Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 1 - Chương 11: Hào quang ký ức (11)




Thương Thất cũng không biết mình tìm được nơi này bằng cách nào.

Tiếng tiêu ấy tựa hồ có một thứ ma lực thần kỳ, thời điểm nó vang vọng bên tai, dưới đáy lòng y chấn động gợn lên từng gợn sóng lớn, gợn sóng đó cứ vang vọng mãi trong lòng y khiến cho y không nhịn được phải bước về phương đó.

Tiếng tiêu này sẽ mang y tới một nơi cần phải đến, y sẽ ở nơi đó nhìn thấy người cần phải nhìn thấy.

Thương Thất thầm nghĩ.

Y muốn gặp ai ở đó?

Cất bước theo tiếng tiêu, trước mắt Thương Thất xuất hiện một khuôn mặt mờ mờ tinh xảo hơn cả Thương Thất, người ấy nở nụ cười nhẹ nhàng nhợt nhạt, còn đẹp mắt hơn cả Yêu tộc nổi tiếng về mỹ mạo, còn phiêu phiêu như tiên hơn hơn cả Tiên tộc nổi tiếng về xuất trần.

Tâm y khẽ động, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên mấy phần ý cười.

An An của y, ôi thật xinh đẹp!

Nhìn khắp lục giới, An An là người đẹp mắt nhất y từng gặp.

Nghĩ đến Diệp Thiều An, lòng y chợt mềm mại.

Làm vương tử Yêu giới, nhiệm vụ nguy hiểm như đi vào thăm dò Ma cung vốn không rơi đến trên đầu y, nhưng ngày đó y thực sự rảnh rỗi đến phát chán, quỷ thần xui khiến, y nhập vào người một tiểu cung nữ đâm đầu vào Ma cung.

Sau đó y gặp được An An.

An An vừa ôn nhu vừa đáng yêu.

Đáy lòng của y càng mềm mại như tơ vò.

Tiếng tiêu này giống âm thanh ôn nhu hiền hoà của An An, tựa một cơn gió nhẹ thổi qua lưu lại dấu vết mờ mờ trong y.

Vết tích chỉ thuộc về An An.

Ý cười dưới đáy mắt y càng sâu.

Y và An An, thôi thì vẫn còn duyên phận.

Bằng không trong thế giới to lớn này giữa biển người mênh mông, bọn họ một là vương tử Yêu giới, một là Ma vương chiến bại, hai người không liên quan đến nhau lại gặp được nhau giữa Ma cung.

Bọn họ thôi thì vẫn còn duyên phận.

Mà duyên phận lại một lần nữa sẽ mang An An tới trước mặt y.

Y tin chắc.

Y chắc chắn sẽ gặp được An An, sau đó, dẫn hắn đi.

Tiếng tiêu này… truyền đến từ bên đó ư?

Bước chân Thương Thất hơi dừng lại một chút, nhạy bén cảm giác được một số khí tức ẩn nấp, nheo mắt lại như có điều suy nghĩ.

Trông giữ nghiêm mật như vậy, nhất định là một đại nhân vật nào đó.

Sẽ là An An của y sao?

Chỉ là một suy đoán nhỏ thôi cũng khiến trái tim đang bị khống chế của y điên cuồng đập loạn, Thương Thất không nhịn được lộ ra một nụ cười dịu dàng đầy khổ sở, An An, người xem, chỉ vẻn vẹn là một suy đoán nhỏ cũng khiến ta thất thố đến vậy.

Ta thích người … đến nhường nào.

Ngay cả bản thân ta cũng không biết ta thích người … đến nhường nào, An An của ta.

An An, có phải người đang ở trong đó không?

Có phải người cũng giống ta không lúc nào không nhớ tới đối phương không?

Có phải người đang chờ ta dẫn người rời khỏi ngục tù này không?

An An…

——

【Độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất tăng lên 70.】

【Độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất tăng lên 75.】

【Độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất tăng lên 80.】

【Độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất tăng lên 85.】

Hệ thống 001 làm hết chức trách báo cáo độ thiện cảm, trầm mặc một chút, ngạc nhiên hỏi: 【Kí chủ ngài đã làm gì vậy? 】

Độ thiện cảm sao tự nhiên tăng vọt dzợ?

Từ 60 đến 85, những 25 điểm lận!

Độ thiện cảm càng về sau càng khó nâng lên, tại sao đột nhiên tăng nhiều như vậy?

Đáng sợ nhất chính là rõ ràng kí chủ ở ngay trước mặt mình, rõ ràng vương tử Yêu giới còn không nhìn thấy cả cái móng tay của kí chủ, rõ ràng kí chủ luôn luôn ngồi thổi tiêu, độ hảo cảm đột nhiên tăng vọt là như thế nào?

Kí chủ đã lén làm những gì rồi?

Diệp Thiều An nghe vậy khẽ mỉm cười, bình tĩnh mà hỏi ngược lại: 【 Ta làm gì những gì á, không phải người đều canh như canh trộm chó à? Vậy ngươi nói một chút xem ta đã làm gì? 】

Hệ thống 001: 【… 】

Tuy rằng nhất cử nhất động của kí chủ đúng là đều nằm trong tầm mắt nó, thế nhưng nó thật sự xem không hiểu động tác của kí chủ mà.

Ngay khi hệ thống muốn giãi bày gì đó, nó nghe thấy âm thanh mang theo chút ý cười của kí chủ chậm rãi vang lên: “Ngươi đã đến rồi sao.”

Không khí tĩnh lại trong nháy mắt.

Một thanh âm có chút chần chờ vang lên: “Ngươi…”

“Tiếng tiêu đó…”

“Dẫn đường cho ngươi …” Diệp Thiều An xoay thân thể, nghiêng người dựa vào thân cây, cây tiêu màu lục bích nằm trong tay hắn linh xảo (linh động và tinh xảo) xoay một vòng, đặt trên ngón tay bóng loáng tựa như ngọc của hắn.

“Dẫn đường cho ta…?” Thương Thất thầm niệm mấy chữ này, lần này y vẫn ám vào người một tiểu cung nữ, cung nữ đó tuổi không lớn lắm, hai má còn mang theo vẻ mập mạp của anh nhi (em bé), lúc nhìn chằm chằm Diệp Thiều An ngồi trên cây nhẹ nhàng niệm mấy chữ này thậm chí có cảm giác vui sướng quỷ mị.

Diệp Thiều An cũng không để ý đến mấy chuyện đó, hắn hơi nghiêng đầu, nhợt nhạt cười nói: “Làm sao, ta thổi tiêu không êm tai hả?”

Vẻ mặt hắn hơi hằn lên nét ủ rũ, thế nhưng trong con ngươi lại lộ ra mấy phần trêu tức nhợt nhạt.

“… Êm lắm!” Thương Thất không chút do dự thốt lên, sao lại không hay cho được?

Tiếng tiêu của An An, sao lại không hay cho được?

Diệp Thiều An khẽ cười thành tiếng, Thương Thất ngờ nghệch nhìn miệng cười của Diệp Thiều An, nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh miệng cười tái nhợt mang theo một chút hồng nhạt của Diệp Thiều An.

Một khắc đó, y đột nhiên hiểu được nét mặt tươi cười như hoa mà người ta hay nói.

Hai má Thương Thất hây hây đỏ, y chỉ cảm thấy ngay cả tay chân cũng không biết để đâu, từng cơn nhiệt khí bốc lên dưới lòng chảy dọc cơ thể khiến gò má của y càng ngày càng đỏ.

“Dễ nghe lắm à?” Diệp Thiều An cười híp mắt hỏi, lại thấy Thương Thất nặng nề gật đầu, đôi mắt như mọc rễ trên người Diệp Thiều An, chỉ biết ngốc nghếch nhìn Diệp Thiều An, căn bản không nỡ dời tầm mắt của mình đi .

“Muốn nghe bài gì? Thổi cho ngươi nghe.” Diệp Thiều An chuyển động cây tiêu màu bích lục, nháy mắt một cái, cười đến xán lạn, “Hiếm lắm chỗ ta mới có người tới, một người ở đây cũng cô quạnh lắm.”

Hắn nói rất đạm nhạt cứ như chỉ thuận miệng nói một câu, căn bản không để ở trong lòng lại khiến Thương Thất bỗng đau lòng.

Chiến bại bị bắt, cho dù Diệp Thiều An thoạt nhìn bình tĩnh cỡ nào cũng không dễ chịu được.

Thương Thất nhìn Diệp Thiều An nghiêng người dựa vào thân cây, hắn mặc một thân trường sam màu đen, thoạt nhìn vô cùng gầy yếu và tái nhợt, mình hắn cô đơn ngồi trên cây, ngay cả một người nghe hắn thổi tiêu cũng không có.

Không một ai bồi bạn bên hắn, chỉ có một đám người nhiều đếm chẳng hết trông giữ hắn.

Hắn rõ ràng là vương, là An vương Diệp Thiều An, là An vương danh chấn lục giới, nhân vật sống trong truyền thuyết!

Sao hắn lại bị… sao hắn lại bị đối xử như vậy?

Thương Thất đau lòng quá, buồn gớt nước mắt.

An An của y, hắn nên cao cao tại thượng, độc lập đứng trong vương cung rộng lớn; An An của y, hắn nên được vạn người ngưỡng mộ, được người người quỳ bái; An An của y, nên là một nhân vật sống trong truyền thuyết.

An An của y, sao lại lưu lạc đến nông nỗi này?

Tại sao lại lưu lạc tới mức chỉ có thể thổi tiêu giải buồn cùng một tiểu cung nữ?

Một ả cung nữ, có tư cách gì nghe An An thổi tiêu!

Một ả cung nữ, sao có tư cách cùng An An trò chuyện!

Tâm tư hỗn độn như xà tâm tử (?) ngầm chiếm ngũ tạng lục phủ của y, muôn vàn căm ghét và phẫn nộ như hỏa diễm đốt cháy trái tim y, chỉ nghe thấy một thanh đạm âm như đang nghi hoặc vang lên: “Muốn nghe bài gì?”

“… tùy ngài.” Thương Thất miễn cưỡng nở nụ cười, trầm giọng nói: “Ngài thổi bài gì cũng hay.”

“Ha ha ——” Diệp Thiều An nhợt nhạt cười nói: “Cái con tiểu nha đầu này, nhỏ thế đã học được cách dỗngười rồi?”

“A… Thổi ‘khúc ca chúc phúc’ đi…” Nam nhân nghiêng người dựa vào cành cây khô nơi cao cao khẽ lắc đầu, không mặn không nhạt bảo: “Tuy rằng ta đã không còn là… nhưng một bài chúc phúc, ta vẫn thổi được.”

Lời còn chưa dứt, làn điệu nhu hòa đã vang lên.

Thương Thất si dại nhìn nam nhân trên cây khô, một đầu tóc đen như thác nước, cây tiêu màu bích lục nằm trên da thịt như ngọc, mắt hắn hơi lim dim, thần sắc an bình và tĩnh lặng tựa như một giây sau sẽ lột xác.

Thương Thất theo bản năng giơ tay lên, y hơi cắn răng, sau đó nhảy lên một cái, ngồi xuống bên người Diệp Thiều An.

Diệp Thiều An như không cảm nhận được y đến, chỉ lẳng lặng thổi tiêu, Thương Thất cảm thấy tay chân cứng ngắc, ngố ngố nhìn khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc.

Bọn họ cách nhau gần lắm.

Thương Thất thậm chí còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người Diệp Thiều An, y cũng không rõ đó là mùi hương gì, một loại hương có chút thanh chút đạm lại lạnh, vô cùng mê người.

Thương Thất vững vàng ngồi trên thân cây, y chỉ sợ mình sơ ý một chút sẽ trực tiếp té khỏi cành cây khô, theo lý thuyết sai lầm cấp thấp như vậy y hẳn sẽ không phạm phải, thế nhưng đứng trước mặt Diệp Thiều An, Thương Thất cảm thấy sai lầm gì mình cũng sẽ phạm phải.

Ở trước mặt hắn, y dại dột đến mức khó có thể tưởng tượng.

Trái tim đập rất lạ nhưng cũng rất nhanh.

Y thấy Diệp Thiều An, y có thể nhìn ngũ quan của hắn một cách rõ ràng, con mắt của y tham lam nhìn từng đường nét trên ngũ quan Diệp Thiều An, y muốn khắc ghi từng lỗ chân lông trên khuôn mặt của hắn vào trong đầu.

An An của y…

Thương Thất nhẹ nhàng than thở.

Tiếng tiêu chậm rãi dừng lại.

Diệp Thiều An nhắm mắt lại, hắn không định mở mắt ra.

Thương Thất mấy lần giật giật khóe môi, nhưng ngay cả một chữ cũng không dám thốt ra.

“Ta nên gọi ngươi là gì đây?” Diệp Thiều An hơi khom người một cái, ngẩng đầu lên, hắn nhắm mắt, đầu lại hướng lên bầu trời.

Thương Thất không có cách nào trả lời cái vấn đề này, chỉ có thể giữ yên lặng.

“Nhã.” Hắn nhẹ nhàng nói, gió vén sợi tóc của hắn lên, hắn lại lồng lọn tóc ra sau tai, ngữ khí nhu hòa mà thanh đạm, “Nhã.”

Hắn còn nhớ y!

Hắn còn nhớ y!

“Ta…” Thương Thất có chút kích động muốn mở miệng, chỉ nghe Diệp Thiều An lạnh lẽo nói: “Câm miệng!”

“Ầm ——!”

Cây tiêu màu bích lục xoay trên không trung một vòng, thẳng tắp nện xuống đất, thoắt cái bể thành mấy miếng, Diệp Thiều An câu lên khóe môi, lười biếng kéo dài âm thanh, châm chọc nói: “Vệ tiểu thư tối tăm thân ái của ta, có thời gian cầm cây bích tiêu kia hỏi hỏi chủ tử của các ngươi rằng chỉ nghe ta thổi tiêu thôi đã thoả mãn rồi?”



Trong không khí truyền đến một trận gợn sóng ma lực vặn vẹo, Thương Thất kinh ngạc nhìn Diệp Thiều An, lại thấy Diệp Thiều An nhắm mắt lại, nghiêng dựa vào trên cây như đang ngủ say.

“Thịch… Thịch… Thịch…”

Tim Thương Thất đập thật nhanh, An An vừa mới… đánh yểm trợ thay y sao?

Thương Thất cẩn thận mò ngón tay Diệp Thiều An, Diệp Thiều An mặt mày hơi nhúc nhích một chút, lại không gạt y ra.

Thương Thất trở nên kích động, y cố gắng đem sự kích động này đè xuống, trầm giọng nói: “… đi, đi theo ta đi.”

Ngón tay ấm áp từ từ bị rút ra, Thương Thất mím chặt khóe môi, chỉ thấy Diệp Thiều An chậm rãi đứng lên, khi ngồi Diệp Thiều An ôn hòa và bình tĩnh, lúc đứng lên hắn lại nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo.

Hắn đứng ở nơi đó, gió thổi bay áo của hắn, hắn nhắm mắt lại, lông mi cụp xuống một bóng ma, âm thanh thanh thanh đạm nhạt, không khí yên tĩnh bị tô lên màu lãnh ý, “Ta là An vương của Ma giới.”

“Bỏ mình, hồn diệt, ta vẫn là An vương của Ma giới.”

Cằm của hắn khẽ nâng lên, mang theo sự kiêu căng cùng cao quý từ lúc sinh ra đã có, hắn chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ khiến người ta tự ti mặc cảm.

Hắn không cần mở mắt ra, Thương Thất cũng biết hào quang trong cặp mắt đó mê người nhường nào.

An An của y, là mê người nhất.

An An của y, sinh ra để làm vua.

【 Độ thiện cảm của vương tử yêu giới Thương Thất đã tăng đến 90.】

Hết chương 11