Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 1 - Chương 27: Hoa mân côi có độc (8)




Diệp Thiều An quyết định yên lặng xem biến.

【 Thu Ngôn Dục trọng sinh trở lại. 】

【 Một đời trước Diệp Thiều An phản bội hắn, khiến hắn phải chết.】

Diệp Thiều An còn nhớ đây là đánh giá ngắn gọn của hệ thống 001 với kiếp trước của Thu Ngôn Dục, cho nên dù không nhìn thấy kết cục cuối cùng của Thu Ngôn Dục, hắn cũng biết kết cục của Thu Ngôn Dục rất khốc liệt, mà chuyện này lại liên quan tới Diệp Thiều An.

Nếu như bạn biết người yêu của bạn trong tương lai sẽ phản bội bạn, khiến bạn uất ức đến chết, bạn sẽ làm như thế nào?

Sắc mặt Diệp Thiều An khẽ thay đổi, chuyện này quả thật là một vấn đề hóc búa.

“Em luôn luôn thất thần.” Một giọng nam trầm thấp hơi hơi bất mãn vang lên bên tai, Thu Ngôn Dục có chút bất mãn nheo mắt lại, giống như bạn bè trêu trọc nói: “Xem ra ta ở trong mắt em ngay cả một chút mị lực cũng không có, em tình nguyện thất thần cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, tim ta đau quá boy.”

Diệp Thiều An cười ha ha, mạn bất kinh tâm nói: “Chính bởi vì anh rất có mị lực, tôi mới phải thất thần đó.”

“Vạn nhất luân hãm thì phải làm sao bây giờ?”

Diệp Thiều An tựa tiếu phi tiếu nhìn Thu Ngôn Dục, ý đồ muốn nhìn thấy thần sắc của Thu Ngôn Dục biến hóa, thế nhưng Thu Ngôn Dục lại không cho hắn có thu hoạch, anh chỉ nói: “Vậy ta phải cố gắng hơn rồi.”

Thực sự là khó đối phó.

Trong lòng Diệp Thiều An thở dài một hơi, tập trung tinh thần đánh boss Thu Ngôn Dục, ngụy trang của Thu Ngôn Dục không chê vào đâu được, điều này làm cho Diệp Thiều An sầu ơi là sầu.

Trải qua sự phản bội đến từ người yêu, làm sao mới có thể một lần nữa tin tưởng yêu quý người yêu của mình bây giờ?

Quá khó khăn.

Diệp Thiều An trong lòng lắc lắc đầu, một lần bị rắn cắn, cơ chế tự bảo vệ trong tiềm thức của bạn sẽ mâu thuẫn với việc tiếp tục trả giá bằng sự tín nhiệm và yêu quý, phải yêu quý cỡ nào mới có thể đột phá tầng phòng ngự của cơ chế tự bảo vệ để đạt được tín nhiệm một lần nữa đây?

Nhưng mà Thu Ngôn Dục… lại không giống kẻ tự bảo vệ mình bằng cách ôm cây đợi thỏ nha.

Từ lúc bắt đầu, Thu Ngôn Dục vẫn luôn là nhân vật chủ động tiến công, kế hoạch của anh ta đến tột cùng là gì đây?

Thu Ngôn Dục mang Diệp Thiều An tới hoa viên, hoa viên đã được thanh lý qua, bên trong không có một cây hoa nào sinh trưởng, chỉ có vô số hoa hoa cỏ cỏ chỉnh tề đủ loại bị chất đống trong góc.

Thu Ngôn Dục hơi ngượng ngùng gãi gãi ót, gò má của anh bởi vì ngượng ngùng mà hơi phiếm hồng, khiến khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn nhiễm phải mấy phần diễm lệ, anh mỉm cười với Diệp Thiều An.

“Ta muốn cùng em trồng một vườn hoa mân côi chỉ thuộc về chúng ta, được không?”

Trong tròng mắt của anh là hào quang động nhân, ôn nhu mà quyến luyến, mang theo vài tia sáng lưu luyến.

Thật khiến người ta rung động mà.

“Em có nguyện ý không?” Thu Ngôn Dục nhìn Diệp Thiều An, anh vươn tay ra, chậm rãi mỉm cười: “Tất cả hoa mân côi trong cuộc đời ta, đều hiến dâng cho em.”

“Ta không có cách nào xóa đi hồi ức của em và Khương Văn Bách, thế nhưng ta có thể cùng em đồng thời sáng tạo ra những ký ức mới.”

“Ta không có cách nào can thiệp vào quá khứ của em, đây có lẽ là điều ta hối hận nhất, nếu như ta có thể gặp được em sớm hơn, vậy kết quả có khác đi không?”

“Nhưng mà An An, ta có thể cùng em vẽ lên tương lai của chúng mình.”

Thu Ngôn Dục nở nụ cười, trong tròng mắt là sự lưu luyến tản ra ánh sáng động nhân.

“Ta nghĩ, ta và tương lai của em sẽ xóa đi những nỗi đau trong hồi ức.”

“Em và hắn mở một quán cà phê, trong đắng có ngọt.”

“Ta và em có một vườn hoa mân côi, tình yêu mãnh liệt. “

“An An, ta yêu em, bằng tất cả sự chú ý và yêu thương trong cuộc đời ta, sẽ dâng hết cho em và chỉ mình em mà thôi.”

“Em có nguyện ý không?”

Gió nhẹ thoảng qua, hoa bị nhổ trong vườn hoa chỉnh tề chất đống trong một góc, âm thanh Thu Ngôn Dục trầm thấp mà giàu từ tính, mang theo nồng đậm mong đợi và chân thành, tựa như một người thủ vệ đầy thành kính.

Thu Ngôn Dục lẳng lặng nhìn Diệp Thiều An, tay anh đưa ra giữa không trung, cũng không có dự định thu hồi lại.

“Nói luôn tốt hơn làm.”

Diệp Thiều An phì cười một tiếng, hắn hơi nâng cằm lên, có mấy phần ngạo mạn.

Thu Ngôn Dục mỉm cười nhìn hắn, kiên trì không nói gì.

“Bốp —— “

Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm vỗ lên bàn tay của anh, đôi mắt nhìn về phía khác, hắn kéo dài giai điệu: “—— nếu anh đã cắn răng cắn cỏ khẩn cầu như vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội.”

“An An…”

Thu Ngôn Dục ôm Diệp Thiều An vào trong lòng, ngữ khí trầm thấp mà lưu luyến, mang theo tình ý nhiệt liệt.

Diệp Thiều An vốn định đẩy anh ra đột nhiên cứng đờ, lẳng lặng mặc anh ôm ấp.

Bọn họ xác lập quan hệ.

Ngay khi Diệp Thiều An chia tay với Khương Văn Bách chưa được một tuần lễ, hắn đã tìm cho mình một người bạn trai mới.

Xét về phương diện khác mà nói, hai người rất hợp.

Tình yêu của bọn họ không có sóng to cũng chẳng có gió lớn, Thu Ngôn Dục cực kỳ hiểu Diệp Thiều An, chỉ cần ngắn ngủi hai ngày, bọn họ có thể tìm được cách ở chung thích hợp nhất trong tình yêu, do đó ngăn chặn hết tất cả sóng to gió lớn có thể xảy ra.

Thu Ngôn Dục là một tay thợ săn kiên trì.

Anh ta có thể từ từ tiếp cận, tiểu tâm dực dực thu được sự tín nhiệm của Diệp Thiều An, rồi tuyệt đối sẽ không để cho phần tín nhiệm này giảm bớt, anh ta dùng thời gian ba tháng để gia cố phần tín nhiệm này, mãi đến tận lúc anh ta cảm thấy không thể tăng thêm được nữa mới thôi.

100 ngày sau khi xác lập quan hệ.

Thu Ngôn Dục chuẩn bị một lễ vật tặng cho Diệp Thiều An.

Một căn phòng nội thất ấm áp, bên trong rải lớp lớp hoa hồng đỏ, từng cây hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, chói mắt mà nhiệt liệt, màu đỏ rực rỡ no đủ như từng ngọn lửa bập bùng ấy chính là biểu tượng của cảm xúc mãnh liệt dâng trào, giống như mây lửa lúc chạng vạng, phồn thịnh và nồng nặc, tốt đẹp và thuần túy.

“Quen nhau đã được 100 ngày rồi.” Thu Ngôn Dục từ phía sau lưng ôm lấy Diệp Thiều An, thấp giọng cười nhẹ nói: “Em yêu.”

Bọn họ đứng trong đại dương hoa mân côi ôm ấp, hôn môi, thủ thỉ lời tâm tình.

Cả một đại dương hoa hồng đỏ tượng trưng cho ái tình, lãng mạn và thuần túy, chỉ là dưới đáy đại dương ấy luôn có sóng ngầm.

Độ thiện cảm vẫn là -89.

Chưa bao giờ thay đổi.

Diệp Thiều An biết, vô luận có ôm ấp, hôn môi, thủ thỉ lời tâm tình, hay thậm chí là làm tình, đính hôn, kết hôn, cũng không thể thay đổi Thu Ngôn Dục được.

Cũng đã không thể.

Bọn họ như những đôi tình nhân khác trong ngày kỉ niệm vành tai mái tóc chạm nhau, trao nhau yêu thương và lời tâm tình, kết hợp gắn bó nhau như trẻ sinh đôi, chẳng hề rời khỏi đối phương nửa bước.

Ngày đó Thu Ngôn Dục tự mình làm cơm, anh đẩy Diệp Thiều An còn muốn giúp đỡ ra ngoài cửa, cười đểu nói muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Đôi mắt Diệp Thiều An hơi lóe lên, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói: “Nếu không hợp khẩu vị tôi nhất định sẽ cho đầu bếp biết tay.”

Thu Ngôn Dục yêu chết cái dáng dấp kiêu ngạo này của Diệp Thiều An, anh kéo người yêu của anh qua, mạnh mẽ hôn hôn bờ môi đỏ dụ nhân ấy, đến khi khí tức bất ổn mới đuổi người yêu của mình ra khỏi nhà bếp.

Quan biết tròn 100 ngày.

Trọng sinh được 111 ngày.

Thời cơ chín muồi.

Thu Ngôn Dục muốn tặng cho bản thân một phần lễ vật.

Bột phấn màu trắng hòa tan hoàn toàn trong ly rượu đỏ chuẩn bị cho Diệp Thiều An.

Nụ cười của Thu Ngôn Dục càng thêm ôn nhu.

Bé hoa mân côi thân ái của ta ơi, ta vẫn luôn hi vọng em sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, yên lặng an tĩnh, làm một bé ngoan xảo xảo, không nghịch ngợm không làm khó.

Cho dù vĩnh viễn không biết nói chuyện, không thể suy nghĩ, không có cách nào đáp lại tình yêu thương của ta, cũng chẳng sao.

Chỉ có như vậy em mới sẽ không phản bội ta.

Ta nói rồi, ta sẽ không cho em cơ hội để phản bội ta, hoa mân côi nhỏ của ta ạ.

Hoa mân côi nhỏ của anh,

Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, lặng yên nằm bên cạnh mình, mặc cho mình muốn làm gì thì làm.

Không thể đáp lại thì có sao đâu?

Anh chỉ cần hoa mân côi nhỏ của anh vĩnh viễn ở bên cạnh anh,

Anh chỉ cần hoa mân côi nhỏ của anh vĩnh viễn mang theo tình yêu thương với anh lưu lại bên cạnh anh.

Những thứ khác đều không quan trọng.

Thu Ngôn Dục xuyên qua cửa sổ nhìn khí trời bên ngoài, sắc trời tối tăm, như muốn báo hiệu một cơn mưa rào xối xả sắp đến.

Anh liếm liếm khóe môi, lộ ra miệng cười ôn nhu,

Có quan hệ gì đâu?

Hoa mân côi nhỏ của anh sẽ là một bé ngoan xảo xảo nằm ở bên cạnh anh,

Cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ chết cùng nhau, cất giữ trong lòng tình yêu thương chân thật nhất với đối phương,

Hoa mân côi nhỏ của anh cũng sẽ không bao giờ phản bội anh.

Thu Ngôn Dục thu thập mọi thứ xong xuôi, giơ ly lên với hoa mân côi nhỏ của anh, hoa mân côi nhỏ của anh hơi hơi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhưng giữa hai lông mày lại là ý cười thả lỏng,

Hắn uống cạn ly rượu đó,

Từng ngụm từng ngụm, chậm rãi uống hết ly rượu.

Chẳng sao cả, Thu Ngôn Dục nghĩ thầm,

Còn có thể uống càng nhiều rượu hơn.

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên tới – 88. 】

【 Hữu tình nhắc nhở, rượu trong ly của kí chủ, có vấn đề. 】

Từ cái ngày bị Diệp Thiều An trào phúng, hệ thống 001 mặc dù không minh xác đáp lại, nhưng cũng không keo kiệt giúp đỡ kí chủ mấy chuyện nhỏ.

【 Tao biết. 】

Diệp Thiều An mỉm cười đáp lại, hắn mặt không đổi sắc từng ngụm từng ngụm uống thứ rượu kia vào bụng, rượu đỏ khiến bờ môi hắn hắn càng thêm kiều diễm, nụ cười trên khóe môi hắn cũng càng thêm rực rỡ.

【 Không phá thì không xây được. 】

【 Đôi khi, làm người phải lớn mật một tí. 】

Diệp Thiều An giơ ly rượu lên với Thu Ngôn Dục, nụ cười nơi khóe môi càng thêm lay động tâm hồn.