Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 55: “Không được đi gặp cậu ta.”




Hoắc Nghiêu thấy trên mặt Nam Bùi đầy vẻ xấu hổ thì không chọc cậu nữa, mím mím môi, nói, “Mấy ngày tới tôi đều ở nhà, bất kể lúc nào cậu cần tôi làm mẫu, đều có thể tìm tôi.”

Cảm giác ngượng ngùng của Nam Bùi thế mới vơi bớt đôi chút, gật đầu biểu thị đồng ý.

Hoắc Nghiêu nhìn bức vẽ trong tay Nam Bùi, khóe môi nhịn không được cong lên, đáy mắt mang theo mong đợi.

Vài ngày kế tiếp, Nam Bùi đều ở trong nhà Hoắc Nghiêu dưỡng thương.

Sự nghiệp của ba vị nam chính đều cần cậu góp mặt, đa số thời gian cậu chọn họp từ xa hoặc gọi điện thoại, bởi không cách nào tới tận hiện trường.

Điểm này khiến Nam Bùi hết sức lo lắng, dẫu sao vận khí của các nam chính không đủ, cậu cũng không biết liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Có điều, như này lại giúp Nam Bùi rảnh rỗi hơn rất nhiều.

Thời điểm cậu trao bức vẽ cho Hoắc Nghiêu, Hoắc Nghiêu nâng mi mắt, tâm tình rõ ràng vô cùng vui vẻ, lập tức treo ngay bức vẽ lên mặt tường trống trong phòng làm việc.

Nam Bùi ngây người, không ngờ Hoắc Nghiêu lại thật sự treo bức vẽ ấy lên.

Sau khi bức vẽ được treo lên tường, Nam Bùi đột nhiên cảm thấy cả căn phòng đều trở nên hài hòa hơn, cũng nhiều thêm chút cảm giác ấm áp.

Như thể bức vẽ ấy vốn nên được treo ở đó vậy.

Một cảm giác kỳ dị hiện lên trong đầu Nam Bùi, nhưng lại lướt qua quá nhanh, cậu không thể nắm bắt kịp.

“Cảm ơn tranh của cậu.” Hoắc Nghiêu nhìn về phía Nam Bùi, ánh mắt hết sức nghiêm túc. Có thể nhìn ra được anh hài lòng với bức vẽ này thế nào.

“Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.” Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, nói, “Khoảng thời gian này…… cảm ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi.”

Trong lòng Hoắc Nghiêu nổi lên một cảm giác vi diệu.

Bức tranh này không phải là bức đẹp nhất anh từng được thấy, nhưng ngay giây phút đầu tiên trông thấy nó, anh đã sinh lòng yêu thích.

Cũng giống như chính Nam Bùi vậy.

Suy nghĩ này khiến tim Hoắc Nghiêu nảy lên một cái, anh nhìn khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của Nam Bùi, nhịp tim nhất thời không ngừng tăng tốc.

Lát sau, Hoắc Nghiêu có chút mất tự nhiên chuyển dời tầm mắt, vờ như đang ngắm tranh, sau đó nói, “Nếu như cậu đồng ý, sau này tôi cũng có thể ở bên cậu.”

Nói xong, Hoắc Nghiêu dùng khóe mắt liếc nhìn Nam Bùi, trong mắt mang theo mấy phần mong đợi.

Nam Bùi ngây người.

Câu này của Hoắc Nghiêu là có ý gì?

Ngay lúc cậu nỗ lực suy nghĩ, điện thoại của cậu vang lên mấy tiếng.

Nam Bùi bị dọa nhảy dựng, vội vàng lấy điện thoại ra, trên màn hình là thông báo cuộc gọi đến của Tống Cảnh Sâm.

“Tôi nhận điện thoại đã nhé.” Nam Bùi nói với Hoắc Nghiêu, sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Hoắc Nghiêu nhìn theo bóng Nam Bùi rời đi, cùng với cái tên mới vừa lóe lên trên màn hình điện thoại, chân mày không khỏi nhíu chặt, ánh mắt nhiều thêm mấy phần cảm xúc phức tạp.

Nam Bùi vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng Tống Cảnh Sâm liền truyền tới từ đầu dây bên kia, “Chân cậu thế nào rồi?”

Khoảng thời gian này, Tống Cảnh Sâm gần như gọi điện cho Nam Bùi mỗi ngày, hỏi thăm thương thế của cậu.

Thật ra không chỉ mỗi Tống Cảnh Sâm, hai vị nam chính còn lại cũng gọi.

Nam Bùi lý giải sự quan tâm của ba vị nam chính thành bọn họ cần người trợ thủ là mình đây.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nam Bùi trả lời đúng sự thật, “Mấy hôm nữa là em có thể tới công ty tìm anh Cảnh Sâm rồi.”

“Vậy à?” Giọng Tống Cảnh Sâm lộ ra mấy phần vui vẻ. Nhưng hắn giấu đi cảm xúc này rất nhanh, giả vờ bình tĩnh nói, “Tôi đã nhiều lần nói muốn tới thăm cậu, hoặc tìm cho cậu một bác sĩ riêng, cậu đều không đồng ý, thế nên vết thương mới khỏi lâu như vậy đấy, tới nhà cậu cũng không tìm thấy người, ba mẹ cậu lại không chịu nói cho tôi biết cậu đang ở đâu.” Giọng điệu ẩn ẩn có chút bực bội, nhưng càng nhiều là lo lắng.

Nam Bùi đương nhiên không thể đồng ý được rồi, cậu cũng đâu thể cho ba vị nam chính biết mình đang ở trong nhà Hoắc Nghiêu được.

Về phần người nhà họ Nam không chịu tiết lộ cho Tống Cảnh Sâm, đương nhiên là bởi họ không ưa hắn, không muốn để Nam Bùi có quá nhiều vướng mắc với hắn rồi.

Nam Bùi khéo hiểu lòng người nói, “Không sao đâu, anh Cảnh Sâm, gameshow sắp phát sóng rồi, thời gian này chắc anh rất bận nhỉ, không cần phải bận tâm tới em đâu.”

Tống Cảnh Sâm rầu rĩ ‘uhm’ một tiếng, nói, “Vậy cậu mau tới công ty đi. Có vài việc cần cậu xử lý đấy.”

Sau khi cúp máy, Nam Bùi đang nghĩ xem chừng nào bắt đầu lại sự nghiệp ‘làm từ thiện’ thì hợp lý, vừa quay đầu đột nhiên trông thấy Hoắc Nghiêu đứng ngay phía sau, lập tức bị dọa giật nảy, “Hoắc tổng, anh ở đây nãy giờ hả?”

Vẻ mặt Hoắc Nghiêu âm u không rõ, anh nhìn Nam Bùi, mím môi, chầm chậm nói, “Mở miệng đóng miệng đều là anh Cảnh Sâm, gọi cũng thân mật ghê nhỉ.”

Sắc mặt Nam Bùi hơi hơi biến đổi, cười khan hai tiếng, ngượng ngùng nói, “Đâu còn cách nào, anh ta cứ thích tôi gọi như vậy đấy…… không phải tổng tài đều thích nghe người khác gọi mình là anh à?”

Hoắc Nghiêu nhìn chằm chằm Nam Bùi, đột nhiên mở miệng, “Ai nói vậy?”

“À……trên mạng nói đấy.” Nam Bùi tùy tiện đáp bừa.

“Đều là lừa người đó.” Hoắc Nghiêu mím mím môi, giọng điệu đè nén nói, “Tôi không hề thích.”

Nam Bùi ngây người, “Anh không thích á? Không thích gì cơ?”

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, khẽ nhíu mày, không trả lời.

Lát sau, Nam Bùi đột nhiên vỡ lẽ, nói, “À, ý anh là anh không thích người khác gọi mình là……anh Hoắc Nghiêu ấy hả?”

Mấy chữ ‘anh Hoắc Nghiêu’ này vừa nói ra khỏi miệng, người được gọi rõ ràng cứng đờ cả người.

Đôi môi mỏng của Hoắc Nghiêu mím lại thành một đường thẳng, ngón tay nhịn không được co chặt, hầu kết trượt lên trượt xuống, ánh mắt cũng trở nên hơi hơi cổ quái.

Sau vài giây đơ người, Hoắc Nghiêu thấp giọng nói, “Thật ra, cũng không phải……”

“Không sao, tôi sẽ không gọi anh như vậy đâu.” Nam Bùi cười cười, nói, “Tôi sẽ gọi anh là Hoắc tổng.”

Hoắc Nghiêu đứng hình tại chỗ.

Lại có người gọi đến điện thoại của Nam Bùi, cậu vẫy vẫy tay ra hiệu với Hoắc Nghiêu, sau đó quay người rời khỏi.

Hoắc Nghiêu hít một hơi thật sâu, đứng tại chỗ nhìn theo bóng Nam Bùi, chân mày nhíu chặt đến có thể kẹp chết ruồi.

Anh phát hiện cảm xúc của mình với Nam Bùi càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Dụ,c vọng chiếm hữu chôn sâu trong đáy lòng cũng dần dần nảy mầm.

Anh không muốn nghe Nam Bùi gọi ai là anh nữa hết.

Vừa rồi lúc Nam Bùi gọi một tiếng ‘anh Hoắc Nghiêu’, có trong khoảnh khắc anh ngỡ như hô hấp của mình nghẹn lại.

Thật khó lòng tưởng tượng đây là đãi ngộ Tống Cảnh Sâm nhận được mỗi ngày.

Hoắc Nghiêu càng nghĩ càng bực bội.

Không chỉ bực vì chuyện giữa Nam Bùi và Tống Cảnh Sâm, mà còn vì bộ dạng không chút tiền đồ này của bản thân nữa.

Anh cũng không biết vì sao chỉ cần đứng trước mặt Nam Bùi, cảm xúc của anh lại càng lúc càng khó khống chế.

Vài ngày sau.

Chân Nam Bùi đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Gameshow du lịch do công ty Tống Cảnh Sâm sản xuất đã bắt đầu phát sóng, Đoàn Hành cũng trở lại câu lạc bộ chuẩn bị cho giải đấu, mà bộ phim điện ảnh tới của Lục Bách Nhiễm cũng sắp sửa casting rồi.

Gameshow vừa phát sóng tập đầu tiên đã thu về được không ít bình luận khen ngợi, cộng thêm độ hot hiện giờ của mấy người Đoàn Hành, Lục Bách Nhiễm, lượt share view cao hơn dự kiến rất nhiếu.

Trong nguyên tác, gameshow này vốn dĩ mở đầu hiệu quả không tốt lắm, sau thời gian tích lũy mới dần cao lên, giai đoạn trước không tạo được chút bọt sóng nào, về sau mới dần dần có độ đề tài.

Nhưng có thể là vì có Nam Bùi tham gia vào quá trình sản xuất, hoặc cũng có thể là bởi biểu hiện của ba vị nam chính còn tốt hơn trong nguyên tác, dưới rất nhiều tác động, ngay tập đầu, gameshow đã thu được cả ratings lẫn bia miệng vô cùng khả quan.

Các nền tảng phát sóng cũng đều thông qua gameshow này chú ý đến công ty sản xuất phim của Tống Cảnh Sâm, rất nhiều hạng mục hợp tác tìm tới cửa.

Mà Đoàn Hành thân là tuyển thủ hắc mã mới của giới esport, nhờ vào vẻ ngoài xuất sắc thành công tạo được ấn tượng trong tập đầu gameshow, các thương hiệu lớn nhờ thế bắt đầu để mắt tới câu lạc bộ TKT.

Lục Bách Nhiễm càng không cần nói, vốn đã hot sẵn nhờ bộ phim truyền hình trước đó, gameshow phát sóng lại càng củng cố thêm cho y thiết lập ‘chăm chỉ’, ‘chịu được khổ’, ‘EQ cao’, tốc độ hút fan vô cùng kinh khủng.

Có thể nói, để bọn họ cùng tham gia vào gameshow này, là một trong những quyết định đúng đắn nhất của Nam Bùi từ trước tới giờ.

Gameshow này đã đóng góp không ít cho sự nghiệp của ba vị nam chính, thanh sự nghiệp của cả ba người đều vượt mốc 65%.

Lại phát thêm vài tập nữa, vượt 75% là chuyện trong tầm tay.

Như vậy nhiệm vụ của Nam Bùi đã sắp bước sang giai đoạn cuối cùng rồi.

Đồng thời cũng có nghĩa thụ chính của ba quyển sách chuẩn bị xuất hiện, Nam Bùi chỉ cần tìm thời cơ thích hợp rời đi là xem như hoàn thành nghiệm vụ.

Thời hạn của nhiệm vụ là nửa năm, lúc này mới qua ba tháng thôi, có thể nói tốc độ của Nam Bùi hết sức kinh người.

Thời gian đã bước tới trung hạ tuần tháng mười hai.

Thành phố Lục Tấn vào đông, người qua lại trên phố lớn ngõ nhỏ đều khoác lên người quần áo thật dày.

Nam Bùi đi tới trước công ty điện ảnh truyền hình của tập đoàn Tống Thị, chuẩn bị tham gia cuộc họp bàn về hạng mục phim ảnh chuẩn bị chế tác trong thời gian tới.

Bước vào thang máy, hệ thống buông lời khen ngợi, “Ký chủ, với tốc độ này, nếu may mắn thì tháng sau cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi đó.”

“Vậy thì tốt quá.” Nghĩ đến phần thưởng một tỷ của mình, Nam Bùi nhất thời đầy lòng mong đợi, “Sắp được nhận thưởng rồi”

Có điều, suy nghĩ của cậu vừa chuyển, nếu cậu thật sự được sống lại, rời khỏi thế giới này……

Vậy có phải cậu cũng sẽ phải rời xa Hoắc Nghiêu không?

Nghĩ như vậy, tâm tình Nam Bùi chớp mắt lại bị mây đen bao phủ.

Tiềm thức cậu không muốn rời đi chút nào.

“Ting —-”

Cửa thang máy mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Bùi.

Cậu lắc lắc đầu, tự nói với mình, rốt cuộc cậu cũng không phải là người thuộc thế giới này, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù có được ở lại đi nữa, thì đến khi hết thời hạn nửa năm của nhiệm vụ, vẫn không thể tránh khỏi cái chết.

Cậu cũng chẳng thể làm được gì khác.

Nam Bùi tâm thần không yên đi vào phòng làm việc của Tống Cảnh Sâm, hồn nhiên không phát hiện tia sáng mới vụt lóe lên trong mắt hắn.

Tống Cảnh Sâm đã lâu lắm không gặp Nam Bùi rồi.

Khoảnh khắc người hắn vẫn hằng tâm niệm xuất hiện trước mắt, hắn thế mà lại ngây ra một lúc lâu. Mãi sau, Tống Cảnh Sâm mới đứng bật dậy khỏi chỗ, thiếu chút nữa đã xô đổ ghế dựa phía sau.

Hắn phản ứng lại rất nhanh, điều chỉnh tâm tình, vẻ mặt, thanh thanh cổ họng, giả vờ bình tĩnh nói, “Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi đấy à?”

Nam Bùi gật gật đầu, bày ra vẻ mặt tươi cười, “Anh Cảnh Sâm, em không yên tâm về chuyện công ty, thế nên chân vừa khỏi đã lập tức tới đây đấy.”

Khoảng thời gian này tâm tình Tống Cảnh Sâm không quá tốt, với ai trong công ty cũng rất nghiêm khắc. Nhưng Nam Bùi vừa xuất hiện, cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn đã lập tức bay biến hết.

Giây tiếp theo, Tống Cảnh Sâm đưa mắt về phía đôi tay trống không của Nam Bùi, bất chợt mở miệng hỏi, “Hôm nay không mang gì theo à?”

Không mang gì theo?

Ý Tống Cảnh Sâm là……

Nam Bùi đương lúc mơ hồ, khổ não suy nghĩ, đột nhiên chú ý tới bình hoa đặt trên bệ cửa sổ phòng làm việc của Tống Cảnh Sâm, bên trong trồng mấy bông hoa hồng trái mùa.

Mùa này muốn trồng hoa hồng, cần bỏ ra không ít tiền bạc cùng tinh lực.

Nam Bùi dường như ngay lập tức hiểu được ý Tống Cảnh Sâm muốn nói là gì.

“À, em đi tới đây hơi vội…” Nam Bùi xoa xoa đầu, giải thích, “Nên không mua được hoa, xin lỗi anh Cảnh Sâm.”

Tống Cảnh Sâm cũng không tức giận, chỉ thu lại cảm xúc thất vọng nơi đáy mắt, nói với Nam Bùi, “Thôi bỏ đi, cái đầu óc kia của cậu thì nhớ được gì chứ.” Nhưng giọng điệu không quá trách cứ.

Có lẽ là vì đã lâu không gặp, Nam Bùi cảm thấy Tống Cảnh Sâm trước mặt mình lúc này……

Có chút kì quặc.

Có điều cậu cũng không nghĩ nhiều, bây giờ cậu chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Càng ở lâu tại thế giới này, tình cảm của cậu sẽ càng thêm sâu đậm, như vậy quá nguy hiểm.

Nam Bùi cười cười, nói với Tống Cảnh Sâm, “Anh Cảnh Sâm, mau đi họp thôi, em đang mong được nghe anh nói về những dự án sắp tới của công ty đấy.”

Lúc nói lời này, trong mắt cậu đều là sùng bái đối với Tống Cảnh Sâm.

Tống Cảnh Sâm hết sức hưởng thụ, kiêu ngạo gật gật đầu, “Cậu quả thật nên tham gia mấy cuộc họp kiểu này nhiều nhiều một chút, về sau mới có thể quản lý tốt công ty của nhà họ Nam được”.

Mười phút sau, cuộc họp bắt đầu.

Cuộc họp này diễn ra rất lâu, liên quan tới hoạch định tương lai của công ty sản xuất phim, các nội dung về gameshow giải trí, phim truyền hình, phim điện ảnh, quảng cáo hết sức phong phú, chứng minh công ty này của Tống Cảnh Sâm vô cùng thành công.

Bởi vì gameshow du lịch trước đó gặt hái được thành tích tốt, mà ban đầu Nam Bùi lại là người duy nhất ủng hộ, vậy nên quyền phát biểu của cậu cũng tăng lên không ít.

Cậu dựa theo hướng phát triển của nguyên tác, đưa ra không ít ý kiến đối với nội dung cuộc họp, đa phần đều không hẹn mà hợp với suy nghĩ trong đầu Tống Cảnh Sâm.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tống Cảnh Sâm đi tới gần Nam Bùi, cong môi, nói, “Cậu tiến bộ rất nhiều đấy, cũng không ngốc như tôi tưởng nhỉ.”

Nam Bùi cười cười, đáp, “Anh Cảnh Sâm quá khen rồi, hy vọng những dự án sắp tới của công ty đều kiếm được bội tiền.”

Cậu vẫn là cái bộ dạng có thể làm tất cả vì Tống Cảnh Sâm ấy, khiến cho tâm tình Tống Cảnh Sâm tốt đẹp vô cùng.

Hắn rất thích nhìn Nam Bùi hy sinh cho mình không cầu hồi đáp thế này.

Vì vậy, Tống Cảnh Sâm hào phóng nói, “ Lát nữa có một bữa tiệc, ban lãnh đạo công ty đều sẽ tham gia, thuận tiện biểu dương những cống hiện của cậu cho công ty trong thời gian vừa rồi, tôi sẽ đi cùng với cậu.”

Hắn nhìn Nam Bùi, mong đợi được thấy vẻ vinh dự trên mặt cậu.

Đúng lúc này, điện thoại của Nam Bùi đổ chuông.

Cậu lấy ra xem thử, trên màn hình hiển thị hai chữ ‘Tiểu Nhiễm’.

Hệ thống nhắc nhở Nam Bùi, hôm nay Lục Bách Nhiễm phải đi đàm phán một hợp đồng đại diện phát ngôn, với cũng sắp sửa tham gia casting phim điện ảnh mới nữa.

Tống Cảnh Sâm cụp mắt nhìn vào điện thoại của Nam Bùi, hai chữ trên màn hình khiến hắn cảm thấy vô cùng gai mắt.

Tiểu Nhiễm……

Là Lục Bách Nhiễm hả?

Nam Bùi cất điện thoại đi, áy náy nói với Tống Cảnh Sâm, “Xin lỗi anh Cảnh Sâm, em phải đi trước, không tham gia bữa tiệc được rồi. Để lần sau nhé.”

Nói xong, cậu quay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, cổ tay cậu đột nhiên bị một bàn tay to rộng túm lấy.

Nam Bùi ngây người.

Giọng nói từ tính của Tống Cảnh Sâm từ sau lưng cậu truyền tới, trong cường thế lại mang theo ý tứ ra lệnh, không cho phép người ta từ chối, “Không được đi gặp cậu ta.”