Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 2 - Chương 67: Ánh bình minh lúc rạng đông (12)




Tại sao lại để hai người chung một họ?

Tôi cũng không biết nữa.

Diệp Thiều An nhẹ nhàng thở dài trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn lùi lại mấy bước, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Tôi thích lấy họ của mình đặt cho em ấy thì lấy họ của mình đặt cho em ấy, mình có ý kiến?”

Nói xong, lông mày của Diệp Thiều An dương lên, lộ ra biểu tình như đang khiêu khích.

An An nhà gã xấu hổ.

Ngay cả vành tai cũng đỏ.

Thật đáng yêu.

Trái tim Tạ Huân Triết tan thành một vũng nước, gã hận không thể ôm Diệp Thiều An vào trong lồng ngực của mình, nhào nặn vành tai đỏ chót ấy, sau đó thủ thỉ bên vành tai ấy tình yêu của mình, khiến lỗ tai trắng nõn đó bị nhuộm đỏ thêm một lần nữa.

Tạ Huân Triết đứng lên, gã dùng một loại thái độ cường thế không cho cự tuyệt đi đến bên Diệp Thiều An, tay gã nhấc lên cành cây che trước mặt bọn họ, dương quang trong phút chốc rơi xuống người Diệp Thiều An khiến hắn có chút hoảng hốt.

Tạ Huân Triết giam Diệp Thiều An lại giữa gã và thân cây, bên trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng hưng phấn và vui sướng, gã chậm rãi kề sát vào Diệp Thiều An, mỗi một động tác đều chầm chậm mà trêu ghẹo, gã hạ thấp giọng nói, tạo nên sự trầm thấp rất ám muội, “… Là muốn con trai theo họ của cha, đúng không?”

“Em đây là, thừa nhận địa vị hợp pháp của tôi, đúng không?”

“Em yêu tôi…” Âm thanh trầm thấp chậm rãi của Tạ Huân Triết vang lên như đang đầu độc, như ác ma muốn dụ dỗ Diệp Thiều An tiến vào vực sâu, gã trầm giọng hỏi: “Đúng không?”

Đôi mắt Diệp Thiều An trong nháy mắt mơ hồ, Tạ Huân Triết càng kề sát vào Diệp Thiều An, gã càng cảm nhận được hô hấp hơi gấp gáp của Diệp Thiều An đang phả lên trên mặt mình, không khỏi tăng thêm mấy phần hưng phấn,

An An của gã, sắp mất khống chế rồi.

“Bá —— ầm ——!”

Một chùm tia tinh thần lực mắt thường khó có thể nhìn thấy trong phút chốc đánh tới, Tạ Huân Triết trong giây cuối cùng miễn cưỡng tránh thoát, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, một cây đại thụ bị gãy làm đôi, âm thanh lạnh nhạt của Diệp Thiều An cùng lúc vang lên, “Chưa ai nói với mình, không được tùy tùy tiện tiện đùa giỡn lưu manh sao?”

Tạ Huân Triết đối diện với đôi mắt như đang cười mà không phải cười của Diệp Thiều An, sau lưng Tạ Huân Triết run lên, ho khan vài tiếng, ra dáng đường hoàng nói: “An An, em muốn mưu sát chồng sao?”

“Em vừa rồi đã thừa nhận địa vị hợp pháp của anh!”

Trong một giây, Tạ Huân Triết lộ ra sự ủy khuất.

Diệp Thiều An lẳng lặng mỉm cười nhìn Tạ Huân Triết, nụ cười ấy khiến tâm lý Tạ Huân Triết phát lạnh từng cơn, Tạ Huân Triết sờ sờ mũi của mình, tự tìm cho mình bậc thang để bước xuống: “… An An.”

“Nếu như mình muốn.” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Mình cũng có thể không có địa vị hợp pháp, nhanh thôi.”

Tạ Huân Triết ngây ngẩn cả người.

Sau đó không chỉ vui vẻ trên mặt, cả người còn nhảy cẫng lên, “—— em thừa nhận anh thật sự có địa vị hợp pháp sao?!”

Diệp Thiều An: “…”

Đây là cái mạch não gì vậy?

“Chỉ khi em thừa nhận anh có địa vị hợp pháp, anh mới có thể không có địa vị hợp pháp nha!” Tạ Huân Triết tưng bừng vui sướng nói loại lô-gich chỉ mình mình mới có thể nghe hiểu, sau đó dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai một phát ôm chầm lấy Diệp Thiều An, cười to nói: “Em còn dám công kích anh!”

Lời còn chưa dứt, gã đã ngăn chặn môi của Diệp Thiều An.

Một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, triền miên, một phút sau, Diệp Thiều An lại đánh lên một thân cây, theo sau là một tiếng quát chói tai: “—— cút!”

Các đồng bạn khác còn đang ở đây đó!!

Tạ Huân Triết nhạy bén tránh né, cười rạng rỡ sáng sủa như ánh mặt trời, tuyệt nhiên bất đồng với mỗi lần mỉm cười trước đây, dường như bóng đen âm u trên người gã đã bị diệt trừ, rực rỡ muôn phần.

【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ nâng lên đến 99,9999. 】Âm thanh sát phong cảnh của hệ thống 001 vang lên trong đầu Diệp Thiều An.

Diệp Thiều An nguy hiểm nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười xán lạn với Tạ Huân Triết, nhân lúc Tạ Huân Triết sửng sốt, một chùm sáng tinh thần lực dùng thái độ ác liệt ngang trời bổ xuống, lướt sát bên cổ Tạ Huân Triết rồi trực tiếp chém lên trên thân cây, “Ầm” một tiếng, chính giữa thân cây bị thủng một lỗ tròn to!

“Tạ Huân Triết.” Diệp Thiều An vô cùng dịu dàng nói: “Mình tiếp tục chạy.”

Tạ Huân Triết: “…”

Hu hu hu lúc này An An nhà gã thật hung ác mà!

Nhưng quả thật là rất đẹp nha!

Còn muốn lôi kéo An An làm mấy chuyện xấu hổ xấu hổ đó!

Tạ An còn đang khoe khoang tên mới cũng không dám tiếp tục lơ là âm thanh lớn vang lên trong rừng cây, lại nghe thấy tiếng gầm nhẹ tràn đầy lửa giận của Diệp Thiều An, theo bản năng nhảy xuống từ trên tảng đá, nhấc chân định chạy về bên đó.

Sau đó bị cô chị trong cặp song sinh —— dị năng giả hệ thủy có thân hình bốc lửa và đôi môi đỏ rực —— Lâm Bình Hi ôm chặt lấy, “Bé ngoan, vợ chồng son nhà người ta đang ve vãn nhau, em đi làm gì?”

“Chị à.” Lâm Bình Lộ có một khuôn mặt tương tự Lâm Bình Hi nhưng lại có khí chất và trang phục bất đồng ôn thanh nói: “Đừng nói hươu nói vượn với tiểu hài tử, nhé?”

“Hì hì.” Lâm Bình Hi không sợ trời không sợ đất sợ nhất em gái, mỉm cười quyết đoán nói: “Được được được chị không nói nữa, chị đây không phải là sợ thằng oắt này quấy rầy hai vị đại lão sao? Một khi Tạ boss bị quấy rầy chuyện tốt còn không phải đến tìm bọn mình trút giận à? Chị đang bảo vệ sự an toàn của chúng ta đó!”

“Vậy cũng không thể để bại hoại đó bắt nạt anh ấy!” Tạ An tức giận bất bình hô lên, nó dùng lực giằng co: “Em phải đánh tên khốn kia! Khiến gã không dám bắt nạt A Diệp nữa! Em đã đáp ứng sẽ bảo vệ A Diệp rồi!”

Lâm Bình Hi cười ha ha, không để ý Tạ An giãy dụa ôm nó vào trong lồng ngực, cười nói: “… Em sao lại đáng yêu thế chứ?”

“Em mở to mắt nhìn cho kỹ, là ai bắt nạt ai còn chưa chắc đâu, Tạ boss bắt nạt Diệp boss? Quên đi thôi, cái loại thơm môi một cái thôi cũng phải lén lén lút lút, kinh sợ đến nỗi mồ hôi mồ kê đầm đìa, chiếm tí tiện nghi cũng không dám, còn bắt nạt Diệp boss?” Lâm Bình Hi lườm một cái, cười ha ha: “Hắn cũng chỉ dám chiếm chiếm tiện nghi ngoài miệng thôi, 90% vẫn chưa xơ múi được gì.”

“Buông em ra! Em phải đi bảo vệ A Diệp!” Tạ An một bên giãy dụa một bên la lớn.

“Anh bạn nhỏ.” Lâm Bình Hi thả Tạ An từ trong ngực mình ra, thấy Tạ An lại muốn chạy thì kéo nó lại, mặt mũi nàng phút chốc trở nên nghiêm túc, hoàn toàn khác với nữ nhân kiêu căng khó thuần vừa cất tiếng cười to lúc nãy.

“Chị khuyên em, không nên đi.” Nàng lãnh lãnh đạm đạm liếc mắt nhìn Tạ An một cái, mạn bất kinh tâm câu lên khóe môi, lạnh nhạt nói: “Em đã bao giờ nhìn thấy Diệp Thiều An la to như vậy chưa? Em đã bao giờ nhìn thấy Diệp Thiều An dùng chùm sáng tinh thần lực đánh đồng đội của mình chưa? Em đã bao giờ nhìn thấy Diệp Thiều An dùng phương thức đó phát tiết áp lực của mình chưa?”

“Đừng ngu ngốc nữa, bé con.” Trong tròng mắt Lâm Bình Hi có một tia tàn nhẫn đầy thương hại, “Giữa hai người bọn họ không một ai có thể xen vào, cho dù có là con cái của họ, hiểu không?”

Tạ An có chút sững sờ.

Lâm Bình Hi buông lỏng tay ra, nhàn nhạt nói: “Trong mạt thế này, em mặc dù là trẻ con, nhưng đừng bao giờ tự coi mình là trẻ con.”

“Giữa bọn họ, không một ai có thể xen vào, người có thể giúp Diệp Thiều An thanh tĩnh lại, chỉ có một mình Tạ Huân Triết mà thôi.” Lâm Bình Hi sờ sờ đầu Tạ An, “Ngay cả con cái của họ cũng không được, không một ai, hay bất kỳ người nào có thể xen vào giữa hai người bọn họ, hiểu không?”

Lâm Bình Hi nghênh ngang rời đi, Tạ An từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, như một hài tử chân chính khuyết thiếu cảm giác an toàn,

Nó không muốn xen vào giữa bọn họ,

Nó chỉ… Nó chỉ muốn bảo vệ… gã nam nhân có đôi mắt ấm áp mang mình từ trong đống phế tích ra mà thôi.

Tạ An chôn sâu đầu mình vào giữa hai đầu gối, không nói một lời.

Lâm Bình Lộ nhét một quả táo tây vào trong tay Tạ An, không nói một câu, quay người rời đi, Tạ An dùng sức nắm chặt quả táo tây đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó cắn một miếng lên.

Sau này… Nó có thể tìm thấy một ai đó… người mà không ai có thể xen vào giữa hai bọn nó không.

Khi tiểu đội lại một lần nữa khởi hành, tất cả mọi người phát hiện khí tràng giữa Tạ Huân Triết và Diệp Thiều An vi diệu khác trước đó, nếu như trước kia là loại cảm giác mông lung như cách một lớp lụa mỏng, thì bây giờ tấm màn che cuối cùng ấy đã được lột xuống, mọi của động của hai người tản ra sự hiểu ngầm và mùi thức ăn cho chó thơm ngát, cho dù là Tạ An, cũng từ chối lên cùng một chiếc xe với hai người đó.

Có thể nói Tạ Huân Triết thu được một món hời lớn, không có kỳ đà cản mũi, tâm tình của gã tốt hơn rồi.

Mỗi ngày nhìn An An của gã là một ngày vui, Tạ Huân Triết mỉm cười thầm nghĩ, tình cờ gã còn có thể chiếm tiện nghi thơm trộm một cái dưới ánh nắng tươi sáng, đây chính là chuyện trước đây gã nghĩ cũng không dám nghĩ tới, chỉ dám mượn đêm tối nói ra dục vọng của mình, nhưng vẫn không dám chạm vào nửa đầu ngón tay của An An của gã.

Bọn họ một đường về phía bắc, thu nhận không ít đồng đội, sau đó dùng một trấn nhỏ không người ở phương Bắc làm trụ cột, dần dần mời gọi đồng đội, đương nhiên cũng có rất nhiều người bình thường, rồi từ từ dần dần xây dựng một trụ sở thuộc về của bọn họ, từ một căn biệt thự kích cỡ tương đương dần dần mở rộng ra một thôn làng, một thị trấn, một thành thị, cuối cùng chế tạo ra căn cứ Tầm An.

Tầm An Tầm An, tìm kiếm an toàn, tìm kiếm an ổn.

Thời gian ba năm, có người đến cũng có người rời đi, có người ở lại cắm rễ, từ không có gì cả đến bây giờ, trải qua bao khó khăn và ngăn trở, chịu đựng thống khổ vì căn cứ bị hủy không biết bao nhiêu lần, cuối cùng tạo thành một căn cứ Tầm An thanh danh hiển hách.

Người lãnh đạo của căn cứ Tầm An là Diệp Thiều An và Tạ Huân Triết, bọn họ là một đôi người yêu, cũng là cặp đôi nổi danh nhất trong top 10 cặp đôi tốt nhất trong tận thế, sau này rất nhiều người lựa chọn căn cứ Tầm An đều bởi vì nghe kể về tình yêu của hai người, gắn bó làm bạn, không rời không bỏ, cùng nhau sáng lập căn cứ Tầm An, họ nói căn cứ Tầm An vừa là nhà của họ, vừa là hài tử của họ.

Trong tận thế này, mỗi một phút mỗi một giây đều có kẻ vì chút khúc mắc lợi ích mà đâm sau lưng bằng hữu, đồng đội, người thân, người yêu của mình, vì vậy đôi người yêu đứng thứ nhất trong top 10 cặp đôi tốt nhất này, cùng nhau chém giết chạy ra khỏi sân trường nguy hiểm trùng trùng, lại nắm tay nhau sáng lập căn cứ, trái lại càng dễ dàng khơi ra khát vọng hướng tới những điều tốt đẹp trong lòng mọi người hơn, đặc biệt là khi so sánh với sự xấu xí và hắc ám quen thuộc trong tận thế này, một tí tẹo vẻ đẹp ấy càng lộ ra sự quý giá.

Đặc biệt là với những người bình thường không có năng lực tự vệ mà nói, căn cứ Tầm An cơ hồ đã trở thành “quốc gia lý tưởng” trong lòng bọn họ.

Càng ngày càng nhiều người đến nhờ vả căn cứ Tầm An, căn cứ Tầm An cũng lớn mạnh rất nhanh.

Diệp Thiều An đứng ở trên tầng cao, nhìn đám người bên dưới bận rộn, nói với Tạ Huân Triết: “Xem đi, đây là thành quả nỗ lực của chúng ta, có tự hào không?”

Hết chương 67

Lăng: Đoạn “thế giới phân chia tầng lớp” nguyên gốc là “Cửu lưu”, theo những gì mình tham khảo được từ nhà Mộc thì “Cửu Lưu” là để phân chia tầng lớp các ngành nghề trong xã hội phong kiến, chia ra thành ba loại thượng, trung và hạ.

Thượng cửu lưu: nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni) nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên vân vân) tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương) tứ lưu quan (quan lại lớn nhỏ)ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến) lục lưu đương (hiệu cầm đồ) thất lưu thương (thương nhân) bát lưu khách (trang viên chủ) cửu lưu điền trang (nông dân).

Trung cửu lưu: nhất lưu cử tử (cử nhân) nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh) tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh) tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói) ngũ lưu đan thanh (thi họa) lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng) thất lưu tăng (hòa thượng) bát lưu đạo (đạo sĩ) cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)

Hạ Cửu Lưu: nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ) nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ) tam lưu đại thần (thầy cúng) tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa) ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc) lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn) thất lưu con hát (các loại diễn viên) bát lưu khiếu nhai (ăn mày)cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).

Đương nhiên, theo mặt chữ, thượng trung hạ ba “Cửu lưu” cộng lại tổng cộng là có hai mươi bảy nghề, nhưng thật ra không phải vậy, tất cả các ngành nghề là bao gồm bên trong đó, bởi vì một lưu chính là tên gọi chung của ngành sản xuất rất nhiều nghề nghiệp cùng loại, tỷ như trong Hạ Cửu Lưu ngũ lưu “Thế đầu đích”, làm móng, chạy đường, kéo xe, cùng với mát xa, nhân viên phục vụ, vũ nữ, bồi bút những nghề nghiệp cùng thuộc một loại tính chất như vậy đều được tính vào. (Theo: -木- MỘC )