*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân bay thành phố Lăng Dương.
Máy bay đáp xuống sân bay, ba người Lâm Mộc xuống máy bay.
Ban nãy lúc máy bay bay vào Lâm Dương, Lâm Mộc từ trên không trung nhìn xuống, quả thật nhìn thấy tường vây bao xung quanh toàn bộ thành phố xuất hiện một lỗ hổng.
Advertisement
Hiện giờ toàn bộ thành phố Lăng Dương đều ở trong trạng thái giới nghiêm.
Sau khi ba người Lâm Mộc ra khỏi sân bay, Lâm Mộc lại gọi điện thoại cho Mục nghị trưởng.
Mục nghị trưởng nói hiện tại bọn họ đều đang ở chỗ lỗ hổng, bảo ba người Lâm Mộc qua đó.
Advertisement
Ba người ngồi xe của sân bay, đi thẳng tới chỗ hổng trên tường thành.
Dọc theo đường đi, ba người bọn họ quả thật nhìn thấy trên đường phố có vết tích chiến đấu, thi thoảng còn có thể nhìn thấy thi thể của thú biến dị và người tu hành.
Hiện giờ một sô thành viên Liên minh đang tuần tra trên phố để xem có con cá lọt lưới nào không, đồng thời dọn dẹp thi thể thú biến dị và thi thể của người tu hành.
Những thi thể này được đưa lên xe rồi chở đi.
Người phụ trách dọn dẹp các tuyến phố hầu như đều là học viên của các võ quán ở Lăng Dương, đại đa số bọn họ mới tu hành chưa được bao lâu, đối diện với sự tấn công bất ngờ, bọn họ chỉ có thể tiếp nhận sự tàn nhẫn của trận chiến.
Dù cho rất nhiều người đều chỉ phụ trách công tác hậu cần, thế nhưng đây cũng là một sự khảo nghiệm không nhỏ đối với tâm lí của bọn họ.
Xe rất nhanh đã chạy đến nơi.
Mặc dù hiện tại đã là đêm khuya, thế nhưng phía trước đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Sau khi ba người Lâm Mộc xuống xe, liếc mắt là nhìn thấy chỗ hổng trên tường thành.
Độ dày của những bức tường như thế này thường lên đến mười mấy mét, tính kiên cố cực kì cao, thế nhưng vẫn bị Thể biến dị cấp A+ phá hỏng.
Lúc này đã có đội thi công lập tức tiến hành tu bổ và sửa chữa lỗ hổng tường thành, phạm vi chung quanh được đèn điện chiếu sáng trưng.
Đám Lâm Mộc đậu xe bên trái, lương lớn thi thể thú biến dị chồng chất lên nhau cao như một ngọn núi nhỏ.
Phía bên phải, từng hàng từng hành thi thể người tu hành đắp khăn trắng được sắp xếp chỉnh tề, hàng lối kéo dài đến tận nơi xa.
Hơn nữa xe tải còn đang không ngừng chở thi thể của thú biến dị và người tu hành từ bên ngoài thành phố vào trong thành.
Trên mặt đất đều là máu tươi, cảnh tượng hỗn loạn.
Hết thảy đủ để chứng minh sự thảm khốc của trận chiến lần này.
Mục nghị trưởng và Phó minh chủ Hồ đang đứng ở phía trước.
Bây giờ lỗ hổng đang được tu bổ, bọ họ đương nhiên phải ở lại để giám sát, phòng ngừa có thể biến dị xông qua lỗ hổng đi vào trong thành tấn công trước khi chỗ này được tu bổ xong.
Ba người Lâm Mộc nhìn quanh một lát, sau đó liền đi về phía Mục nghị trưởng và Phó minh chủ Hồ.
“Chào Phó minh chủ Hồ, chào Mục nghị trưởng.”
Ba người Lâm Mộc chào hỏi.
“Sau khi chiến tranh bùng nổ, các cậu có thể trước tiên nghĩ tới việc chạy tới nơi đây cứu viện, điều này rất đáng tuyên dương.” Phó minh chủ Hồ nhìn ba người bọn họ, nói.
“Phó minh chủ Hồ, Mục nghị trưởng, trong trận chiến này bên ta đã hy sinh bao nhiêu người?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
“Con số cụ thể thì hiện giờ vẫn chưa thể thống kê ra được, chẳng qua có một điều có thể xác định, số người hy sinh là không nhỏ.”
“Đây là lần đầu tiên thành phố an toàn gặp phải tấn công quy mô lớn kể từ khi xây dựng cho đến nay, hơn nữa còn là cuộc tấn công có dự mưu, có kế hoạch, có lãnh đạo, đối với chúng ta mà nói đây chính là một lần giáo huấn, chúng ta còn phải hoàn thiện thêm hệ thống phòng thủ ở tất cả các thành phố.” Mục nghị trưởng nói.
“Đúng vậy, đây là một bài học kinh nghiệm. Chẳng qua đặt trước mặt chúng ta cũng có một vấn đề rất thực tế, đó chính là người trong Liên minh có hạn, các tu sĩ được sắp xếp đến các thành phố để canh giữ cũng không có nhiều.” Phó minh chủ Hồ nói một cách thành khẩn.
Ông cụ nhìn về phía trước, tiếp tục nói: “Sau khi trải qua trận chiến lần này, Liên minh cần bổ sung thêm người đến trấn thủ tại thành phố Lăng Dương. Tuy nói Liên minh luôn mở rộng phạm vi bồi dưỡng tu sĩ, hạ thấp tiêu chuẩn xuống, thế nhưng chung quy vẫn cần một khoảng thời gian nhất định mới có thể khiến cho những mầm non này trưởng thành.”