìn chằm chằm bóng dáng bên kia đường, đợi cậu tiến về phía mình.
Nam Bùi không nhìn sang quán cà phê, mà trực tiếp lên xe.
Đoàn Hành đơ người, đáy mắt ánh lên nét kinh ngạc.
Nam Bùi định đi đấy à?!
Cậu ta cắn chặt răng, cầm di động lên, gửi một tin nhắn cuối cùng cho Nam Bùi, “Anh mà không đến thì về sau đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.”
Tuy ngôn từ sặc mùi uy hiếp, nhưng trong lòng Đoàn Hành lại đang hoảng loạn vô cùng.
Giây tiếp theo, trong ánh mắt rực lửa của Đoàn Hành —-
Xe của Nam Bùi nghênh ngang rời đi, không có lấy một chút lưu luyến nào.
Đoàn Hành thiếu chút nữa đã ném vỡ điện thoại.
Mạc Tử Quân chứng kiến một màn này, đã đoán được đại khái nội tình rồi.
Y nghĩ, chắc là Nam Bùi ép Đoàn Hành phải tham gia tụ họp, Đoàn Hành không đồng ý nên bị Nam Bùi gây khó dễ đây mà…… Sếp theo đuổi nhân viên quanh đi quẩn lại cũng chỉ có loại thủ đoạn này thôi.
Nhất thời, ánh mắt Mạc Tử Quân nhìn Đoàn Hành có thêm mấy phần đồng tình. Y hỏi, “Tiểu Đoàn, cậu có muốn đi tìm Nam Bùi không?”
Đoàn Hành nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ, “Tôi không đời nào lại đi tìm anh ta hết!”
Nam Bùi thế mà lại không thèm nhìn cậu ta một cái, trực tiếp lái xe rời đi.
Với lòng tự tôn của Đoàn Hành, cậu ta tuyệt đối sẽ không chủ động tìm Nam Bùi.
Mạc Tử Quân càng thêm xác định suy nghĩ của mình là đúng. Nhất thời trong lòng y nảy sinh chút khinh thường với Nam Bùi, Đoàn Hành tâm cao khí ngạo là thế, mấy hành động theo đuổi hèn mọn kia của Nam Bùi, sao có thể chiếm được tình cảm của Đoàn Hành cơ chứ?
Cùng lúc đó.
Nam Bùi thấy sắc trời đã muộn, nhớ đến cuộc hẹn của mình và Hoắc Nghiêu, liền chủ động rời buổi tụ họp trước, tới tìm Hoắc Nghiêu.
Di động của Nam Bùi nhận được tin nhắn của anh, kêu cậu tới nhà hàng trên tầng cao nhất của một tòa nhà. Sau đó Hoắc Nghiêu còn gửi định vị tới, thể hiện mình cũng đang trên đường đến đó.
Có điều nhà hàng kia nằm trong tòa nhà sầm uất nhất khu bắc thành phố Lục Tấn, lưu lượng xe qua lại rất lớn.
Khi Nam Bùi còn cách tòa nhà đó hai ki-lô-mét thì bất hạnh gặp phải tắc đường.
Xe nối đuôi nhau thành một hàng, chậm chạp nhích từng chút một.
Nam Bùi rõ ràng đã trông thấy tòa nhà kia rồi, nhưng lại không sao tới đó được.
Hệ thống mở miệng oán thầm, “Đây đúng là khoảng cách gần nhất nhưng cũng xa nhất thế giới mà.”
Nam Bùi thoáng ngây người, sau đó bật cười, nhưng cười một hồi, trong lòng lại đột nhiên nảy lên cảm giác thất lạc.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác này.
Lẽ nào là bởi……
Cậu sắp phải rời khỏi thế giới này sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Hoắc Nghiêu đã lại gửi tin nhắn tới: [Chỗ tôi đang tắc quá, bên cậu thế nào?]
Nam Bùi nhìn bản đồ một cái, phát hiện đoạn đường bên phía Hoắc Nghiêu cũng đang kẹt cứng. Nhưng tình huống của anh vẫn tốt hơn Nam Bùi một chút, chỉ cần xuống xe đi bộ một đoạn là tới được tòa nhà kia rồi.
Nhưng cậu lại không thể băng qua vành đai an toàn sang bên đối diện được, ngã tư kế tiếp cũng phải hai ki-lô-mét nữa mới tới.
Vì vậy cậu có chút bất đắc dĩ nói rõ tình huống bên phía mình cho Hoắc Nghiêu biết.
Hoắc Nghiêu không trả lời lại cậu.
Nam Bùi nhìn di động, nghĩ hay là tín hiệu chập chờn.
Xe nhích từng chút từng chút về phía trước, chậm không khác gì sên bò.
Không lâu sâu, đoàn xe kẹt cứng tại chỗ, không tiến thêm được chút nào nữa.
Nam Bùi thở dài một tiếng.
Cậu rất muốn gặp Hoắc Nghiêu, Hoắc Nghiêu đang ở cách cậu không xa, nhưng hai người lại không thể thấy nhau được.
Điều này khiến trong lòng Nam Bùi lần nữa dấy lên cảm xúc thất lạc.
Trong lúc Nam Bùi đang nhẩm tính xem còn phải mất bao lâu nữa mới tới được tòa nhà kia, cậu lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Hoắc Nghiêu.
Vừa nhấc máy, giọng nói mang theo tiếng th.ở dốc của Hoắc Nghiêu đã vang lên, như thể anh đang ở ngay bên cạnh Nam Bùi vậy, “Tôi trông thấy xe của cậu rồi.”
Nam Bùi ngây người, giây tiếp theo, cậu vội vàng hạ kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy Hoắc Nghiêu đang vẫy tay với mình.
Nam Bùi kinh ngạc hỏi, “Anh…… anh chạy tới đây tìm tôi à?!”
Cậu không ngờ Hoắc Nghiêu lại trực tiếp tới tìm mình thế này.
“Đường tắc quá, nên tôi tự chạy tới đây.” Hoắc Nghiêu vừa đè nén tiếng th.ở dốc, vừa đáp.
Nam Bùi ngơ ngẩn, hỏi, “Vậy xe của anh thì sao?”
“Tôi tìm chỗ đỗ lại ven đường.” Hoắc Nghiêu nói với Nam Bùi, “Tôi gọi tài xế tới rồi, xe của cậu để lại cho tài xế lái đi, chúng ta qua đó trước.”
Nam Bùi vẫn chưa phản ứng lại được, cậu không ngờ người giây trước vừa mới tâm niệm trong đầu, giây sau đã xuất hiện ngay bên cạnh mình rồi.
“Xuống xe, qua đây đi.”
Giọng Hoắc Nghiêu như mang theo ma lực, khiến nhịp tim Nam Bùi tăng tốc.
Lúc này xe của cậu đã rất lâu chưa nhích được chút nào, có điều, để tránh nguy hiểm, Nam Bùi vẫn đợi tài xế tới, mới xuống xe giao lại cho anh ta.
“Lát nữa tôi sẽ gửi hồng bao cho anh.” Nam Bùi cảm kích nói với tài xế, “Cảm ơn anh!”
Tài xế phất phất tay, cười nói, “Hoắc tổng đã gửi cho tôi rồi. Tôi lại nhận thêm tiền của cậu nữa thì đâu có được.
Có vẻ anh ta đã xem Nam Bùi và Hoắc Nghiêu là một đôi rồi.
“Đương nhiên vẫn phải gửi chứ, vất vả anh phải chạy tới tận đây mà.”
Nam Bùi cười cười, nói xong câu này, liền vội vàng xuyên qua dòng xe cộ, chạy tới đường dành cho người đi bộ.
Hoắc Nghiêu mặc áo khoác gió, dáng người cao lớn hiển hiện rõ dưới ánh đèn đường.
Vẻ ngoài của anh thiên hướng lạnh lùng, nhưng vừa mới chạy một đường ra chút mồ hôi, mặt cũng hơi hơi đỏ lên. Ánh đèn đường màu vàng nhạt chiếu lên người anh, khiến anh dường như cũng thêm phần nhu hòa.
Lúc trông thấy Nam Bùi, khuôn mặt vốn không chút biểu cảm của anh nhiều thêm mấy phần ấm áp.
Anh cong khóe môi, vẫy tay về phía Nam Bùi, “Mau lên, đi cùng tôi nào.”
Bấy giờ họ còn cách ngã tư khoảng một ki-lô-mét nữa.
Nam Bùi không hiểu vì sao Hoắc Nghiêu lại vội vàng như vậy, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Hoắc Nghiêu kéo tay, chạy về phía trước.
Nam Bùi nhìn bóng lưng Hoắc Nghiêu, tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng chính cậu cũng không rõ là do mình đang chạy, hay vì thứ gì đó khác.
Bị Hoắc Nghiêu kéo chạy, một ki-lô-mét này với Nam Bùi mà nói dường như ngắn hơn nhiều. Lúc hai người tới được tòa nhà kia, Nam Bùi thậm chí cảm thấy thời gian cũng như trôi nhanh hơn đôi chút.
Sau khi đi vào tòa nhà, Hoắc Nghiêu lại kéo Nam Bùi vào thang máy trong suốt.
Trong thang máy chỉ có duy nhất hai người họ.
Quãng đường Hoắc Nghiêu chạy dài hơn Nam Bùi nhiều, nhưng anh có vẻ chẳng đổ bao nhiêu mồ hôi. Trong khi Nam Bùi lại cảm thấy nhịp tim mình mãi vẫn không ổn định lại được.
Lòng bàn tay Hoắc Nghiêu nóng rực, nhiệt độ nóng bỏng ấy khiến cho những vết chai trên tay anh càng thêm rõ ràng, như muốn in dấu lên ngón tay Nam Bùi vậy.
Vào thang máy rồi mà Hoắc Nghiêu vẫn không có vẻ gì là định buông Nam Bùi ra.
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Hoắc Nghiêu, không chắc lắm là do anh quá tập trung vào việc đi đường nên quên thả tay cậu ra, hay vì nguyên nhân gì khác.
Góc nghiêng khuôn mặt Hoắc Nghiêu vào giờ phút này rõ ràng càng thêm ưa nhìn, trên sống mũi đọng một lớp mồ hôi mỏng, cả người được bao trùm bởi hooc-môn tỏa ra sau khi vận động, đôi mắt hẹp dài cũng nhiều thêm mấy phần sinh khí.
Nam Bùi ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiêu, giây tiếp theo, Hoắc Nghiêu quay đầu lại, vừa vặn đối diện tầm mắt cậu.
Nam Bùi có chút xấu hổ nói, “Cái đó… Anh……hay là buông tôi ra trước đi?”
Nam Bùi cảm thấy bàn tay bị Hoắc Nghiêu nắm lấy đang không ngừng đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, thang máy ‘ding’ một tiếng, đã tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Hoắc Nghiêu thu lại tầm mắt, khóe môi khẽ cong lên, sau đó kéo Nam Bùi ra ngoài, thấp giọng nói, “Vẫn chưa được.” Giọng điệu gợi cho người ta cảm giác dỗ dành con nít.
Mặt Nam Bùi tức khắc đỏ lên, cậu cũng không biết trong lòng mình lúc này càng nhiều là ngượng ngùng, hay xấu hổ vì bị xem như con nít mà trêu chọc nữa.
Hoắc Nghiêu kéo Nam Bùi đi qua đại sảnh, tới chỗ vườn treo xa hoa ở nơi cao nhất của tòa nhà.
Hoa trong vườn nở rộ bất kể thời tiết, xinh đẹp vô cùng, chẳng giống như đang giữa mùa đông gì hết.
Nam Bùi còn chưa ngắm hoa xong, chuông điểm mười giờ đúng đã vang lên.
Nam Bùi chưa kịp hỏi vì sao Hoắc Nghiêu phải vội vàng kéo mình chạy một đường như thế, giây tiếp theo, khoảng trời phía xa đã bừng sáng lên.
Nam Bùi ngây người nhìn qua đó.
Pháo hoa diễm lệ nở rộ trên bầu trời, những chùm sáng nhiều màu phản chiếu lấp lánh trong mắt cậu, từng màu sắc khác nhau thay phiên xuất hiện, chiếu sáng cả một góc vườn treo.
Khác với pháo hoa màu sắc lòe loẹt thông thường, pháo hoa này rõ ràng là được đặt làm riêng, bất kể tông màu hay hoa văn đều toát lên cảm giác cao cấp.
“Tới kịp rồi.” Hoắc Nghiêu thở ra một hơi, tự lẩm bẩm với mình, “Còn tưởng là không kịp chứ.”
Nam Bùi lúc này mới phản ứng được, hóa ra Hoắc Nghiêu vội như thế là vì muốn dẫn cậu đi xem pháo hoa.
Cửa kính sát đất bao quanh vườn treo, từ đây có thể nhìn trọn toàn cảnh thành phố.
Nam Bùi ngắm pháo hoa, tâm tình cũng theo đó chuyển tốt, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Hoắc Nghiêu bên cạnh lại dán ánh mắt vào cậu, như thể toàn bộ chỗ pháo hoa kia cộng lại, cũng không đẹp được bằng Nam Bùi vậy.
Pháo hoa kéo dài khoảng mười phút đồng hồ.
Đây là Hoắc Nghiêu chuẩn bị riêng cho Nam Bùi, nhưng lại hấp dẫn người của cả thành phố dừng chân ngắm nhìn.
Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, trời bỗng nhiên đổ tuyết nhẹ, tăng thêm không khí ngày đông cho buổi tối giáng sinh này.
Nam Bùi lấy lại tinh thần, bấy giờ mới phát hiện Hoắc Nghiêu đã không còn ở bên cạnh nữa rồi.
Cậu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Hoắc Nghiêu, khoảnh khắc xoay người, trông thấy dáng người cao lớn ấy ở phía sau mình.
Cạnh anh là một cây thông Noel còn cao hơn cả người, bên trên treo rất nhiều món đồ trang trí bọc giấy gói tinh xảo.
Nam Bùi thoáng ngây người, nói, “Hoắc tổng, cây thông Noel này của anh……đẹp thật đấy.”
“Tôi không biết nên tặng quà gì cho cậu.” Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, chầm chậm nói, “Nên tùy tiện mua vài món có thể cậu sẽ thích……”
Nam Bùi nhìn cây thông Noel, hai mắt mở to, “Mấy hộp quà trên cây kia……không phải đều là thật đấy chứ?!”
Hoắc Nghiêu gật gật đầu.
Nam Bùi kinh ngạc thốt lên, “Tôi còn tưởng chúng là đồ trang trí cơ.”
Cậu không ngờ Hoắc Nghiêu lại chuẩn bị quà giáng sinh nghiêm túc như thế, khiến cậu có chút ngại không dám lấy khăn quàng cổ ra.
Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, tò mò hỏi, “Vậy……cậu có chuẩn bị quà cho tôi không?”
Lúc nói lời này, hai mắt anh đong đầy vẻ mong đợi.
Nam Bùi lần đầu tiên trông thấy Hoắc Nghiêu để lộ ra vẻ mặt này, không nỡ khiến anh thất vọng, liền lấy hộp quà đựng khăn quàng cổ từ trong túi ra, đưa cho anh, “Lần trước ở cửa hàng thời trang tôi có mua một cái khăn quàng cổ, còn thiếu chút nữa bị anh phát hiện.”
Hoắc Nghiêu nhướn mày, khóe môi cong lên, mang theo kinh ngạc, mừng rỡ nói, “Tốt quá, vừa hay tôi đang thiếu một cái khăn quàng.”
“……Diễn xuất của anh tệ quá.” Nam Bùi thân là diễn viên chuyên nghiệp, không nhịn được phê bình Hoắc Nghiêu, “Tuy nhìn có vẻ rất vui đấy, nhưng hình như chẳng kinh ngạc chút nào nhỉ?”
Hoắc Nghiêu xấu hổ ho một tiếng, nói, “Tôi kinh ngạc lắm mà.”
“Hôm qua anh đã đoán ra được rồi phải không?” Nam Bùi nhìn anh, chất vấn, “Tôi đã cảm thấy ánh mắt anh lúc đó không đúng lắm mà.”
Hoắc Nghiêu nhận quà, nói với Nam Bùi, “Quả thật đã đoán ra được.”
Đáy mắt Nam Bùi xẹt qua tia thất vọng, bĩu bĩu môi, “Tôi biết ngay mà.”
Sau đó, Hoắc Nghiêu cong môi, đi tới gần Nam Bùi, cụp mắt nhìn cậu, dùng giọng điệu dịu dàng, cưng chiều nói, “Thế nên tôi đã mong chờ cả một ngày.”