Đoạn Hành xoay tay nắm cửa, thấy Nam Bùi vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, cau mày hỏi, "Sao thế?"
Nam Bùi nuốt nước miếng, ngón tay siết chặt di động đến trắng bệch.
Rời khỏi phòng bao, là một dãy hành lang.
Mà đầu kia hành lang vừa vặn đối diện với chỗ Tống Cảnh Sâm ngồi.
Nam Bùi phải tìm được cách rời khỏi nhà hàng mà không bị Tống Cảnh Sâm phát hiện.
Lúc này, tim cậu đập với tốc độ trước nay chưa từng có.
"À..." Nam Bùi chịu đựng cổ họng khô khốc, chậm chạp nói, "Tôi phải nhận một cuộc điện thoại đã."
Nói xong, Nam Bùi áp di động lên tai, vờ như đang nghe máy, "Alo, Vương tổng à......!Được được được, anh cứ nói đi, tôi không ngắt lời đâu......uhm, uhm......"
Cậu vừa nói vừa cúi thấp đầu, cùng Đoạn Hành rời khỏi phòng bao.
Đoạn Hành nhìn dáng vẻ bận bịu của Nam Bùi, cảm thấy trong mắt cậu cất giấu chút lo lắng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người ở đầu dây bên kia là một khách hàng rất quan trọng thôi.
Sau khi rời khỏi phòng bao, Nam Bùi quay nửa bên mặt vào vách tường, nửa kia bị di động che khuất, đầu cúi thấp tới không thể thấp hơn được nữa.
Đoạn Hành nhíu mày ---- Người này đang bàn cái loại chuyện làm ăn không thể để người khác biết gì vậy?
Đi hết dãy hành lang, Nam Bùi không dám nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, tim đập như nổi trống.
Phải biết, bây giờ cậu chỉ cách chỗ Tống Cảnh Sâm ngồi không đến ba mét thôi đó.
Mãi cho tới khi đi đến quầy thu ngân gần cửa nhà hàng, một bồn cây bonsai cao to chắn giữa Nam Bùi và Tống Cảnh Sâm, cậu mới dần dần thả lỏng.
Sau đó, hầu kết Nam Bùi lăn lên lăn xuống, căng thẳng nhận hóa đơn thanh toán.
Nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm Nam Bùi, tuy trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nói, "Chào ngài, chỗ chúng tôi có......"
"Khụ khụ." Nam Bùi đè thấp giọng, "Tôi biết rồi, có chương trình khuyến mãi chứ gì."
Nói xong, cậu đưa phiếu giảm giá đã quét một lần cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên phục vụ vốn còn nghi ngờ mình nhận nhầm người, bấy giờ cuối cùng cũng xác nhận người này đúng là vị khách nhà giàu mới nổi ban nãy, giật mình đến suýt rớt cằm xuống đất.
Nhân viên thu nhân cũng không tốt hơn là bao, cô ngơ ngác nhìn Nam Bùi, lại nhìn phiếu giảm giá, chần chừ một lát mới nhận lấy quét lần thứ hai, rồi trả lại cho cậu, "Thưa ngài, lần này ngài được giảm 30%, lần sử dụng tiếp theo có thể được giảm 50% ạ......"
Đoạn Hành không biết chuyện phiếu giảm giá, vì thế cũng không hỏi gì.
Nam Bùi nhanh chóng nhận lại phiếu, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi nhà hàng Nhân Thái Đa.
Hệ thống run rẩy nói, "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng chạy ra được, ký chủ, cậu thành công rồi!"
Nam Bùi vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vào thang máy đưa Đoạn Hành xuống tầng một, nói với cậu ta mình còn phải ở lại trung tâm thương mại mua ít đồ, để cậu ta về trước.
May là đồng đội của Đoạn Hành cũng sắp ăn xong rồi, vì thế cậu ta gật gật đầu, quay người rời đi.
Trước khi đi, Đoạn Hành còn nhìn chằm chằm Nam Bùi một lúc lâu.
Cậu ta cứ cảm thấy hôm nay Nam Bùi......
Hình như có chuyện gì giấu mình thì phải?
Chắc là nghĩ nhiều rồi.
Dẫu sao trước giờ Nam Bùi vẫn luôn đào tim móc phổi, dành trọn chân tình cho cậu ta mà.
Đoạn Hành vừa đi, Nam Bùi đã dựa người vào vách tường gần thang máy, vẻ mặt như trút được gánh nặng, như tìm được đường sống từ chỗ chết.
Cậu vừa kịch liệt thở dốc, vừa mở di động ra, quả nhiên trông thấy mấy tin nhắn liền của Tống Cảnh Sâm.
[Mau qua đây đi.]
[Tôi sẽ không đợi lâu đâu đấy.]
[Đừng có mà lề mề.]
Lúc này, Tống Cảnh Sâm đang ngồi bên bàn ăn, cúi đầu xem di động, mày nhíu thật chặt.
Nam Bùi đã không trả lời hắn mười phút rồi.
Mà hắn cũng nhìn chằm chằm di động suốt mười phút vừa rồi, xung quanh người đến người đi nhưng hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của hắn.
Dựa vào trình độ yêu thích, quan tâm Nam Bùi dành cho hắn, nhất định sẽ cài chế độ đặc biệt chú ý cho hắn, thế mà lại không trả lời hắn những mười phút lận?
Tuy trong lòng Tống Cảnh Sâm cực kỳ để ý, nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì gửi liên tiếp vài tin cho Nam Bùi, ý bảo hắn sẽ không đợi lâu.
"Tên nhóc này......" Đáy mắt Tống Cảnh Sâm xẹt qua một tia bực bội, nhỏ giọng nói, "Đang làm cái gì không biết nữa?"
Nam Bùi điều chỉnh tâm tình xong xuôi, lại chỉnh lại vẻ ngoài của mình một chút, mới quay lên tầng bảy.
Lần này, Nam Bùi vừa bước vào nhà hàng, nhân viên thu ngân đã trông thấy cậu, vẻ mặt nhất thời tràn đầy nghi hoặc —-
Vị khách này muốn dùng hết số lần của phiếu giảm giá trong một ngày đấy à?!
Chỉ vì chút tiền giảm giá này thôi, có cần thiết phải làm tới vậy không?!
Nam Bùi như không có vấn đề gì bước qua quầy thu ngân.
Tống Cảnh Sâm đang khó chịu vì không thấy Nam Bùi trả lời tin nhắn, đột nhiên một bóng người bước tới chỗ mình, hơn nữa còn ngồi xuống đối diện hắn.
"Anh Cảnh Sâm." Nam Bùi đã cài xong thiết lập yêu đương mù quáng của tiểu thuyết tổng tài bá đạo, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ nhìn Tống Cảnh Sâm, "Anh thế mà lại đồng ý gặp em, em vui quá đi mất."
Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi đột nhiên xuất hiện, thoáng ngẩn người, xong đó thẳng người dậy, "Sao nhanh thế?"
Nam Bùi thẹn thùng nói, "Anh Cảnh Sâm, em vừa nhận được tin nhắn của anh là lập tức đi luôn, cũng vì hưng phấn, kích động quá nên không kịp nhắn tin trả lời anh."
Tống Cảnh Sâm còn tưởng Nam Bùi không trả lời tin nhắn là không muốn đến, hóa ra là vì vội đi đường.
Hắn nhìn chằm chằm Nam Bùi hồi lâu, đột nhiên phát hiện sơ mi hôm nay cậu mặc rất sạch sẽ, nho nhã, không giống với ấn tượng cậu tạo cho hắn trước đây lắm.
"Hôm nay tôi hẹn cậu ra đây là để bàn về hạng mục hợp tác." Tống Cảnh Sâm lạnh lùng nói, "Cậu đừng nghĩ nhiều."
Đáy mắt Nam Bùi xẹt qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh đã lên tinh thần, nói, "Anh Cảnh Sâm, hạng mục hợp tác của hai nhà Tống, Nam này, em nhất định sẽ giúp anh tranh thủ tối đa quyền lợi, em cũng có chút tiếng nói trong công ty nhà mình......"
"Với năng lực của tôi mà còn cần cậu giúp tranh thủ quyền lợi à?" Tống Cảnh Sâm nhướn mày, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu vài chuyện thôi."
Nam Bùi biết hạng mục hợp tác lần này là mở đầu để tập đoàn của Tống Cảnh Sâm từ đáy vực lần nữa bước lên đỉnh cao, đồng thời đặt nền móng để ngày sau tập đoàn Tống thị mở rộng hoạt động kinh doanh.
Có thể nói, không có sự giúp đỡ của nhà họ Nam, đế quốc thương nghiệp của Tống Cảnh Sâm ở phần sau cốt truyện sẽ không thể xuất hiện được.
"Anh Cảnh Sâm, em đương nhiên biết anh rất lợi hại." Nam Bùi thuận theo lời Tống Cảnh Sâm, nói, "Công ty của anh nhất định sẽ càng ngày càng phát triển."
Quả nhiên giống như Nam Bùi nghĩ, Tống Cảnh Sâm mở miệng nói, "Tập đoàn Tống thị gần đây đang mở rộng lĩnh vực kinh doanh, còn định thành lập thêm công ty mới nữa, vì thế hạng mục hợp tác này có thể phát triển theo hướng đa dạng hóa, không chỉ gói gọn trong lĩnh vực tài chính, mà thêm cả mạng xã hội, giải trí......"
Tống Cảnh Sâm tuôn một tràng xong, đột nhiên mím môi, nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, nói, "Tôi biết cậu nghe không hiểu, chuyển lời lại cho ba mẹ cậu là được.
Tóm lại lần hợp tác này, nhà các cậu sẽ không thiệt thòi gì đâu."
Nam Bùi nghĩ trong lòng, nói cứ như là cậu chiếm hời vậy, nhà họ Nam từ đầu tới giờ đầu tư bao nhiêu tiền rồi, cho dù ném đồng xu xuống nước cũng phải nghe thấy tiếng vang chứ.
Bàn chuyện hợp tác xong, thanh tiến độ sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm trên màn hình hệ thống đã đạt tới 15,6%, có thể thấy hạng mục hợp tác lần này quan trọng thế nào.
"Anh Cảnh Sâm, anh giỏi thật đấy......" Nam Bùi bày ra vẻ sùng bái, hai mắt lấp lánh ánh sao nhìn Tống Cảnh Sâm.
Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, tâm tình không hiểu sao vui vẻ hơn không ít, buồn bực mấy ngày nay tích tụ trong lòng cũng lập tức bay biến hết.
Nhưng hắn không nhận ra thay đổi trong nội tâm mình, chỉ coi tâm tình lúc này là thỏa mãn vì đàm phán hợp tác thành công thôi.
"Gọi món đi." Nói xong, Tống Cảnh Sâm gọi nhân viên phục vụ qua.
Nam Bùi vội vàng nói, "Anh Cảnh Sâm, em đã ăn rồi."
Tống Cảnh Sâm nhìn cậu một cái, thuận miệng nói, "Vậy ăn ít chút là được."
Cậu nhân viên được gọi tới vẫn là người hồi nãy.
Cậu ta gặp Nam Bùi lần này không biết là lần thứ mấy rồi.
Khoảnh khắc trông thấy cậu, mắt nhân viên phục vụ trừng lớn, thực đơn trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất, nhưng đạo đức nghề nghiệp khiến cậu ta trấn định lại rất nhanh.
Tống Cảnh Sâm gọi một loạt món, lúc gần kết thúc còn nói với nhân viên phục vụ, "Cho một phần canh Tom yum và một phần bánh tôm nữa."
Nam Bùi, "......"
Tống Cảnh Sâm nhìn về phía Nam Bùi, "Không ăn nổi nữa thì uống chút canh nhé."
Sắc mặt Nam Bùi đen thui, nhưng vẫn cố gượng cười gật gật đầu.
Nhân viên phục vụ lấy lại thực đơn, ánh mắt nhìn Nam Bùi như hiểu ra gì đó, mang theo chút xíu đồng tình.
Cậu ta nghĩ, trong một ngày phải uống nhiều canh như thế, là cái giá phải trả của kẻ bắt cá nhiều tay sao?
Sau khi đồ ăn được đưa lên.
Đây đã là lần thứ ba Nam Bùi uống canh Tom yum rồi, uống được vài ngụm, vẻ mặt cậu đã trở nên mất tự nhiên.
Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, cảm thấy hình như cậu không quá vui, không khỏi nhíu mày —- tên nhóc này sao vậy?
Không hiểu sao, Tống Cảnh Sâm lại nhớ đến cảnh tượng Nam Bùi xả thân cứu hắn ngày hôm đó......
Hắn đột nhiên nghĩ, lẽ nào là vì mình không cảm kích ơn cứu mạng của Nam Bùi, nên cậu ta mới buồn bực không vui như thế?
Nghĩ vậy, hắn mím mím môi, nhìn về phía Nam Bùi, chầm chậm nói, "Chuyện lần trước......!cảm ơn cậu."
Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Sâm nói cảm ơn với Nam Bùi.
Nói xong, Tống Cảnh Sâm thẳng lưng, chuyển tầm mắt sang hướng khác, ánh mắt cũng trở nên mất tự nhiên.
Hắn luôn nhìn Nam Bùi không vừa mắt, trước giờ chưa từng chủ động nói chuyện với cậu, chuyện như hôm nay quả thật hiếm có khó tìm.
"Lần trước? Chuyện gì lần trước cơ?" Nam Bùi không muốn uống canh, dứt khoát đặt bát xuống, "Anh Cảnh Sâm, anh đang nói gì thế?"
Tống Cảnh Sâm ngây người vài giây, lập tức nhíu mày, không dám tin hỏi, "Cậu quên rồi hả?"
Chuyện trọng đại như vậy mà Nam Bùi cũng quên được à?
Phải biết, sau khi cứu hắn, Nam Bùi còn dựa vào ngực hắn một lúc lâu, là một trong số ít những lần hai người tiếp xúc cơ thể với nhau kể từ khi quen biết tới giờ đấy.
Loại chuyện này, chẳng phải Nam Bùi nên ghi khắc trong lòng không bao giờ quên sao?
Đứng trước vẻ chấn kinh của Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi vẫn không hiểu gì, phải nhờ hệ thống nhắc mới nhớ ra.
"À, em nhớ rồi." Nam Bùi xoa xoa đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Xin lỗi anh Cảnh Sâm, gần đây quả thật bận quá......"
Tống Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng, "Bận gì thế? Bận đầu tư vào hạng mục esport hay giới giải trí?" Giọng điệu tràn ngập trào phúng.
Nam Bùi, "......Cả hai."
Bởi vì Nam Bùi quên mất chuyện cứu mình, vẻ mặt Tống Cảnh Sâm từ sáng sủa trở thành âm u, mù mịt.
Mấy ngày nay, Tống Cảnh Sâm vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, không biết có nên tìm cơ hội báo đáp ân tình của Nam Bùi không.
Ai mà ngờ, Nam Bùi lại không hề để chuyện này trong lòng chứ!
Tống Cảnh Sâm cảm thấy mình lại suy nghĩ về Nam Bùi mấy ngày liền quả thật không khác gì trò cười, nhất thời không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Nam Bùi nghe thấy Tống Cảnh Sâm bảo không ăn nữa, mặt lập tức tràn đầy vui vẻ, chủ động nói với hắn, "Để em trả cho, cảm ơn anh Cảnh Sâm đã ăn cơm với em......"
Nói xong, Nam Bùi nhảy nhót tiến về phía quầy thu ngân thanh toán.
Nhân viên thu ngân thấy Nam Bùi lần thứ ba xuất hiện, hơn nữa còn rút ra tờ phiếu giảm giá đã sử dụng hai lần thì rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, cô mới nói, "Thưa ngài, lần này ngài được giảm 50%, lần tới sử dụng sẽ được giảm 70% ạ......"
Nam Bùi nhận lại phiếu giảm giá, nhìn ba dấu đã thanh toán trên đó, tâm tình phức tạp.
Tâm trạng Tống Cảnh Sâm cũng không tốt hơn bao nhiêu, thấy Nam Bùi không có vẻ gì là định an ủi mình, trực tiếp quay đầu, rời khỏi nhà hàng.
Đi được vài bước, Tống Cảnh Sâm chậm lại bước chân, đợi Nam Bùi đuổi theo.
Nhưng mà, vài phút sau, hắn đã sắp đi tới cửa thang máy rồi, vẫn không thấy Nam Bùi đâu.
"......Nam Bùi." Ngón tay Tống Cảnh Sâm siết chặt, nghiến răng nói, "Mình đúng là đầu óc có bệnh mới hẹn gặp cậu ta một mình!"
Nói xong, hắn dùng sức nhấn nút gọi thang máy vài lần, thầm thề trong lòng, sau này tuyệt đối không để ý tới Nam Bùi nữa.
Lúc này, Nam Bùi không hơi sức đâu để ý tới Tống Cảnh Sâm.
Thực ra cậu còn chẳng biết Tống Cảnh Sâm đang tức giận nữa, chỉ nghĩ hắn phát điên giống ngày thường thôi.
Cậu mới nhận được tin nhắn của Hoắc Nghiêu: [Tối nay cùng ăn cơm nhé?]
Nam Bùi xoa xoa cái bụng vừa nốc ba bữa liền, cảm thấy chắc đến tối cũng không đói nổi đâu.
Nhưng mà......cậu vẫn muốn tìm cách mua lại căn nhà trong tay Hoắc Nghiêu.
Cơ hội tốt như vậy, lẽ nào phải từ bỏ sao?
Nhỡ đâu lần tới Hoắc Nghiêu không muốn gặp mình nữa thì làm thế nào?
Trong lúc Nam Bùi còn đang do dự, Hoắc Nghiêu lại gửi thêm một tin: [Đồ Thái thế nào?]
Nam Bùi, "......!Tôi không thích ăn đồ Thái."
Mấy giây sau, Hoắc Nghiêu nhắn lại: [Thế cậu thích ăn gì?]
Nam Bùi, "Tôi chẳng thích ăn gì hết."
Nam Bùi đã nảy sinh tâm lý ám ảnh với đồ Thái rồi, sau khi rời khỏi Nhân Thái Đa, cậu cũng vứt luôn cái phiếu giảm giá kia đi.
Trong thời gian ngắn sắp tới, cậu không muốn động đến canh Tom yum nữa.
Nhưng cậu cảm thấy trả lời như vậy không hay cho lắm, vì thế bổ sung thêm, "Xin lỗi Hoắc tổng, hôm nay tôi hơi khó chịu trong người, đổi sang hôm khác được không?"
Trên khung chat hiện lên thông báo đối phương đang nhập, nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn đến.
Nam Bùi nghĩ, chắc không phải Hoắc Nghiêu giận đâu nhỉ?
Mà lúc này.
Hoắc Nghiêu ngồi trước bàn làm việc, nhíu mày nhìn di động nửa ngày, đột nhiên hỏi trợ lý bên cạnh, "Trình Mạn, cô nói xem......nếu được người ta mời ăn cơm mà lại trả lời Tôi không muốn ăn gì hết là có ý gì?"
Trình Mạn ngẩn người.
Không muốn ăn gì hết?
Cô nghĩ nghĩ, rất nhanh đã hiểu ra, đáp, "Hoắc tổng, có phải có người không có mắt nào dám hẹn ngài đi ăn không?"
Hoắc Nghiêu còn chưa kịp giải thích, Trình Mạn đã nghiêm túc nói tiếp, "Nếu ngài trả lời là Tôi không muốn ăn gì hết thì có nghĩa với ngài, đối phương là một kẻ nhàm chán, không quan trọng, ngài không muốn gặp người đó một chút nào hết.
Chỉ cần gửi một câu này thôi, đối phương sẽ hiểu được ý ngài ngay."
Hoắc Nghiêu, "......" Nam Bùi cũng có ý này hả?
- -----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bùi: "Tôi chỉ là không ăn nổi nữa thôi mà.".