Buổi tối, Nam Bùi dọn dẹp xong đống quà, vốn định sáng sớm hôm sau mang đi tặng ba vị nam chính thì lại đột nhiên nhận được điện thoại của ba mẹ.
Nam Bùi tưởng họ muốn hỏi mình có dự định gì cho ngày lễ, nhưng ba mẹ lại nói rằng cậu để quên đồ ở nhà.
“Bức tranh con vẽ cho Hoắc Nghiêu lần trước, có phải để quên ở nhà không?” Nam Thành Thước có chút khó hiểu hỏi, “Cơ mà sao ba không biết dạo này con từng về qua nhà lần nào nhỉ?”
Nam Bùi cũng có chút kinh ngạc, cậu nhìn ba mẹ qua màn hình cuộc gọi video, nói, “Mấy bữa nay đúng là con không về qua nhà lần nào……sao có thể để quên đồ ở nhà được. Còn về bức tranh vẽ Hoắc Nghiêu kia… hiện đang được treo trong phòng sách của anh ấy mà.”
Ba mẹ Nam nghe vậy đều thoáng ngây người.
Lý Nhã nhìn Nam Thành Thước một cái, chần chừ giây lát mới hỏi, “Vậy có phải trước kia con từng vẽ bức tranh tương tự không?”
Nam Bùi nghe vậy càng thêm mơ hồ, lẽ nào trước khi cậu xuyên qua, nguyên chủ đã từng vẽ chân dung Hoắc Nghiêu rồi?
Nhưng cũng không phải, đây là thế giới được hợp thành từ ba quyển tiểu thuyết, trước khi dung hợp, ‘nguyên chủ’ căn bản không hề tồn tại, càng đừng nói tới quen biết Hoắc Nghiêu.
Dẫu sao cậu cũng sinh ra là vì ba vị nam chính, để mang đến may mắn cho họ mà.
Nếu như ba quyển tiểu thuyết không dung hợp, vậy cũng sẽ không có một người là cậu tồn tại.
“Này……” Nam Bùi nhíu mày, đầu óc nhất thời một mảnh hỗn loạn, “Dựa theo lý mà nói thì không thể có chuyện như vậy được.”
Lý Nhã giở bức tranh trong tay ra cho Nam Bùi xem.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh, Nam Bùi ngây ngẩn cả người.
Bức tranh này bất kể là phong cách, bố cục, hay nhân vật trong tranh……
Đều cực kỳ giống bức cậu vẽ cho Hoắc Nghiêu!
Ngoại trừ đôi chút khác biệt ở đường nét, thần thái, chi tiết của người mẫu, thì gần như đúc từ một khuôn với bức Nam Bùi vẽ kia.
Vậy nên vừa trông thấy nó, Nam Bùi đã như bị sét đánh, hai mắt mở to, không nói nên lời.
Cậu dám khẳng định, sau khi tới thế giới này, cậu chưa từng đặt bút vẽ bức thứ hai.
Nhưng mà, cậu lại không cách nào thuyết phục chính mình, rằng bức tranh kia do một người nào khác vẽ.
“Bức tranh này được tìm thấy trong gác xép nhà mình.” Nam Thành Thước nhíu mày, nói với Nam Bùi, “Hôm nay giúp việc trong nhà sắp xếp đồ trang trí giáng sinh, không cẩn thận khiến nó rơi ra từ trong ngăn kéo ……”
Nam Bùi như là không nghe được lời ba mình nói, vẫn ngây người nhìn chằm chằm bức tranh trên màn hình điện thoại.
Người trong tranh ngồi trước một hàng giá sách, trong tay cầm một quyển, vẻ mặt nghiêm túc đọc, ánh mặt trời từ góc nghiêng bên cạnh hắt lên người anh, phác họa ngũ quan rõ nét trên mặt anh.
Đôi mắt hẹp dài, hàng lông mày dày rậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi quyến rũ ưa nhìn……
Rõ ràng chính là Hoắc Nghiêu.
Chỉ có điều, ‘Hoắc Nghiêu’ này không mặc tây trang chỉn chu, mà vận một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở một khuy, để lộ xương quai xanh gợi cảm, rõ ràng.
“……Bùi Bùi?”
Lý Nhã dời bức tranh khỏi màn hình, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Nam Bùi, lên tiếng kéo lại sự chú ý của cậu.
Nam Bùi lấy lại tinh thần, bấy giờ mới phát hiện, trong đầu như có một vài mảnh vụn không ngừng đâm loạn, khiến thái dương cậu nhói lên từng chặp.
Nhưng cậu lại chẳng nghĩ ra được gì.
“Phiền ba mẹ tạm thời cất bức tranh kia đi giúp con.” Nam Bùi nghiêm túc nói, “Bức tranh ấy rất quan trọng với con.”
Nam Thành Thước vội vàng nói, “Ba biết, dẫu sao đây cũng là tranh do con tự tay vẽ mà……”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tâm tình Nam Bùi loạn thành một đoàn.
Cậu nhíu chặt mày, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra bức tranh kia rốt cuộc từ đâu mà có.
Hết cách, cậu chỉ đành cầu viện hệ thống.
Hệ thống đương nhiên cũng chú ý tới sự xuất hiện bất thường của bức tranh ấy, trước khi Nam Bùi hỏi, nó đã tra thử tất cả dữ liệu về thế giới này, cũng sàng lọc thông tin một lượt rồi. Nhưng bất kể nó tìm hiểu thế nào, cũng không sao tra ra được nguồn gốc bức tranh đó.
Vì vậy, nó chỉ đành trả lời Nam Bùi, “Xin lỗi, ký chủ, tôi đã tra cứu tất cả tư liệu của ba quyển tiểu thuyết rồi, nhưng vẫn không tìm ra được nguồn gốc bức tranh.”
Nam Bùi khẽ nhíu mày, “Vậy mi cảm thấy bức tranh ấy là do ai vẽ? Từ khi tới thế giới này đến giờ, ta chỉ mới cầm bút vẽ có một lần duy nhất thôi.”
Hệ thống trầm mặc vài giây, sau đó nói, “Ký chủ, vừa nãy tôi đã scan lại bức tranh kia, sau đó so sánh với bức lần trước cậu vẽ cho Hoắc Nghiêu……”
Nam Bùi nghe tới đây thì nín thở.
Lát sau, hệ thống dùng giọng khẳng định một trăm phần trăm nói, “Kết quả cho thấy, hai bức tranh này 99,97% là từ một người vẽ, 0,03% còn lại là người khác mô phỏng theo tranh của cậu mà ra.”
Câu này vừa nói ra, gần như khiến lưng Nam Bùi đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chẳng có ai lại nhàm chán tới mức phỏng theo bút pháp của cậu vẽ một bức chân dung cả.
Cũng có nghĩa, bức tranh này chắc chắn là do chính tay cậu vẽ.
“Nhưng mà ta……” Nam Bùi chấn kinh tới mức gần như không thể nói trọn vẹn nổi một câu, “Ta, ta không thể nào lại…… Ta căn bản chưa từng vẽ bức tranh thứ hai mà, mi đang đùa với ta đúng không?!”
Hệ thống vội vàng an ủi Nam Bùi, “Ký chủ, đừng quá sốt ruột, tôi sẽ tra cứu thêm……”
Nam Bùi hỏi, “Mi đã tra hết toàn bộ thế giới tiểu thuyết rồi à?”
Hệ thống chần chờ giây lát, mới đáp, “Trừ khu dữ liệu thừa ra, còn lại tôi đều tra hết rồi.”
Khu dữ liệu thừa ra, cũng chính là khu bắc thành phố Lục Tấn mà hệ thống từng nói đến, nơi Hoắc Nghiêu từng sinh sống.
Nam Bùi vội nói, “Vậy mi mau mau tra thử xem!”
Hệ thống tiếc nuối đáp, “Tôi không có quyền tra cứu thông tin về khu dữ liệu thừa ra. Nếu như muốn điều tra, tôi sẽ phải xin phép cục xuyên thư để mở rộng quyền hạn của mình. Hoặc là trực tiếp phá giải khu dữ liệu thừa ra.”
Nam Bùi nghe vậy, hơi hơi ngẩn người, hỏi, “Vậy cần phải mất bao lâu?”
“Nếu xin lên cục xuyên thư thì phải mất vài ngày. Phá giải thì càng lâu hơn.” Hệ thống trả lời, “Ký chủ, nếu cậu cần, ngay bây giờ tôi có thể gửi đơn xin mở quyền hạn.”
Nam Bùi gật gật đầu, “Nhất định phải tra rõ ràng, ta cứ cảm giác chuyện này……không đơn giản chút nào.”
Vì vậy, hệ thống liền gửi đơn xin mở rộng quyền hạn lên cục xuyên thư, sau đó nói với Nam Bùi, “Ký chủ, chắc chỉ là một BUG của hệ thống thôi, cậu đừng quá lo lắng, bây giờ nhiệm vụ của cậu là hoàn thành tuyến sự nghiệp của ba vị nam chính kìa.”
Dưới sự an ủi của hệ thống, Nam Bùi yên tâm hơn không ít.
Ngày giáng sinh.
Tại công ty chế tác điện ảnh truyền hình của Tống Cảnh Sâm.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tống Cảnh Sâm ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, sắc mặt âm u lật giở tập tài liệu trước mặt, tâm tình rõ ràng rất tệ.
“Dự án vớ vẩn thế này mà cũng mang tới cho tôi xem, đám người của tổ dự án đều là thùng cơm hết đấy à?”
“Tôi đã nói là hạng mục gameshow này cần tuyên truyền trước rồi mà, tổ tuyên truyền không muốn làm nữa có phải không?”
“Kế hoạch cho lễ giáng sinh không ra gì thì thôi đi, sao cả kế hoạch cho năm mới cũng tệ thế này hả?!”
Đứng trước tràng quát mắng như cuồng phong bão táp của Tống Cảnh Sâm, mấy vị cao tầng công ty đều không dám mở miệng, nơm nớp lo sợ tiếp nhận phê bình của hắn, thi thoảng trộm lau mồ hôi, trong mắt đều là hốt hoảng.
Ai ai trong công ty cũng đều biết mấy bữa nay Tống Cảnh Sâm như ăn phải thuốc súng, đáng sợ vô cùng, ngày nào cũng phải tóm lấy chỗ bọn họ làm chưa tốt phát hỏa một trận, đã mắng khóc không ít nhân viên có tố chất tâm lý không tốt rồi.
Về phần nguyên nhân……
Mọi người có thể không biết, nhưng Candy lại rất rõ ràng —-
Là bởi vì dạo này tần suất Nam Bùi tới công ty càng ngày càng thấp.
Chỉ cần Nam Bùi xuất hiện, tâm trạng Tống Cảnh Sâm sẽ trở nên rất tốt, nhưng nếu như cậu không tới, Tống Cảnh Sâm sẽ đen mặt cả ngày.
Xử lý xong công việc, Tống Cảnh Sâm nhíu mày nhìn Trần Vũ và Candy, giọng điệu có chút bực bội, nhưng đã dịu hơn vừa nãy nhiều, “Tiệc mừng công trưa nay, đã mời hết khách khứa chưa?”
Lúc nói lời này, trong mắt Tống Cảnh Sâm mang theo mong đợi khó lòng phát hiện.
Candy không dám trả lời, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Vũ nói.
“Tống tổng, khách khứa cơ bản đều đã được mời đến cả rồi.” Trần Vũ nói với Tống Cảnh Sâm, “Có điều, có một người nói là chưa chắc đã đến được……”
Tống Cảnh Sâm nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đen.
Hắn siết chặt nắm tay, gằn từng câu từng chữ hỏi, “Người mà cậu nói, là ai?”
Trần Vũ bị sắc mặt đột nhiên chuyển xấu của Tống Cảnh Sâm dọa sợ, nhưng cậu ta vẫn cố lấy dũng khí nói, “Cũng không phải người nào quan trọng, chỉ là……”
Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Trần Vũ.
“……Cậu Nam Bùi thôi.”
Trần Vũ chầm chậm nói ra bốn chữ cuối cùng.
Tống Cảnh Sâm gần như đã đoán được là cậu rồi, nhưng hắn vẫn không cách nào khống chế được tâm trạng của mình, ngón tay dùng sức siết chặt, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch cả ra.
Nam Bùi lại không tới à??
Cậu ta rốt cuộc đang làm trò gì vậy?!
Mấy ngày nay, biểu hiện của Trần Vũ trong công việc vô cùng xuất sắc, trợ giúp rất nhiều cho công ty, Tống Cảnh Sâm cũng rất trọng dụng cậu ta.
Đổi thành trước đây, Nam Bùi nhất định đã đứng ngồi không yên, tìm mọi cách đuổi cổ Trần Vũ ra khỏi công ty rồi.
Với Tống Cảnh Sâm mà nói, Trần Vũ căn bản không phải nhân vật quan trọng gì, hắn giữ Trần Vũ lại không phải bởi khả năng làm việc của cậu ta tốt cỡ nào, mà chỉ là để khiến Nam Bùi ghen thôi.
Chỉ cần Nam Bùi xuất hiện trước mặt hắn, bất kể là vì ghen tuông mà giận dỗi, hay làm nũng kêu hắn đuổi việc Trần Vũ, hắn đều sẽ không nói hai lời đồng ý yêu cầu của cậu.
Nhưng mà, Nam Bùi không chỉ không làm như vậy, mà còn giảm tần suất tới công ty!
Đầu óc Nam Bùi hỏng rồi đúng không?
Tình địch đã xuất hiện, vậy mà cậu ta còn bình chân như vại được à?!
Candy nhìn Tống Cảnh Sâm một cái, biết lúc này tâm tình tổng giám đốc đã lạnh tới cực điểm rồi.
Trần Vũ cạnh đó cũng đã nhận ra điểm này, thử an ủi Tống Cảnh Sâm, “Tống tổng, tuy Nam Bùi chưa chắc đã tới, nhưng những người quan trọng đều sẽ tới mà, ngài không cần lo lắng đâu.”
Ở trong mắt Trần Vũ, Nam Bùi chỉ là một nhân vật râu ria không quan trọng, Tống Cảnh Sâm mong thoát khỏi cậu chẳng được.
Nếu không thì lần trước, Tống Cảnh Sâm đã chẳng để cậu ta tới trước mặt Nam Bùi nói mấy lời đó.
Candy khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Trần Vũ mau ra ngoài.
Trần Vũ thoáng ngây người, từ trong mắt Candy nhìn ra được sự tình không thích hợp, vội vàng lao như bay ra khỏi phòng.
Ngay trước khi bước chân ra khỏi cửa, cậu ta nghe được từ trong phòng làm việc truyền tới tiếng cốc cà phê rơi vỡ trên mặt đất.
Sau khi hất đổ cốc cà phê, gấu quần Tống Cảnh Sâm bị cà phê bắn bẩn, nhưng hắn không hề để tâm.
“Nam Bùi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?!” Tống Cảnh Sâm đứng bật dậy, chống tay lên bàn, chân mày nhíu chặt, trong mắt đều là khó chịu đã tích tụ mấy ngày nay, “Cậu ta trốn trong một góc trộm ghen tị đấy à? Muốn chơi lạt mềm buộc chặt hay là cố tình muốn chọc tức tôi vậy?”
Candy cẩn thận nói, “Chắc…chắc là tâm trạng cậu ấy không tốt……”
“……Chuyện tôi bảo cô điều tra, cô đã tra được chưa?” Tống Cảnh Sâm nghe vậy, nhìn về phía Candy, hỏi.
Candy nuốt một ngụm nước miếng, có chút không dám trả lời.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, lạnh giọng nói, “Trả lời đi.”
Candy chần chừ đáp, “Tra được rồi.”
Tống Cảnh Sâm mím mím môi, im lặng vài giây mới hỏi, “Mấy hôm nay sau khi rời khỏi công ty, cậu ta đã đi tìm ai?”
Candy hít một hơi thật sâu, như chuẩn bị tìm chết mở miệng, “Lục Bách Nhiễm.”
Tống Cảnh Sâm nghe đến đây, chậm chạp nhắm mắt lại.
Cảm xúc của hắn càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
Lý trí nói với hắn, không nên tiếp tục quan tâm tới chuyện của Nam Bùi nữa.
Nhưng thực tế, hắn lại không cách nào khống chế ngọn lửa giận dữ trong người, hết lần này tới lần khác nhớ đến cảnh tượng Nam Bùi và Lục Bách Nhiễm ở bên nhau.
Candy nhỏ giọng hỏi, “Có cần đưa ảnh chụp được cho ngài xem không ạ?”
Lồng ngực Tống Cảnh Sâm thoáng phập phồng, mở mắt ra, chầm chậm nói, “Không cần.”
Hắn không ngừng tự thuyết phục mình, Nam Bùi chẳng qua chỉ có quan hệ về công việc với Lục Bách Nhiễm thôi, hai người đó không thể nào có khả năng được.
Candy thấy Tống Cảnh Sâm tức giận như vậy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của Candy.
Candy liếc nhìn điện thoại một cái, hai mắt lập tức mở to, như thể trông thấy chúa cứu thế vậy. Cô mấp máy môi, nói với Tống Cảnh Sâm, “Nam Bùi…Nam Bùi nói là……cậu ấy sẽ tới tiệc mừng công.”
Tống Cảnh Sâm sững người, hai mắt lập tức sáng lên.
Vẫn còn nửa tiếng nữa tiệc mừng công mới bắt đầu.
Hắn đứng dậy muốn tới khách sạn trước, lại đột nhiên phát hiện gấu quần bẩn, vội vàng nói với Candy, “Mau, giúp tôi chuẩn bị một cái quần sạch.”
Vẻ mặt Tống Cảnh Sâm bớt đi mấy phần âm u, trong mắt đều là mong chờ với tiệc mừng công sắp tới.
Hắn nghĩ, hôm nay nhất định phải khiến Nam Bùi nói cho rõ ràng rốt cuộc khoảng thời gian này cậu đã nghĩ cái gì.
Nửa tiếng sau.
Nam Bùi mang theo món quà chuẩn bị cho Tống Cảnh Sâm, đi tới khách sạn tổ chức tiệc mừng công của công ty chế tác điện ảnh truyền hình.
Liếc nhìn món quà trong tay một cái, khóe môi cậu không khỏi cong lên.
Thanh tiến độ sự nghiệp của ba vị nam chính đều đã chạm mốc 90%.
Ngày hôm nay, cậu sẽ diễn cảnh cuối cùng, diễn xong là có thể nghỉ hưu được rồi.
Giờ phút này, tại hiện trường tổ chức tiệc mừng công.
Tâm tư Tống Cảnh Sâm hoàn toàn không đặt ở bữa tiệc.
Hắn vẫn luôn đợi Nam Bùi tới.
Không lâu sau, một bóng dáng cao gầy xuất hiện trong gian phòng bao của khách sạn, mọi người lần lượt biểu thị chào mừng với Nam Bùi.
Tống Cảnh Sâm lập tức hướng mắt về phía cửa, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào Nam Bùi, hắn có trong giây lát thoáng ngây người.
Nam Bùi ăn vận rất chỉnh tề, cũng rất đẹp, trong tay hình như là một món quà.
Tống Cảnh Sâm nhất thời hiểu rõ, Nam Bùi quả nhiên vẫn yêu mình.
Mấy ngày nay, Tống Cảnh Sâm đã phải chịu đựng không ít lạnh nhạt từ cậu.
Giờ phút này, thấy Nam Bùi mang quà tới lấy lòng mình, hắn cũng không thể lập tức nguôi giận được.
Thậm chí trong lòng Tống Cảnh Sâm lần đầu nổi lên cảm xúc ‘ấm ức’.
Rõ ràng hắn đã khuyên Nam Bùi cách xa Lục Bách Nhiễm rồi, vậy mà khoảng thời gian này, Nam Bùi lại vẫn hết lần này tới lần khác tiếp xúc với y sau lưng hắn.
Hắn sắp xếp cho Nam Bùi một tình địch, tuy cậu có ghen thật đó, nhưng lại sống chết cũng không chịu thể hiện ra ngoài.
Tất thảy đều khiến Tống Cảnh Sâm chìm sâu vào trong ấm ức không thể tự thoát ra được.
Hắn nghĩ, cho dù Nam Bùi có an ủi mình thế nào, hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cậu được.
Chí ít cũng phải khiến Nam Bùi cảm nhận được phần nào ấm ức hắn đã phải chịu.
Chính lúc này, Nam Bùi đưa món quà trong tay cho Tống Cảnh Sâm, khéo léo nở nụ cười, “Anh Cảnh Sâm, giáng sinh vui vẻ. Đây là quà em chuẩn bị cho anh.”
Tống Cảnh Sâm không nhận quà.
Hắn nhìn Nam Bùi một cái, ánh mắt có chút lạnh nhạt.
Nam Bùi ngây người, hai tay cứng ngắc giữa không khí.
Đột nhiên, Tống Cảnh Sâm chuyển mắt về phía Trần Vũ.
Giây tiếp theo, hắn như là hoàn toàn không trông thấy Nam Bùi, hỏi Trần Vũ, “Tiểu Vũ, cậu có chuẩn bị quà giáng sinh cho tôi không?”