Lâm Mộc Báo Thù

Chương 956




Sau đó Trần Uyển Nhi ghé sát vào bên tai Lâm Mộc, nhỏ giọng nói: “Sư phụ nói rằng tôi có huyết mạch thời hoang cổ, chỉ là còn chưa được kích hoạt, một khi kích hoạt huyết mạch thì có thể làm ít hưởng nhiều, sư phụ đã giúp tôi kích hoạt huyết mạch rồi.”  

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Lâm Mộc có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Trần Uyển Nhi.  

“Hửm? Huyết mạch hoang cổ?” Lâm Mộc kinh ngạc.  

Advertisement

Lâm Mộc cũng không biết nó là thứ gì, dù sao thì nghe cũng rất là lợi hại đấy.  

Sau đó Lâm Mộc cảm thán: “Khó trách sau khi cô bái sư, lúc ở đạo quan cảnh giới lại tăng nhanh đến như vậy.”   

“Vậy còn anh, sư phụ nói anh không tầm thường, nhưng người cũng không nói rõ với tôi là anh có chỗ nào đặc thù, anh sẽ không ghẻ lạnh tôi đến mức không nói cho tôi biết đâu nhỉ?” Trần Uyển Nhi trông mong nhìn Lâm Mộc.  

Advertisement

Lâm Mộc cũng ghé sát vào tai cô, nói: “Sau lưng tôi có Chí Tôn Tích.”  

Trần Uyển Nhi đương nhiên cũng chẳng hiểu Chí Tôn Tích là cái gì, thế nhưng cô biết, thứ này khẳng định bất phàm.  

Trần Uyển Nhi đột nhiên cười rộ lên: “Lâm Mộc, anh biết sư phụ còn nói thêm một câu như thế nào nữa không?”  

“Nói gì?” Lâm Mộc lộ vẻ tò mò.  

“Thôi vậy thôi vậy, tôi cảm thấy sư phụ đang nói linh tinh thôi.” Trần Uyển Nhi lắc đầu.  

“Cô đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói được một nửa lại thôi, đây là hành động khiến người ta tức giận nhất đó.” Lâm Mộc cạn lời.  

“Thật sự muốn nghe? Vậy thì anh không được cười đâu đấy nhé.” Đôi mắt xinh đẹp của Trần Uyển Nhi mở to trừng Lâm Mộc một cái, ý cảnh cáo rất rõ ràng.  

“Được được được, cô mau nói đi!” Lâm Mộc liên tục nhận lời.  

“Vậy thì tôi nói đây, sư phụ nói hai chúng ta đều mang thể chất đặc thù, xác xuất để sinh ra loại thể chấy như này là một phần nghìn tỉ, chúng ta có thể cùng sinh ra trong một thời đại, hơn nữa còn quen biết nhau, đây là một mối duyên phận rất đặc biệt.”  

Trần Uyển Nhi lại nói: “Sư Phụ nói, có lẽ đây là duyên phận kiếp trước của chúng ta.”  

“À, cái này…”  

Lâm Mộc không còn lời gì để nói.  

“Lâm Mộc, anh nói xem đây là thật hay giả?” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc, hỏi.  

“Có duyên với cô? Lúc mới nhìn thấy tôi cô lập tức sinh ra thành kiến không tốt, tôi không tin những lời này đâu.” Lâm Mộc bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh.  

Dáng vẻ thân mật của Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi, hai người thậm chí còn thường ghé sát bên tai đối phương thì thầm to nhỏ, điều này khiến một số thành viên liên minh chú ý tới.  

“Kia chẳng phải là đại mỹ nhân Trần Uyển Nhi mới tới Liên minh một tháng trước hay sao? Cô ấy thế mà lại thân mật với Lâm nghị trưởng như vậy, chẳng lẽ hai người đã quen biết từ trước?”  

“Đó chính là Trần Uyển Nhi à, sớm nghe nói có một đại mỹ nhân mới tới Liên minh, quả nhiên vô cùng xinh đẹp.”  

“Lâm Mộc thân mật với cô ấy như vậy, chẳng lẽ hai người là người yêu?”  

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, một số thành viên nhịn không được bắt đầu suy đoán.  

Nữ tu sĩ trong Liên minh vốn không nhiều, giá trị nhan sắc của Trần Uyển Nhi đủ để tung hoành toàn Liên minh.  

Người đẹp như vậy, đương nhiên sẽ