Sau khi từ chối yêu cầu của Nam Bùi, thư ký Trình Mạn cầm theo một tập văn kiện đã chỉnh sửa, lần nữa bước vào văn phòng tổng giám đốc.
"Hoắc tổng, tôi đã từ chối cậu chủ nhà họ Nam rồi ạ." Trình Mạn cung kính nói, sau đó đặt tập văn kiện lên bàn, "Đây là những dự án Công ty giải trí Tinh Nghiêu trực thuộc tập đoàn chúng ta gần đây đang xem xét đầu tư, mời ngài xem qua."
Hoắc Nghiêu đang xem báo cáo phân tích kinh tế thế giới, lười nhác nâng mi mắt, không để ý nói với Trình Mạn, "Mấy việc nhỏ nhặt này cũng cần tôi phải xem à?"
"Xin lỗi Hoắc tổng." Trình Mạn có chút căng thẳng, run rẩy nói, "Công ty giải trí Tinh Nghiêu là công ty con mới thành lập dưới trướng tập đoàn chúng ta, cũng là lần đầu tiên Hoắc thị tiến công vào giới giải trí, số vốn đầu tư lần này lại không nhỏ, nên mới cần cẩn thận như vậy ạ."
Hoắc Nghiêu nghe vậy, mới dời tầm mắt khỏi báo cáo đang xem, cầm tập văn kiện kia lên, bắt đầu nhìn lướt qua một lượt.
Vừa xem, anh vừa dùng bút đánh dấu trên vài dự án mà anh cho rằng không tệ.
Mắt nhìn của Hoắc Nghiêu rất độc đáo, những dự án anh nhận định đáng để đầu tư, đều là những dự án được nội bộ Công ty giải trí Tinh Nghiêu đánh giá đạt từ cấp S trở lên.
Cũng có nghĩa, năng lực phán đoán, quyết định của một mình anh, ngang bằng với toàn bộ lãnh đạo của công ty con hợp lại.
Vài phút sau, Hoắc Nghiêu đã lật tới tờ cuối cùng.
Ngón tay anh chợt ngừng lại.
Dự án được giới thiệu trên tờ cuối cùng là một bộ phim thần tượng có tên Mưa sao băng tình yêu.
Nhìn cái tên quen thuộc này, Hoắc Nghiêu rơi vào trầm tư.
Bộ phim này......
Hình như đã nghe nhắc đến ở đâu rồi thì phải?
Không lâu sau, trong đầu Hoắc Nghiêu xẹt qua một đoạn hình ảnh.
Anh nhớ ra rồi, lần đó ở hội sở cao cấp, tên nhóc nhầm anh thành sinh viên tới quán bar làm tay vịn đã khẳng định chắc chắn trên bàn rượu, rằng bộ phim này tương lai sẽ trở thành hiện tượng bùng nổ, thậm chí còn giúp cho diễn viên đang ở tuyến 18 trở thành thần tượng nổi tiếng nữa.
Đáy mắt Hoắc Nghiêu xẹt qua một tia hứng thú.
Bộ phim thần tượng này nếu chỉ nhìn cái tên thì rõ ràng là một bộ phim rác.
Nhưng có thể có mặt trong danh sách lựa chọn của Tinh Nghiêu, nhất định không đơn giản.
Ngón tay thon dài của Hoắc Nghiêu như có như không gõ gõ mặt bàn, nghiêm túc đọc giới thiệu vắn tắt về dự án này.
Càng xem, vẻ hứng thú trong mắt anh càng đậm.
Trình Mạn đứng một bên, đoán không ra suy nghĩ của Hoắc Nghiêu, bởi vì đây là lần đầu tiên Hoắc tổng xem một dự án kỹ như thế.
Mới đầu Hoắc Nghiêu cho rằng đây chỉ là một bộ phim thần tượng rác rưởi, nhưng sau khi xem xong, anh lại đặt kỳ vọng rất lớn vào nó.
Dưới cùng đoạn giới thiệu, là đánh giá của Giải trí Tinh Nghiêu với bộ phim này: Đạt tới cấp S.
"Tôi đã đánh dấu những dự án nên đầu tư rồi đấy." Hoắc Nghiêu đưa tập văn kiện trong tay cho Trình Mạn, chậm rãi nói, "Riêng dự án cuối cùng cần trọng điểm đầu tư."
Trình Mạn cung kính nhận lại văn kiện, trong lòng có chút kinh ngạc, kỳ thực ban đầu Giải trí Tinh Nghiêu cho rằng Hoắc tổng chắc chắn sẽ không đồng ý đầu tư Mưa sao băng tình yêu, nói không chừng vừa nhìn tên xong đã gạch bỏ ấy chứ, thế nên mới để nó ở sau cùng.
"Đúng rồi, có thời gian thì lưu ý giúp tôi một chút, xem còn ai đầu tư vào bộ phim này nữa." Hoắc Nghiêu dùng giọng điệu không chút để ý nói.
Trình Mạn gật gật đầu, "Vâng ạ."
Bên kia, sau khi bị thư ký của Hoắc Nghiêu từ chối, tâm tình Nam Bùi có chút rầu rĩ.
Cậu mở bản đồ cùng đủ loại ứng dụng bán nhà cho thuê nhà lên, nhưng làm sao cũng không tìm được căn nào phù hợp hơn căn biệt thự kia của Hoắc Nghiêu.
Bất lực, Nam Bùi chỉ đành tạm thời buông tha ý định này.
"Cậu nên ngủ sớm đi." Hệ thống cũng không có cách nào nói, "Sáng sớm mai phải sang khu tây nơi diễn ra tiểu thuyết giới giải trí, cùng Lục Bách Nhiễm đi thử vai đó.
Nhiệm vụ này rất quan trọng, cậu nhất định phải hoàn thành đúng thời hạn."
Trên màn hình hệ thống, dấu chấm than phía sau thanh tiến độ nhiệm vụ của tiểu thuyết giới giải trí đang nhấp nháy sáng.
Diện tích thành phố Lục Tấn lớn đến khiến người sợ hãi, lại thêm đường xá rối rắm phức tạp, nếu không thể mua được căn biệt thự của Hoắc Nghiêu để ở, cậu sẽ tốn rất nhiều thời gian đi lại trên đường.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi." Nam Bùi thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau Nam Bùi dậy từ rất sớm, đầu tiên lái xe đến căn biệt thự ở khu tây thay quần áo, sau đó đi đến nhà nam chính tiểu thuyết giới giải trí Lục Bách Nhiễm.
Lúc tới khu chung cư cũ nơi Lục Bách Nhiễm đang ở, Nam Bùi không khỏi giật mình kinh ngạc —- Lục Bách Nhiễm dầu gì cũng là công chính của tiểu thuyết giới giải trí mà, sao điều kiện nơi ở lại kém như vậy?
"Lục Bách Nhiễm là người thảm nhất trong ba nam chính." Hệ thống kiên nhẫn giải thích, "Trước khi nổi tiếng, bởi vì tâm cao khí ngạo, không chịu cúi đầu, nên cậu ta đã đắc tội với không ít người.
Nếu như không nhờ nam phụ si tình là cậu, có lẽ cậu ta không có cách nào trở mình được."
Nam Bùi hiểu ra, không khỏi nảy sinh chút đồng tình với Lục Bách Nhiễm.
Dẫu sao trước kia Nam Bùi cũng là diễn viên, cũng đã từng trải qua đoạn thời gian vô cùng khó khăn.
Nam Bùi cảm khái, "Nếu như không vì cuộc sống bức bách, ai lại nguyện ý làm chuyện mình ghê tởm chứ?"
"Không có cách nào, cái bộ phim rác kia nhất định phải đóng." Hệ thống nói, "Đó là bộ phim thần tượng duy nhất bùng nổ trong năm nay, cũng là điểm khởi đầu cho sự nghiệp của Lục Bách Nhiễm.
Không tích cóp được nhân khí, cậu ta không cách nào trở thành ảnh đế được."
Nam Bùi nhất thời ngộ ra, buổi thử vai hôm nay chính là bước ngoặt trong vận mệnh của Lục Bách Nhiễm.
Tiến vào tòa chung cư cũ, Nam Bùi dựa theo tin tức từ hệ thống, tìm được căn hộ của Lục Bách Nhiễm, ấn chuông cửa.
Lục Bách Nhiễm ra mở cửa, khoảnh khắc trông thấy Nam Bùi, chân mày rõ ràng cau lại, "Anh đến nhà tôi làm gì?"
Bởi vì vẻ ngoài ưu việt, Lục Bách Nhiễm đã không ít lần gặp phải người muốn quy tắc ngầm với mình.
Nhưng trực tiếp tìm tới tận nhà thế này, Nam Bùi vẫn là người đầu tiên.
Lục Bách Nhiễm đang mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, cùng quần đùi đen đã có chút bạc màu.
Dưới ánh nắng buổi sớm, đường nét cơ thịt trên cánh tay vô cùng hút mắt, khỏe mạnh, hai chân cũng thẳng tắp, thon dài.
Cho dù đầu tóc loạn cào cào, cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai, quý phái của y.
Nam Bùi tán thưởng trong lòng, không hổ là nhân vật chính, được trời phú cho ngoại hình phù hợp với màn ảnh lớn như thế.
Cũng khó trách, chỉ cho y một cơ hội, y đã có thể một bước lên trời.
Lục Bách Nhiễm nhìn vị tổng giám đốc đeo dây chuyền vàng, trên mặt đầy vẻ hoa si nhìn mình trước mặt, đáy mắt lóe lên một tia chán ghét, đang chuẩn bị giơ tay đóng cửa, lại bị Nam Bùi ngăn cản.
"Tiểu Nhiễm..." Nam Bùi nhanh tay lẹ mắt chen vào trước khi cửa đóng lại, "Hôm nay là ngày thử vai cho phim Mưa sao băng tình yêu đó, tôi tới đưa em đi."
Lục Bách Nhiễm ngẩn người.
Diễn viên đi thử vai, với ông chủ mà nói chẳng phải là chuyện gì to tát.
Nhưng cố tình Nam Bùi lại đích thân tới đưa y đi.
Tuy Lục Bách Nhiễm biết hành động của Nam Bùi là có mục đích, nhưng y mím mím môi, vẫn mở cửa ra, dùng giọng lạnh lùng nói, "Vào phòng khách đợi tôi."
Nam Bùi ngốc ngốc cười, nói, "Được, tôi đợi em."
Lục Bách Nhiễm vừa đi, cậu đã thu lại nụ cười ngốc nghếch, đánh giá bốn phía xung quanh.
Nói là phòng khách, kỳ thực chỉ là một không gian nhỏ hẹp chất đầy đồ, có bánh mì, đồ ăn vặt, cùng rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hàng ngày khác, nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.
Trên bàn trà có vài quyển sách, đều là sách chuyên ngành liên quan đến diễn xuất.
Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy đã được lật xem vô số lần.
Xem ra Lục Bách Nhiễm quả thực là một thanh niên có chí hướng.
Chỉ đáng tiếc, vai diễn của Nam Bùi là một tên nhà giàu mới nổi không có phẩm vị, không thể trực tiếp mang đến cho y tài nguyên phim ảnh cao cấp gì.
Đợi đến khi thụ chính xuất hiện, viên minh châu bị phủ đầy bụi bặm này mới có thể tỏa sáng được.
Còn Nam Bùi chỉ là công cụ giúp y nổi tiếng thôi.
"Có điều, như vậy cũng xem như giúp được cậu ta phần nào rồi......" Nam Bùi nhỏ giọng tự nói với mình, "Chí ít cũng có thể đổi tới một nơi ở tốt hơn."
Lục Bách Nhiễm vào nhà vệ sinh chỉnh lý đơn giản ngoại hình một chút, lại khoác lên người bộ đồ hàng hiệu ngày thường không nỡ lôi ra mặc, cho dù không trang điểm cũng đã có thể thu hút vô số ánh nhìn.
Nam Bùi bày ra dáng vẻ hoa si, "Woa, Tiểu Nhiễm hôm nay cũng thật đẹp trai nha, nhất định có thể thử vai thành công."
Nói xong cậu còn lắc lắc sợi dây chuyền vàng trên cổ, "Em còn tỏa sáng hơn cả sợi dây chuyền này của tôi nữa đó."
Lục Bách Nhiễm đen mặt, đáy mắt rõ ràng xẹt qua một tia chán ghét, bực bội nói, "Đi thôi."
Nam Bùi nhắm mắt nhắm mũi theo sau Lục Bách Nhiễm, diễn một tên tổng tài mới phất si mê người ta điên cuồng diễn đến sinh động vô cùng.
Đến hệ thống cũng không chịu nổi phải nói, "Tôi thật sự sợ Lục Bách Nhiễm vừa quay đầu một cái đã đấm thẳng vào mặt cậu đấy."
Nam Bùi, "Cậu ta không dám đâu, dẫu sao tôi cũng đang là ông chủ của cậu ta mà."
Lúc lên xe, Lục Bách Nhiễm ngồi hàng ghế sau, vị trí cách Nam Bùi xa nhất, sau khi yên vị, y ngửi được mùi đồ ăn.
Còn chưa đợi y phản ứng lại, Nam Bùi đã lôi ra một phần đồ ăn sáng còn nóng hôi hổi, cười cười đưa cho Lục Bách Nhiễm, "Vừa nãy trên đường tới đây tôi mua cho em đó."
Lục Bách Nhiễm không ngờ Nam Bùi còn chuẩn bị cả bữa sáng cho mình.
Vốn y có chút khó chịu vì Nam Bùi đột nhiên tới cửa, nhưng giờ phút này, mùi hương thức ăn thơm phức khó được làm dịu đi cảm giác phiền chán trong lòng y.
Lục Bách Nhiễm khẽ mím môi, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Nam Bùi trực tiếp dúi gói đồ ăn sáng vào tay y, "Ăn no mới có sức mà thử vai được."
Lục Bách Nhiễm không nói gì, nửa ngày sau mới thấp giọng uhm một tiếng.
Sở dĩ Nam Bùi mua đồ ăn sáng cho Lục Bách Nhiễm, chủ yếu là vì sợ trạng thái lúc y thử vai không tốt, làm ảnh hưởng đến tiến độ phát triển sự nghiệp.
Dẫu sao, đối với công cụ hình người như Nam Bùi mà nói, không gì quan trọng hơn tiến độ sự nghiệp của nhân vật chính mà.
Lục Bách Nhiễm ngồi hàng ghế sau gặm bánh mì, Nam Bùi liếc y một cái, để phù hợp với thiết lập người gặp người ghét của mình, thẹn thùng nói, "Lúc em ăn cũng đẹp thật đấy."
Lục Bách Nhiễm nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại.
Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như không nghe thấy gì hết.
Nam Bùi cảm thấy mình đã thành công duy trì được thiết lập nhân vật.
Nhưng cậu không biết là, trong lòng Lục Bách Nhiễm thế mà lại không có cảm giác bài xích với câu nói vừa rồi của cậu.
Bởi vì tối qua xem kịch bản quá muộn, lúc này, Lục Bách Nhiễm có chút hoảng hốt.
Trước kia mỗi lần tới phim trường thử vai, Lục Bách Nhiễm đều phải ngồi tàu điện ngầm, rồi chuyển sang xe bus, đến bến xe bus rồi còn phải đi bộ một đoạn nữa.
Mà lúc này đây, Lục Bách Nhiễm chỉ cảm thấy bánh mì trong tay nóng hầm hập, sữa bò thơm nức mũi, phong cảnh bên ngoài xe thật đẹp mắt.
Vào nghề nhiều năm như vậy, lần đầu tiên y có cảm giác mình đích thật là một nghệ sĩ.
Lục Bách Nhiễm không nhịn được nhìn về phía ghế lái.
Nam Bùi đang nghiêm túc lái xe, không chú ý thấy ánh mắt y.
Có lẽ là vì góc độ, Lục Bách Nhiễm đột nhiên cảm thấy, Nam Bùi cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng.
Hai mươi phút sau, xe cuối cùng cũng đến nơi.
Lục Bách Nhiễm vừa xuống xe đã đụng phải một đám người, dọa y giật bắn mình.
Nam Bùi giải thích, "Mấy người này là trợ lý tôi gọi tới cho em, chủ yếu lo phần trang điểm, phục trang v.v., họ đã tới đây từ sáng rồi."
Lục Bách Nhiễm không thích bị quá nhiều người vây quanh thế này, cau mày nói, "Không cần đến nhiều người vậy đâu."
"Chúng ta có tiền mà, cớ gì lại không mời nhiều người một chút chứ." Nam Bùi một bộ giàu nứt đố đổ vách nói, "Chúng ta phải trở thành tiêu điểm của toàn trường mới được."
Quả nhiên, ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung trên người Lục Bách Nhiễm, mang theo đủ loại cảm xúc, nhưng phần nhiều là trào phúng.
"Là người mới đúng không, lắm tùy tùng vậy."
"Đến thử vai hay đến ra oai không biết?"
"Giống nhà giàu mới nổi thật đấy......"
Chút xíu hảo cảm đối với Nam Bùi mà Lục Bách Nhiễm vừa tích cóp được trên xe nhanh chóng tiêu tan không còn lại chút dấu vết nào, y hận không thể ngay lập tức rời khỏi chỗ này.
Nam Bùi lại như không phát hiện, dẫn Lục Bách Nhiễm tới phòng nghỉ, để đoàn người kia giúp y trang điểm, thay quần áo.
"Thợ trang điểm tôi mời đến cho em là người đắt nhất đấy, stylist cũng rất chuyên nghiệp, em thậm chí chẳng cần phải xem kịch bản làm gì, bước từ gian phòng nghỉ này ra, đã hoàn toàn xứng đáng trở thành nam chính rồi......"
Lục Bách Nhiễm nghe xong lời Nam Bùi, không thể nhịn nổi cau mày, nói, "Anh có thể để tôi yên tĩnh một chút được không?"
Nam Bùi thành công khiến Lục Bách Nhiễm chán ghét, nhếch nhếch môi, sau đó mang theo vẻ mặt tổn thương rời khỏi phòng nghỉ.
Vừa ra khỏi phòng, Nam Bùi đã thoải mái, tự tại ngồi xuống một băng ghế dài, vắt chéo chân, nhàn nhã cắn hạt dưa.
Thiết lập nhân vật được giữ vững thành công, cốt truyện cũng tiến triển đúng hướng.
Cậu chỉ cần đợi thử vai kết thúc là coi như xong việc rồi.
Nửa tiếng sau, thử vai chính thức bắt đầu.
Người cạnh tranh vai nam chính với Lục Bách Nhiễm rất nhiều, nhưng đa phần đều không đẹp được như y.
Tuy Lục Bách Nhiễm không thích mấy hành động đậm mùi nhà giàu mới nổi của Nam Bùi, nhưng không thể không thừa nhận, thợ trang điểm cùng stylist chuyên nghiệp đúng là có khác thật.
Khoảnh khắc y bước ra khỏi phòng nghỉ, xung quanh an tĩnh đến như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Tuy cái vẻ hoa si của Nam Bùi với Lục Bách Nhiễm chỉ là diễn, nhưng giờ phút này cũng không khỏi giật mình kinh ngạc.
Lục Bách Nhiễm bước vào phòng thử vai, Nam Bùi cũng vội vàng theo sau, đứng trong góc phòng quan sát biểu hiện của y.
Nhóm đạo diễn vừa trông thấy Lục Bách Nhiễm mắt đã sáng lên, bởi vì vẻ ngoài của y quả thật rất xuất sắc.
Có điều, họ đều biết, đây là người bên đầu tư cưỡng ép nhét vào đoàn.
"Chỉ sợ là một tên bình hoa thôi." Một vị đạo diễn nhỏ giọng nói, ánh mắt lướt qua Nam Bùi đứng trong góc phòng, "Hình như là người cái tên nhà giàu mới nổi kia nhét vào đoàn thì phải, đúng là có tiền muốn sai khiến ma quỷ cũng không phải chuyện gì khó."
"Cái loại nhà giàu mới nổi kia tôi thấy nhiều rồi, sẵn sàng chi tiền nâng đỡ người của mình lắm, nhưng không nâng cho nổi tiếng được đâu."
"Chậc, cái giới này quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vậy......"
Nhưng mà, khi Lục Bách Nhiễm bắt đầu biểu diễn, cả căn phòng liền trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều bị thu hút sự chú ý.
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, những người mới vừa rồi còn không tin tưởng y đều hoàn toàn quên hết cái nhìn phiến diện của mình, kinh ngạc vỗ tay cho y.
Nam Bùi cũng thở phào nhẹ nhõm, ban đầu cậu còn sợ Lục Bách Nhiễm đột nhiên nổi hứng không chịu diễn cơ, bây giờ xem ra màn biểu diễn không có gì để soi mói hết.
Lục Bách Nhiễm đứng giữa phòng, cảm nhận tiếng vỗ tay vang dội như sấm, có chút không dám tin.
Tuy y vẫn luôn cảm thấy mình có diễn xuất, nhưng đây là lần đầu tiên y nhận được sự công nhận của nhiều đạo diễn như thế.
Hơn nữa, lần này y thử vai nam chính đấy.
Dù đây chỉ là một bộ phim rác, nhưng tràng cảnh lúc này vẫn đủ khiến Lục Bách Nhiễm cảm động ---- dẫu sao trước kia chỉ có trong mơ y mới có thể thấy được cảnh tượng như thế này.
"Rất tốt, cậu rất phù hợp với vai diễn này." Tổng đạo diễn vô cùng hài lòng nói, "Người tiến cử cậu đóng bộ phim này, nhất định là Bá Nhạc của cậu."
Nghe vậy, Lục Bách Nhiễm ngây người, không khỏi vô thức quay đầu nhìn về phía Nam Bùi, chỉ thấy Nam Bùi đang dùng ánh mắt ngập tràn tình ý nhìn mình.
Lục Bách Nhiễm mím môi, rất nhanh đã thu ánh mắt lại.
Sau khi Lục Bách Nhiễm rời đi, tổ đạo diễn tiến hành thảo luận, gần như ngay lập tức đã quyết định được người đóng vai nam chính.
Những người phía sau dù có tiếp tục thử vai, cũng chỉ làm nền thôi.
Bởi vì họ đã xác định, cả giới giải trí này, không có ai phù hợp với vai diễn đó hơn Lục Bách Nhiễm.
Tin tức rất nhanh đã truyền ra.
Ánh mắt những người đến thử vai nhìn Lục Bách Nhiễm đều nhiễm mấy phần kỳ quái.
Tiếng bàn tán nho nhỏ truyền tới tai y:
"Nghe nói kia là nam chính được điều động nội bộ hả?"
"Là vì kim chủ của cậu ta có tiền à? Lợi hại thật đấy."
"Giới giải trí không phải đều như vậy à, làm gì có chỗ nào nhìn vào diễn xuất với thực lực chứ."
Vẻ mặt Lục Bách Nhiễm cứng ngắc.
Y nhìn về phía Nam Bùi, cau mày hỏi, "Anh làm việc trước với tổ đạo diễn để họ chọn tôi đấy à?"
"Không có......" Nam Bùi vội vàng nói, "Em có thể giành được vai nam chính, đều là nhờ kỹ thuật diễn của em tốt đó."
Dẫu sao Lục Bách Nhiễm cũng là ảnh đế tương lai cơ mà, đương nhiên có thể lọt vào mắt xanh của tổ đạo diễn rồi.
"Kết quả còn chưa công bố..." Lục Bách Nhiễm nghiến răng, chất vấn, "Sao anh đã biết tôi giành được vai nam chính rồi?"
Vốn dĩ Lục Bách Nhiễm không thích thú gì bộ phim thần tượng này, y đến thử vai cũng là một sự thỏa hiệp, nếu như Nam Bùi điều động nội bộ để y được chọn vào vai nam chính, với y mà nói chính là sỉ nhục cực lớn.
Rõ ràng có thể dựa vào thực lực, vậy mà giờ lại trở thành người nhờ vào quan hệ để giành được vai trong mắt mọi người.
Nam Bùi ngẩn người, cậu đương nhiên không thể trả lời là vì mình đã biết trước cốt truyện được, ngập ngừng nói, "Chính là......chính là cảm thấy......em chắc chắn sẽ giành được vai nam chính này thôi......" Muốn giải thích nhưng càng bôi lại càng đen.
Đúng vào lúc này, người của tổ đạo diễn tới gọi Lục Bách Nhiễm, kêu y tới một gian phòng khác đợi thông báo kết quả.
Lục Bách Nhiễm cau mày, mím môi đi theo người của tổ đạo diễn vào gian phòng kia.
Đúng như những gì mọi người nói, y quả nhiên giành được vai nam chính.
Sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt Lục Bách Nhiễm không tốt lắm, không có chút xíu vui vẻ gì khi thử vai thành công.
Nam Bùi tiến lên trước, nói với y, "Vui lên đi nào, sự nghiệp của em sắp một bước lên trời rồi đó......"
"Dựa vào bộ phim thần tượng này ấy hả?" Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, cười lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng nói, "Hay là dựa vào tiền của anh?"
Nam Bùi ngây người, vội vàng nói, "Đương nhiên dựa vào tài năng của em rồi.
Em sau này còn trở thành ảnh đế nữa cơ mà......"
"Đủ rồi..." Ngữ khí Lục Bách Nhiễm không tốt lắm, "Đừng tâng bốc tôi nữa."
Sau khi màn thử vai của Lục Bách Nhiễm kết thúc, những người cũng tới thử vai nam chính còn lại đều bị loại, hơn nữa biểu hiện của tổ đạo diễn với họ còn rất có lệ, chỉ thiếu điều không dán mấy chữ Đã chọn được người đóng vai nam chính lên trán nữa thôi.
Vì thế, một vài lời nói không quá hay ho từ bốn phía truyền tới:
"Quả nhiên dựa vào quan hệ."
"Trông chẳng có vẻ gì là có diễn xuất cả, chắc là bình hoa chứ gì?"
"Cái tên nhà giàu mới nổi bên cạnh chắc là kim chủ của cậu ta nhỉ."
"Chậc chậc chậc, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hai người đó là quan hệ gì......"
Sắc mặt Lục Bách Nhiễm càng lúc càng tệ, cảm xúc chán ghét nơi đáy mắt cũng càng lúc càng dày đặc.
Nam Bùi sợ cái tên này đột nhiên nổi hứng bỏ diễn, quyết định phải làm gì đó để bảo vệ tôn nghiêm cho Lục Bách Nhiễm.
"Một bộ phim rác thôi mà, còn thật cho rằng mình là tam kim ảnh đế* đấy à." Một diễn viên không quá nổi tiếng trong đám người trợn mắt, nói.
*Tam kim ảnh đế: Người đoạt được giải nam chính xuất sắc nhất ở cả ba lễ trao giải mảng điện ảnh là Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê.
Nam Bùi nhìn về phía cậu diễn viên kia, đột nhiên sải chân đi tới trước mặt cậu ta, lạnh mắt nhìn cậu ta, hỏi, "Cậu nói gì cơ?"
Cậu diễn viên kia có chút kinh ngạc, cậu ta biết chắc Nam Bùi là người có tiền, nhất thời trong lòng hơi hơi khẩn trương.
Nhưng cậu ta vẫn cố gắng giữ vững vẻ trấn định, "Tôi nói, chỉ là một bộ phim rác thôi, có gì mà tự mãn chứ."
"Phim rác thì cậu đến thử vai làm gì?" Nam Bùi cong môi, nở nụ cười trào phúng, "Hay cậu cũng là rác rưởi?"
"Anh......" Cậu diễn viên kia tức đến nổ phổi, muốn vươn tay đẩy Nam Bùi.
Giây tiếp theo, Nam Bùi ném một nắm hạt dưa vào mặt cậu ta, lạnh giọng trách mắng, "Lục Bách Nhiễm nhà chúng tôi dùng kỹ thuật diễn của mình, đường đường chính chính giành được vai nam chính nhé.
Nếu như không phục thì tới tìm tổ đạo diễn xin đoạn ghi hình lúc thử vai mà xem!"
Nam Bùi nói từng chữ rõ ràng rành mạch, khiến hiện trường thử vai yên tĩnh một mảnh.
"Còn nữa, tôi cho rằng bộ phim này rất hay, nhất định sẽ hot." Nam Bùi một bộ nắm chắc nói, "Tiểu Nhiễm nhà chúng tôi rất nhanh sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng, có thể thành công lấy được tam kim ảnh đế hay không còn chưa biết chắc đâu."
Cậu diễn viên kia bị khí thế của Nam Bùi dọa sợ, nhất thời không dám mở miệng nữa.
Cậu ta cứ tưởng Nam Bùi chỉ là một bao cỏ, không ngờ lúc phát giận lên lại hùng hổ như thế.
Tuy Nam Bùi ăn vận sặc mùi giàu xổi, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, ấy là tất cả mọi người đều biết cậu rất lắm tiền.
Nhất thời không còn ai dám bàn tán gì nữa.
Nam Bùi hoa lệ quay người, sợi dây chuyền vàng to bản của cậu khẽ vung lên, thiếu chút nữa đập vào mặt cậu diễn viên kia, khiến cậu ta sợ tái mặt.
Lục Bách Nhiễm thấy hành động của Nam Bùi, có vẻ không chút bất ngờ.
Dẫu sao ngày thường Nam Bùi cũng là một bộ miệng lưỡi chanh chua thế này, chẳng giống một tổng giám đốc chút nào.
Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm, nói, "Tiểu Nhiễm, đừng quan tâm lời người khác nói......!Cho dù thế nào, tôi vẫn rất thích bộ phim thần tượng này, muốn được xem em diễn, em nhất định sẽ diễn rất tốt cho coi."
Lục Bách Nhiễm không trả lời.
Nam Bùi dẫn y ra khỏi phim trường, quay trở lại xe.
Lục Bách Nhiễm ngồi lên ghế phó lái, thắt dây an toàn cẩn thận.
Sau vài phút trầm mặc, y nhìn Nam Bùi một cái, mím mím môi, hỏi, "Vậy anh thật sự không làm việc trước với tổ đạo diễn để họ chọn tôi hả?"
"Đương nhiên là không rồi." Nam Bùi không chút do dự đáp, thuận tay đưa cho y chai nước, "Tôi chỉ giúp em giành được cơ hội tới thử vai thôi, chỉ mỗi cái cơ hội này cũng đã có bao nhiêu người giành giật rồi đó."
"Lại nói, biểu hiện của em hôm nay rất tuyệt, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, mỗi một ánh mắt đều mang theo tầng tầng lớp lớp cảm xúc, tôi xem đến nổi hết cả da gà lên đó, còn nữa, cảm giác vị trí của em trước máy quay......"
Động tác uống nước của Lục Bách Nhiễm khựng lại, chân mày hơi hơi nhíu chặt......
Từ khi nào mà Nam Bùi lại hiểu về đóng phim như vậy chứ?
"Nói tóm lại, em hoàn toàn dựa vào chính sức mình đạt được sự tán thưởng của tổ đạo diễn." Nam Bùi nghiêm túc nói.
Lục Bách Nhiễm nhìn cậu một cái, buông bình nước trong tay xuống.
Nửa ngày sau, y nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng uhm một tiếng, lại nói thêm một câu cảm ơn.
Câu cảm ơn này gần như chìm nghỉm trong tiếng động cơ xe, nếu không nghe kỹ sẽ không thể nghe ra được.
Nam Bùi ngây người, có chút kinh ngạc, "Cảm ơn á? Vì cái gì?"
Đừng cảm ơn tui mà!
Tui chỉ là một tên nam phụ người gặp người ghét thôi!
"Cảm ơn vì vừa rồi đã nói đỡ cho tôi." Lục Bách Nhiễm cau mày, giọng điệu có chút cứng nhắc, "Tôi thấy anh chỉ thiếu nước cầm dây chuyền táng vào mặt cậu ta thôi."
Hóa ra là cái này.
Kỳ thực Nam Bùi ra mặt cho Lục Bách Nhiễm, đơn giản là vì sợ y không đồng ý đóng bộ phim thần tượng này nữa, nên mới muốn giúp y lấy lại chút tự tin thôi.
"Đương nhiên là vì thích em nên mới thế, hôm nay em ăn vận rất đẹp, biểu hiện cũng cực kỳ xuất sắc á......"
Nam Bùi lập tức chuyển sang mode hoa si, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Lục Bách Nhiễm.
Lục Bách Nhiễm tức khắc nổi đầy da gà da vịt, có chút hối hận vì mấy lời mình vừa nói, trong lòng nghĩ, cái người này đúng là cho chút màu sắc liền mở được cả phường nhuộm.
"Thôi thôi." Lục Bách Nhiễm mấp máy môi, nói, "Coi như tôi chưa nói gì." Ngữ khí rõ ràng mang theo chút chán ghét.
Nam Bùi thế mới thở phào nhẹ nhõm ---- hình tượng nhà giàu mới nổi khiến người chán ghét này không thể sụp đổ được.
Chuyên tâm lái xe, cậu không hề phát hiện, Lục Bách Nhiễm đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tâm tình rõ ràng không tệ..