Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 51: Thái độ thù địch của các vị nam chính càng lúc càng rõ ràng




Tầm mắt Lục Bách Nhiễm rơi trên đống nước tăng lực, suy nghĩ bất chợt ập tới khiến tâm tình y có chút bức bối.

Mấy người xung quanh trông thấy vẻ mặt Lục Bách Nhiễm đều để lộ ra vẻ nghi hoặc —- rốt cuộc trong ba lô của Nam Bùi có cái gì mà cả Lục Bách Nhiễm cũng bày ra biểu cảm này vậy?

Lục Bách Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy hành động của Đoàn Hành mang theo động cơ không trong sáng, tặng đồ uống là để tiếp cận Nam Bùi, lấy lòng cậu.

Còn về phần tại sao Đoàn Hành lại làm như thế……

Lẽ nào là vì cậu ta thích Nam Bùi?

Lục Bách Nhiễm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không phải không có khả năng này, nhưng mà Đoàn Hành không giống người sẽ thích kiểu nhà giàu mới nổi như Nam Bùi lắm.

Vì thế y nghĩ tới một khả năng có xác suất lớn hơn, đó là: Đoàn Hành là thành viên chiến đội mà Nam Bùi đầu tư, Nam Bùi người này lắm tiền nhiều của, đầu óc lại không được thông minh cho lắm, cái loại khố rách áo ôm chưa thấy qua bao nhiêu việc đời như Đoàn Hành, khó đảm bảo sẽ không nổi tâm tư không chính đáng với Nam Bùi, để thu được càng nhiều lợi ích hơn nữa.

Loại thủ đoạn dơ bẩn để trèo lên cao này, với một người đã nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí như Lục Bách Nhiễm, có thể nói đã nhìn mãi thành quen rồi.

Nghĩ như vậy, Lục Bách Nhiễm nhất thời sinh lòng khinh thường với Đoàn Hành.

Cậu ta cho rằng làm vậy là có thể khiến Nam Bùi thích mình hả?

Đúng là nực cười.

Lát sau, Lục Bách Nhiễm khôi phục lại bình tĩnh, để nước khoáng trong tay vào ba lô của Nam Bùi, lại cẩn thận sắp xếp, che đi nước tăng lực của Đoàn Hành.

Lúc này, Tống Cảnh Sâm vừa hay từ bên cạnh quay lại.

Hắn vốn muốn nhìn thử xem Nam Bùi có bất ngờ vì đồ uống mình tặng không, không ngờ lại trông thấy hành động nhét nước khoáng vào ba lô Nam Bùi của Lục Bách Nhiễm.

Đồng thời hắn còn trông thấy chai cocktail của mình bị ném vào góc sô pha.

Cảnh tượng trước mắt khiến Tống Cảnh Sâm thoáng ngây người, chân mày cau chặt.

Hình ảnh Lục Bách Nhiễm bước ra từ phòng Nam Bùi tối qua lại lần nữa tái hiện rõ ràng trong đầu Tống Cảnh Sâm.

Nếu như nói tối qua chỉ là nghi ngờ, vậy thì hành động của Lục Bách Nhiễm hôm nay đã đủ chứng thực y có dụng tâm khác với Nam Bùi.

Cũng giống như suy đoán của Lục Bách Nhiễm về Đoàn Hành, Tống Cảnh Sâm đương nhiên cũng cho rằng Lục Bách Nhiễm tiếp cận Nam Bùi hoặc là vì thích cậu, hoặc là vì có mục đích khác.

Rất rõ ràng, loại người luôn tự cho mình là thanh cao như Lục Bách Nhiễm không thể nào thích kiểu cậu ấm nhà giàu được cưng chiều mà lớn như Nam Bùi được.

Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất thôi: Lục Bách Nhiễm muốn trèo lên cành cao, lợi dụng tiền tài, gia thế của Nam Bùi để trợ giúp cho sự nghiệp của mình ở giới giải trí.

Tống Cảnh Sâm đã thấy quá nhiều người ôm ‘giấc mộng lọ lem’ này trong giới nhà giàu rồi. Nhất thời, ánh mắt hắn nhìn Lục Bách Nhiễm tăng thêm mấy phần khinh rẻ.

Lục Bách Nhiễm cất nước khoáng xong, người đại diện liền gọi y đi thay đồ.

Không lâu sau, Nam Bùi cũng trở lại từ nhà vệ sinh.

Thấy mọi người đã chuẩn bị hòm hòm, đạo diễn liền để nhân viên công tác lên xe trước.

Nam Bùi ngồi trên sô pha, đeo ba lô lên, đang muốn đứng dậy, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cậu mở to mắt, trọng lượng từ trên vai truyền tới khiến cậu không dám tin.

Bên cạnh có người hỏi Nam Bùi, “Bùi tổng, anh làm sao thế?”

Nam Bùi vô thức buột miệng nói, “Có người nhét đá vào trong túi tôi hay sao ấy!”

Đây là trò bắt nạt trong giới giải trí hả?

Nhưng cậu có phải khách mời của chương trình đâu, bắt nạt cậu làm gì chứ?

Lúc này, ba vị nam chính đều ở đại sảnh khách sạn, tầm mắt từ các hướng khác nhau tập trung trên người Nam Bùi.

Nam Bùi mở ba lô ra xem thử, đang chuẩn bị lôi đồ bên trong ra, lại đột nhiên chú ý tới ánh mắt của mấy vị nam chính xung quanh, đầu óc nhất thời nghĩ tới gì đó.

Hệ thống nói ra suy đoán của cậu, “Có khi đây là đồ mấy vị nam chính tiện tay bỏ vào túi cậu đấy.”

Nam Bùi, “……Có thể nhìn ra được.”

Này có nghĩa Nam Bùi không thể vứt chỗ nước này đi được.

Cậu nhìn ba lô bị nhồi đầy chặt của mình, trong lòng nghĩ, đây là đang cố tình đày đọa mình đấy à?

Điện thoại của Nam Bùi vừa vặn nhận được tin nhắn của Hoắc Nghiêu: [Mang hành trang theo người nhẹ thôi nhé, kẻo mệt đấy.]

Nam Bùi trả lời, “……Có lẽ hơi khó.”

Sau đó, cậu cất điện thoại đi, vác cái ba lộ nặng trịch lên lưng, tặng cho mỗi vị nam chính một nụ cười mỉm, rồi theo nhân viên công tác lên xe bus.

Cậu vốn định trộm bỏ bớt một ít đồ uống trong ba lô ra, nhưng không ngờ Tống Cảnh Sâm cũng theo lên cùng một cái xe bus, còn ngồi ngay gần cậu nữa.

Nam Bùi vội dừng động tác lục túi lại.

Lúc này, Tống Cảnh Sâm mở miệng hỏi, “Đã thấy đồ uống nhập khẩu tôi cho cậu chưa?” Giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại mang theo mấy phần mong đợi.

Hắn không biết là đồ uống của mình đã bị hai người kia nhét xuống cuối cùng rồi.

Nam Bùi chỉ có thể cười cười, nói, “Em thấy rồi, cảm ơn anh Cảnh Sâm đã tặng nước khoáng cho em.”

“Nước khoáng gì chứ…” Sắc mặt Tống Cảnh Sâm khẽ biến, “Tôi tặng cậu toàn là đồ uống nhập khẩu, một chai có thể mua được cả thùng nước khoáng đấy.”

Nam Bùi thoáng ngây người, có chút xấu hổ cười cười, “À, là do em nhớ nhầm, cảm ơn đồ uống nhập khẩu của anh nhé……”

“Cậu cũng đã là chủ công ty rồi…” Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi một cái, mang theo ý ám chỉ nói, “Không nên uống mấy thứ đồ quá rẻ tiền, cũng phải cảnh giác trước những kẻ có thân phận thấp hơn mình muốn tiếp cận.”

Nam Bùi không hiểu được hàm ý trong lời nói của Tống Cảnh Sâm.

Cậu chỉ cảm thấy Tống Cảnh Sâm hôm nay có gì đó không giống bình thường, mấy câu này có lẽ là lời trích dẫn trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

“Đúng rồi…” Tống Cảnh Sâm lôi một chai cocktail từ trong túi mình ra, đưa cho Nam Bùi, “Chai này vừa nãy rớt trên sô pha, tôi nhặt lại giúp cậu đấy.”

Nam Bùi, “……Cảm ơn anh.” Nói xong, cậu nhận lấy chai cocktail, bỏ vào túi.

Xe bus đã tới cổ trấn, Nam Bùi đeo theo cái túi nặng trịch tiến về phía trước.

Các khách mời vừa du ngoạn vừa quay chương trình, giữa chừng còn có vài màn phân tổ hoàn thành một số nhiệm vụ thú vị nữa.

Bởi vì cổ trấn không cho xe ô tô tiến vào, nên Nam Bùi phải đi bộ theo đoàn quay phim suốt một đường, chưa bao lâu đã ra không ít mồ hôi.

Khó khăn lắm mới đợi được đến thời gian nghỉ ngơi, Nam Bùi theo nhân viên công tác của tổ Đoàn Hành tìm một chỗ râm mát ngồi nghỉ.

Cậu tùy tiện lôi một chai nước ra, bắt đầu uống.

Đoàn Hành đã quay suốt hai tiếng đồng hồ, cả quá trình quay chụp ở trong mắt cậu ta đều vô cùng ấu trĩ, khiến tâm tình cậu ta có chút bực bội.

Trông thấy Nam Bùi ngồi uống nước trong góc, hai mắt cậu ta sáng lên, sải bước tiến về phía đó.

Nhưng mà, khoảnh khắc đi tới trước mặt Nam Bùi, bước chân Đoàn Hành nhất thời khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì cậu ta trông thấy trên tay Nam Bùi là một chai cocktail.

Còn là cái chai đã bị cậu ta trộm ném đi nữa.

Ngón tay Đoàn Hành không khỏi co chặt, cậu ta nhíu mày, đứng bên cạnh Nam Bùi, cụp mắt nhìn cậu, mím mím môi, hỏi, “Anh đang uống rượu đấy à?”

Nam Bùi thoáng ngẩn người, nâng mắt nhìn về phía Đoàn Hành, liếm liếm chút rượu còn vương lại trên khóe môi, “Đúng vậy, sao thế?”

Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói, “Uống rượu không tốt cho sức khỏe.” Giọng điệu khó chịu, nghe có vẻ không vui cho lắm.

“Đó là em thôi…” Nam Bùi cong khóe môi, không nhịn được mở miệng trêu chọc, “Tôi lớn hơn em, uống cái này cũng không sao hết.”

Nói xong, cậu lại hỏi Đoàn Hành, “Sao thế, em cũng muốn uống à?”

“Không uống.” Đoàn Hành không chút do dự từ chối, ngón tay càng thêm siết chặt.

Cậu ta muốn nói lại thôi một hồi lâu, muốn hỏi gì đó, nhưng lại không sao hỏi ra miệng được.

Nam Bùi thấy khuôn mặt đẹp trai của cậu ta phủ đầy mây đen thì nói, “Có phải em quay chương trình mệt quá không? Nghỉ ngơi một lát đi……”

Nói rồi, cậu đứng dậy, nhường lại ghế cho Đoàn Hành.

“Nước tôi tặng anh đâu?”

Khoảnh khắc cậu đứng lên, cuối cùng Đoàn Hành vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.

Nam Bùi thoáng ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, Đoàn Hành cũng nhét đồ uống vào ba lô của cậu.

Nam Bùi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nói, “Ở…ở trong túi.” Trong lòng nghĩ, chắc chỗ nước khoáng kia là của Đoàn Hành rồi.

Đoàn Hành mím mím môi, tầm mắt rơi trên chai cocktail trong tay Nam Bùi.

Nam Bùi vội giấu chai đồ uống ra sau người.

“Tiểu Đoàn…” Cậu giả vờ trấn định nói, “Vừa nãy tôi khát quá, không chú ý nhìn……”

“Đừng ai đưa nước cũng uống như thế.” Đoàn Hành đột nhiên mở miệng, giọng điệu có chút lạnh, khiến Nam Bùi thoáng ngây người.

Đoàn Hành nhìn cậu, tiếp tục nói, “Có vài người làm vậy chỉ để đạt được lợi ích trong kinh doanh thôi.”

Nam Bùi ôm một đầu đầy chấm hỏi, cậu ta lại đang nói cái gì nữa vậy?

Đoàn Hành hiểu rất rõ, một kẻ tự luyến lại thích khoe khoang như Tống Cảnh Sâm, không thể nào vô duyên vô cớ lấy lòng Nam Bùi được.

Cậu ta tin rằng Tống Cảnh Sâm nhất định là vì tiền tài nên mới cố tình tiếp cận, nịnh bợ Nam Bùi, loại người đó chẳng qua chỉ muốn chiếm lợi từ Nam Bùi thôi.

Cậu ta có lòng tốt nên mới nhắc nhở Nam Bùi, hy vọng cậu cách xa Tống Cảnh Sâm một chút.

“Ồ, được……” Nam Bùi ngơ ngác đáp lời, “Tôi biết rồi.”

Thật ra cậu căn bản không biết Đoàn Hành muốn biểu đạt cái gì.

Nói tới đây, Đoàn Hành nhìn về phía chai đồ uống đắt tiền trong tay Nam Bùi, bực bội nói, “Đắt cũng chưa chắc đã tốt.”

Nam Bùi vội vàng gật đầu, trong lòng nghĩ, đống nước khoáng giá rẻ kia chắc chắn là của Đoàn Hành rồi.

Đã gần tới trưa, đoàn quay phim cũng đến giờ dùng bữa.

Nam Bùi ôm cái bụng đói meo, đang định đi ăn nhanh nhanh chút, trên đường tới quán cơm lại gặp phải Lục Bách Nhiễm.

Lần này cậu đã học khôn rồi.

Cậu nghĩ, đồ uống nhập khẩu là của Tống Cảnh Sâm, nước khoáng rẻ tiền là của Đoàn Hành, vậy thì chỗ nước tăng lực còn lại trong ba lô chắc chắn là của Lục Bách Nhiễm tặng.

Nghĩ vậy, Nam Bùi liền lục tìm một chai nước tăng lực trong cái ba lô nặng trịch của mình, lấy ra bắt đầu uống.

Nụ cười Lục Bách Nhiễm để lộ ra khi trông thấy Nam Bùi ngay lập tức tắt lụi.

Nam Bùi uống vài ngụm xong, nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, lại phát hiện sắc mặt đối phương không đúng lắm.

Có điều, tính tình Lục Bách Nhiễm xưa nay tốt, cũng giỏi che giấu cảm xúc của mình, rất nhanh y đã khôi phục trạng thái bình tĩnh, đi tới trước mặt Nam Bùi, hỏi cậu, “Anh đã ăn trưa chưa?”

“Vẫn chưa…” Nam Bùi chầm chậm nói, “Đang chuẩn bị đi đây.”

Lục Bách Nhiễm nhìn thẳng vào chai nước trong tay Nam Bùi, sau đó nâng mắt hỏi, “Không thích nước khoáng à?”

Tim Nam Bùi ‘lộp bộp’ một tiếng mới phản ứng lại được, hóa ra nước khoáng là Lục Bách Nhiễm tặng, còn nước tăng lực này là của Đoàn Hành.

Cậu giấu đi ngại ngùng nơi đáy mắt, khẽ ho một tiếng, nói, “Tôi thích lắm chứ, nên mới không nỡ uống đó.”

Lục Bách Nhiễm nhìn chằm chằm vẻ mặt Nam Bùi, chân mày hơi hơi nhíu lại, hình như có chút nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cậu. Nhưng y không phỏng đoán sâu thêm, mà lựa chọn tin tưởng Nam Bùi.

Lát sau, Lục Bách Nhiễm nói với Nam Bùi, “Đồ uống càng đơn giản, càng tốt cho sức khỏe.”

Nam Bùi ngẩn người, Lục Bách Nhiễm đang nói gì vậy?

“Con người cũng như thế.” Lục Bách Nhiễm mang theo thâm ý nói, “Có một vài người quá phức tạp, tới gần những người đó không tốt với anh chút nào.”

Nam Bùi càng thêm khó hiểu, sao mấy tên nam chính này nói chuyện càng lúc càng cao thâm vậy?

Nói xong, Lục Bách Nhiễm nghĩ là Nam Bùi đã nghe hiểu, khóe môi khẽ cong lên, “Đi thôi, đi ăn cơm nào.”

Nam Bùi vừa đi vào quán ăn, bước chân nhất thời khựng lại.

Bởi vì cậu phát hiện mình ngồi cùng bàn với cả ba vị nam chính.

Bầu không khí trong quán ăn có chút vi diệu.

Kể từ lúc ba vị nam chính phát hiện ra manh mối, thái độ thù địch của bọn họ với nhau hình như càng thêm rõ ràng.

Chỉ mới đứng ở cửa thôi, Nam Bùi đã có thể cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt rồi.

Ghế ngồi kế bên ba vị nam chính đều đang còn trống.

Tống Cảnh Sâm ngồi bắt chéo chân, nhìn Nam Bùi một cái, rồi lại nhìn ghế trống bên cạnh mình, ý tứ trong động tác không thể rõ ràng hơn.

Đoàn Hành tùy tiện vươn tay đặt dụng cụ ăn uống trước cái ghế trống kế bên mình, nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, tuy không nói gì, nhưng ý tứ mời mọc cũng rất rõ ràng.

Lục Bách Nhiễm lại rót hai cốc nước, một cốc đặt trước mặt mình, một cốc đặt bên tay trái, sau đó khẽ cong khéo môi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nam Bùi tới ngồi cạnh mình.

Nam Bùi đứng hình tại chỗ.

Giọng hệ thống vang lên, “Gì đây? Phân cảnh kinh điển được tái hiện à.”

Nam Bùi vô lực trả lời, “Không phải, đây là bản nâng cấp.”