Lâm Mộc Báo Thù

Chương 787




Lăng Hiên đứng cạnh vội kéo Lâm Mộc: “Người anh em Lâm Mộc, hai người kia muốn gài bẫy anh, anh đừng có bị họ gạt đấy!” Lăng Hiên khẩn thiết nói.  

“Đương nhiên tôi biết.” Lâm Mộc cười nói.  

Sao anh không nhìn ra Thanh tra Lỗ và Cao Thạch cố ý bẫy anh cơ chứ, có điều anh cũng rất hứng thú với nơi sâu trong Đoạn Đầu Nhai.  

Khi hỏi Liễu Vô Song về nguyên nhân cụ thể, anh đã có ý định muốn thám hiểm rồi.  

Advertisement

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Trong mắt anh, phần lớn địa điểm của Lạc Thần Cốc đều đã được người đi trước khám phá, chẳng còn nhiều giá trị.   

Nếu nơi sâu bên trong Đoạn Đầu Nhai bị liên minh phân thành cấm khu, thì chắc hẳn những thành viên tới Lạc Thần Cốc khi trước chưa đặt chân vào cấm khu rồi.  

Tóm lại, giá trị thám hiểm của cấm khu này là lớn nhất.  

Nếu được chia thành cấm khu, nhất định có điểm đặc biệt. Nếu đã đặc biệt, thì khám phá mới có ý nghĩa.  

Sau đó Lâm Mộc nhìn tất cả những người có mặt: “Những gì Cao Thạch nói hồi nãy, phiền mọi người làm chứng giúp!”   

Dứt lời, anh toan bước vào nơi sâu trong cấm khu.  

Hành động của Lâm Mộc khiến các thành viên còn lại giật thót.  

Ai cũng nhìn ra Cao Thạch và Thanh tra Lỗ đang cố ý giăng bẫy rồi khích tướng Lâm Mộc, nhưng chẳng ai ngờ được Lâm Mộc lại mắc bẫy, chủ động vào cấm khu thật!!  

Liễu Vô Song lập tức khiển trách: “Lâm Mộc, cậu làm cái gì thế hả?  m thanh giáo mác truyền ra từ cấm khu kia có thể quấy nhiễu thần trí, nhẹ thì bị đánh mất thần trí, nặng thì bị tổn thương linh hồn, thậm chí cậu còn biến thành kẻ ngốc luôn!”  

“Cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu tự ý xông vào cấm khu thì tự chịu mọi hậu quả!”  

“Cảm ơn Đội trưởng Liễu đã nói rõ!” Lâm Mộc chắp tay.  

Dứt lời, anh đi thẳng về phía trước.  

Anh đã hạ quyết tâm vào cấm khu thám hiểm. Qua đánh giá, bên trong chắc chắn có điểm đặc biệt.  

Nếu tình hình trong cấm khu quá bất thường thì anh sẽ đi ra.  

“Lá gan của cậu ta cũng lớn thật! Cao Thạch và Thanh tra Lỗ khích bác chút đã vào cấm khu thật!”   

“Rõ là không thiết mạng sống mà! Cấm khu mà cũng dám xông vào!”  

Mọi người nhịn không được lẩm bẩm.  

Trâu Ngưng Vũ tiến lên chặn đường Lâm Mộc. Tuy cô ta và anh chẳng có giao tình gì, nhưng cô ta không hề xa lạ với cái tên Lâm Mộc đang nổi danh trong liên minh dạo gần đây.  

Tuy hai người chẳng có quan hệ gì, nhưng cô ta không muốn một nhân tài của liên minh cứ vậy mà tự lao đầu vào chỗ chết.  

Trâu Ngưng Vũ chặn đường Lâm Mộc, nói: “Lâm Mộc, đừng có tùy ý xông vào cấm khu, đây chỉ là kế khích tướng vô cùng đơn giản của Cao Thạch và Thanh tra Lỗ thôi, lẽ nào cậu lại mắc bẫy hai người họ sao?”   

“Đạo hữu Trâu, cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi không mắc bẫy của hai người kia, quả thực tôi rất muốn thám hiểm cấm khu!”  Lâm Mộc mỉm cười.   

Anh cực kỳ bất ngờ trước hành động ngăn cản của Trâu Ngưng Vũ. Dù sao anh và cô ta cũng không có giao tình gì, nhưng anh nhìn ra được Trâu Ngưng Vũ chân thành muốn khuyên lơn anh.  

Lâm Mộc nói rồi đi vòng qua một bên, tiến vào cấm khu.