Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 2 - Chương 57: Ánh bình minh lúc rạng đông (2)




Diệp Thiều An khẽ rũ đầu xuống, đè xuống cảm giác quái dị đột nhiên xuất hiện trong lòng, giữa bạn bè anh em, thật sự có thể tốt đến vậy sao? Tạ Huân Triết mặc dù nói đây là chuyện cười, thế nhưng lời trong lời ngoài ý tứ cũng là vì hắn.

“Cậu chắc chắn không?” Diệp Thiều An khẽ cau mày, không để lại dấu vết tìm hiểu, nói: “Cậu không phải rất thích hội học sinh sao? Lúc trước tích cực chuẩn bị như vậy cơ mà, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có.” Tạ Huân Triết cười nhạt, “Tớ có thể có chuyện gì chứ? Lúc trước tích cực chuẩn bị như vậy, chỉ là vì nếu tớ đã quyết định tham gia, tất nhiên phải làm đến tốt nhất.”

Chỉ là không nghĩ tới, cái hội này lại làm lỡ thời gian chung đụng của hai ta như thế.

Tạ Huân Triết nhún nhún vai, giống như cười giỡn nói: “An An không muốn tớ rời khỏi hội học sinh à?”

“Cũng không phải.” Diệp Thiều An nghiêm túc suy tư một phút, nghiêm túc nói: “Chỉ là cậu khi đó tích cực chuẩn bị như vậy, bây giờ thẳng thắn từ bỏ như thế, tớ sợ sau này cậu sẽ hối hận.”

“Tớ làm sao sẽ hối hận chứ?” Tạ Huân Triết khẽ cười nói, lúc này vừa vặn có nhân viên phục vụ mang món ăn ra, Tạ Huân Triết nghiêng người sang giúp nhân viên phục vụ đặt đồ ăn lên trên bàn, kỳ thật đều đẩy hết đến trước mặt Diệp Thiều An, cười nói: “A, món cậu thích nhất này, mấy ngày nay nghe nói cậu đều vùi ở ký túc xá ăn mì?”

“Bé An An à.” Tạ Huân Triết lắc lắc đầu, phảng phất như một người lớn đang cưng chiều bé con trong nhà, có chút bất đắc dĩ nói: “Mì không có dinh dưỡng, không nên ăn nhiều, tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi, sao cậu cứ để ngoài tai thế chứ?”

Diệp Thiều An động đũa dùng bữa, không nói lời nào.

“Cậu đó.” Tạ Huân Triết phi thường bất đắc dĩ: “Mỗi một lần gặp phải tình huống như thế liền giả bộ không nghe thấy, thân thể cậu từ trước đến giờ không phải rất tốt, không thể chú ý hơn một chút sao? Cậu bị thiếu máu, một ngày ba bữa phải ăn cơm đúng giờ, ăn mì mãi nhỡ bị đau dạ dày thì sao?”

Diệp Thiều An im lặng không lên tiếng ăn đồ ăn, Tạ Huân Triết tựa hồ như đã quen từ lâu, một bên ngồi bên cạnh Diệp Thiều An càm ràm không ngừng nghỉ, một bên gắp thức ăn yêu thích của Diệp Thiều An cho hắn, nhìn Diệp Thiều An cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn, trong tròng mắt Tạ Huân Triết là vô hạn nhu hòa.

Như vậy thật tốt.

Hắn còn sống, lặng yên ngồi bên cạnh mình, vết thương tích lại từ bao năm tháng chưa xuất hiện trên mặt hắn, hắn giống như quá khứ, thanh đạm tuấn tú, nhỏ nhẹ ăn đồ ăn,

Hắn kiêng ăn, không ăn ớt xanh, không ăn thức ăn nhanh, không ăn hành gừng tỏi, dù cho chỉ là được thêm vào trong gia vị, hắn cũng tuyệt đối sẽ không động một đũa, cho nên làm thế nào mới có thể vận dụng những gia vị có hạn làm ra những món ăn tinh mỹ, đã từng là một môn học gã tự đặt ra cho bản thân, cái tên này ăn mỳ chưa bao giờ đổ gói gia vị vào, chỉ cho một ít muối vào, đồ ăn không hợp khẩu vị chưa bao giờ chạm vào, tình nguyện gặm bánh bao khô,

Tùy hứng như vậy, lại đáng yêu đến thế.

Cũng bởi vì hắn, gã mới dự định mua một quán ăn nhỏ gần trường học, chẳng tại sao cả, chỉ vì muốn làm cơm nước cho An An mà thôi,

Chỉ là An An ngốc nhà gã, gã mà không dẫn đi, ngay cả cửa ký túc xá cũng không ra, chứ đừng nói là ra ngoài ăn một bữa cơm.

Gã làm sao có thể yên tâm đây?

Nước tương dính lên khóe miệng Diệp Thiều An để lại một dấu ấn màu da cam, Tạ Huân Triết khẽ cười cười, lấy giấy ăn lau khóe miệng cho hắn, Diệp Thiều An cũng không có động tác gì, vẫn lặng yên ở nơi đó ăn đồ ăn, điều này làm cho ánh mắt của Tạ Huân Triết phút chốc càng thêm nhu hòa, mềm mại như nước, có chút tình cảm tại dập dờn trong ấy, lập loè mấy con sóng tạo nên sự chấn động bé nhỏ.

Gã phải mất bao lâu mới khiến An An quen gã như vậy chứ?

Bắt đầu từ khi tìm được hắn, lập tức một khắc cũng không ngừng mà bảo hộ hắn ở trong ngực mình, dùng hết phương pháp và thủ đọan đối xử tốt với hắn, mới có cục diện ngày hôm nay này, vô luận hành động thân mật cỡ nào, đều sẽ bị An An quy về tình cảm giữa anh em với nhau.

An An của gã… Đáng yêu đến mức khiến người ta giận sôi.

Nếu như có thể như vậy cả đời thì tốt rồi,

Tạ Huân Triết không nhịn được ảo tưởng, những ngày tháng bọn họ đã già, nơi khóe mắt đã hằn nếp nhăn, tóc tai đã ngả bạc, hành động trở nên chậm chạp, lại vẫn có thể ngươi đỡ ta, ta đỡ ngươi, đồng thời bước chậm trong đêm trăng, gã có thể làm những món ăn An An thích nhất,

Gã sẽ dần dần quên đi hết thảy, quên đi ký ức từng có, quên đi từng người đã quen, lại sẽ không thể quên được An An của gã, sẽ không thể quên được sở thích của An An, dù cho gã quên mất chính bản thân mình, vẫn có thể nhớ kỹ An An như cũ,

An An,

An An,

Hai chữ này run rẩy nơi đầu lưỡi, mang đến từng trận mùi vị lưu luyến, dường như khiến trái tim gã cũng phải run rẩy,

Gã thật sự… Chỉ muốn cùng An An sống đến già mà thôi.

Gã không chịu được nữa, An An chết trước mắt gã.

Một lần lại một lần, vì đủ loại kiểu người, vì đủ loại sự tình, một lần lại một lần, bỏ rơi gã, một mình đi chịu chết,

Một lần lại một lần, để gã lưu lại bồi hồi trong khoảng thời gian tuyệt vọng mà hủy diệt dài đằng đẵng.

Gã thật sự không chịu được nữa.

“Cậu làm sao không ăn?” Diệp Thiều An ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có mấy phần nghi hoặc, hỏi.

“Tớ nào dám ăn chứ?” Tạ Huân Triết khoa trương nở nụ cười, “Tớ không ăn đâu, cậu ăn cứ như đi đánh trận ấy, tớ mà ăn hai miếng, cậu còn không nhào đến đánh tớ sml à?”

“…” Diệp Thiều An trầm mặc một chút, đẩy một đĩa thức ăn đến trước mắt Tạ Huân Triết, nghiêm túc nói: “Tớ nhớ cậu thích ăn nhất món này, cho nên tớ một miếng cũng không có ăn.”

Tạ Huân Triết nhìn đĩa sườn xào chua ngọt được Diệp Thiều An đẩy đến trước mặt mình, hơi cười, gã che giấu đi cảm xúc mãnh liệt như nước tràn bờ đê trong lòng mình, chỉ gật gật đầu, có chút khàn khàn nói: “Thực sự cám ơn An An nhé.”

An An còn nhớ gã thích ăn cái gì, thực sự là vừa ngoan vừa tri kỷ mà.

An An của gã, tính tình vẫn luôn vừa ngoan vừa tri kỷ như thế, cho nên mới bị đám người kia lợi dụng, mới bị những kẻ đó lừa vào đường chết,

Thế gian này người thiên thiên vạn vạn, nhiều đến mấy tỷ người, làm sao chỉ có An An, lại bị gọi là Chúa cứu thế chứ?

【 Hệ thống. 】 Diệp Thiều An gọi trong đầu:【 Tên Tạ Huân Triết này là người “xuyên việt” hay là kẻ trọng sinh? 】

Một lúc lâu, hệ thống 001 nới báo: 【 Tạ Huân Triết không là người “xuyên việt” cũng không phải kẻ trọng sinh. 】

Điều này thật là kỳ quái.

Diệp Thiều An trầm mặc dùng bữa, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, không phải xuyên qua, cũng chẳng phải trọng sinh, thì là cái gì?

Tạ Huân Triết này thoạt nhìn, rất không đúng nha.

Một bữa cơm ăn gần một canh giờ, sau khi ăn cơm xong, Tạ Huân Triết cưỡng chế lôi kéo Diệp Thiều An đi tản bộ, lúc này đã gần tám giờ, sinh viên tản bộ khắp vườn trường, trong đó đa số là các đôi yêu nhau, tình cờ gặp phải một hai người quen mặt sẽ chào hỏi với Tạ Huân Triết, nhưng cũng vô cùng nhất trí mà quên lãng Diệp Thiều An.

Tạ Huân Triết tựa hồ nhìn thấu cảm xúc không tốt của Diệp Thiều An, gã thất quải bát quải (七拐八拐: Quẹo tới quẹo lui, quanh co ngoằn ngoèo), mang Diệp Thiều An đến một nơi phi thường bí ẩn, thoạt nhìn có chút suy tàn, thế nhưng lại không có người, Tạ Huân Triết khẽ mỉm cười: “Cậu đó, bao giờ mới có thể sửa đổi cái thói hư tật xấu không thích tiếp xúc với người lạ này hả?”

Diệp Thiều An hơi mím môi, không cao hứng lắm nhìn gã.

Tạ Huân Triết lập tức mềm nhũn ra, nhấc tay đầu hàng nói: “Được được được, không thích thì không cần tiếp xúc, được được được, là tớ không nên đưa cậu ra ngoài tản bộ, bên này không có mấy người, đi dạo hai vòng với tớ nhé?”

Diệp Thiều An yên lặng nhìn gã, Tạ Huân Triết hết lời ngon ngọt, Diệp Thiều An mới không tình không nguyện gật gật đầu, miễn cưỡng nói: “Hai vòng, chỉ hai vòng.”

Cái dáng dấp nhỏ đầy nghiêm túc ấy khiến Tạ Huân Triết không nhịn được mỉm cười, ánh mắt của gã ôn hòa nhìn Diệp Thiều An, gật gật đầu, ôn nhu nói: “Hai vòng, chỉ hai vòng thôi, nhiều thêm một bước cũng không cho cậu đi, được không?”

Diệp Thiều An miễn cưỡng gật gật đầu, đi cùng với Tạ Huân Triết.

Tạ Huân Triết không nhịn được lại gần Diệp Thiều An.

Hai người bọn họ vai kề vai, đi dưới ánh trăng, cây cối hai bên đường mọc xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn nữa vì quanh năm không có người quản lý, cho nên hiện ra vẻ đặc biệt hoang vu suy tàn, thế nhưng thời điểm đi cùng với Diệp Thiều An, không có bất kỳ một kẻ dư thừa nào, chỉ có hai người bọn họ, vai sóng vai, nguyệt quang rọi đường cho bọn họ, để tất cả những thứ này đều hiện ra vẻ đặc biệt thuần túy và tốt đẹp.

Đây từng là cảnh tượng Tạ Huân Triết mong đợi nhất.

Gã không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên bên cạnh, thân thể như ngọc, dung nhan tuấn tú, chỉ là có hơi tái nhợt, giữa hai lông mày mang theo mấy phần ấm ức tức giận, nhưng vẫn thật đáng yêu,

Hắn vẫn đang ở bên cạnh gã, vừa nghĩ đến chuyện này, Tạ Huân Triết liền không nhịn được cảm tạ trời xanh,

An An của gã, vẫn còn ở bên cạnh gã.

Bọn họ nhận thức từ hồi còn tấm bé, gã cơ hồ là nhìn An An từ một bé con bé xíu trưởng thành thành một thanh niên thân thể như ngọc, từ một thiếu niên nho nhỏ, dậy thì thành dáng dấp gã thích nhất,

An An của gã.

Vừa ngoan ngoãn đáng yêu vừa tri kỷ, cho dù không thích, vẫn cứ đi tản bộ với gã,

Bảo gã làm sao có khả năng buông tha hắn đây?

Tạ Huân Triết tuần hoàn cam kết, rồi mang theo Diệp Thiều An từ bên này đi hai vòng, sau đó hai người đồng thời trở về ký túc xá, thời điểm trở lại ký túc xá hai bạn cùng phòng đều đã có mặt, lúc Tạ Huân Triết vào cửa, hai bạn cùng phòng phi thường nhiệt liệt chào hỏi gã, chờ đến khi Diệp Thiều An đi vào, sắc mặt của ai bạn cùng phòng đột nhiên cứng đờ, nụ cười cũng tắt ngóm, liếc nhìn nhau, sau đó tự nhiên đi làm việc của mình.

Tình cảnh một lần nữa trở nên phi thường lúng túng, Tạ Huân Triết khẽ mỉm cười, nhìn về phía Diệp Thiều An, trong ánh mắt có chút lo lắng cũng có chút động viên, gã tận lực phóng đại một ít âm thanh, cười nói: “Ngày mai muốn ăn điểm tâm gì?”

“Gì cũng được.” Diệp Thiều An nhàn nhạt đáp, hắn chú ý tới ánh mắt của Tạ Huân Triết, khẽ lắc đầu một cái, ra hiệu mình không có chuyện gì, Tạ Huân Triết cười xoa xoa hắn đầu, nói: “Vậy để tớ xem rồi mua.”

Diệp Thiều An gật gật đầu, trong túc xá yên tĩnh cực kỳ, mỗi người đều đang làm việc của mình, chỉ có Tạ Huân Triết thỉnh thoảng sẽ tới nhìn Diệp Thiều An một chút, đưa cho hắn một chén nước hoặc chút đồ ăn vặt linh tinh.

Rất nhanh đã đến thời gian tắt đèn.

Diệp Thiều An và mấy người bạn cùng phòng bò lên giường, chỉ chốc lát, trong túc xá liền vang lên tiếng hít thở có quy luật.

Giường của Tạ Huân Triết kề sát với giường của Diệp Thiều An, nửa đêm, gã từ trên giường bò dậy, hô hấp dồn dập mà không an ổn, gã lập tức cắn vào đầu ngón tay của mình, cắn đến khi bật cả máu ra mới tìm được một ít thần chí, gã há to miệng thở hồng hộc, ánh mắt thâm trầm lại cố chấp, gã tỉnh táo một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nhấc cái cặp chặn màn của Diệp Thiều An lên, sau đó mở màn giường ra, gần như tham lam nhìn thụy nhan của Diệp Thiều An,

May là, hắn vẫn còn ở đó.

An An của gã vẫn còn ở đó.

Gã lại nằm mơ, mơ thấy An An của gã chết rồi.

Lần này, là chôn thây giữa biển lửa.