Lâm Mộc Báo Thù

Chương 562: Vẫn còn kém xa anh lắm."




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mới có hơn một tháng, cô đã tới Tụ Khí Cảnh rồi sao? Nhanh vậy?" Lâm Mộc kinh ngạc.  

"Nhanh á? Vẫn còn kém xa anh lắm." Trần Uyển Nhi lắc đầu thở dài.  

Lâm Mộc nói không nên lời; "Cô mới bắt đầu tu luyện được bao lâu, sao có thể so với tôi, tốc độ như vậy đã là rất nhanh rồi!"  

Advertisement

"Mục tiêu của tôi là đuổi kịp anh! Đừng có buông lỏng, khi thời cơ đến, cẩn thận sư muội sẽ mạnh hơn anh đấy." Trần Uyển Nhi nhếch mép cười nói.  

“Nếu như cô thật sự có thể vượt qua tôi, tôi cũng rất mừng cho cô, nhưng không dễ để vượt qua tôi đâu.” Lâm Mộc cười nói.  

Dù sao Lâm Mộc cũng còn có Chí Tôn Tích, theo như lời của Sư phụ, anh chính là một thiên tài tu hành.  

Từ lúc anh bước vào Linh Ý Cảnh đỉnh phong cũng chỉ mất hơn nửa năm đã đột phá tới Linh Phách Cảnh, đây nhất định chính là thiên phú của anh.  

Ngoài ra, trước đây anh cũng đã dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan.  

Sư phụ từng nói sau khi dùng Phạt Cốt Tẩy Tủy sẽ có thể nâng cao trình độ tu luyện, có lẽ đây cũng là yếu tố khiến Lâm Mộc đột phá đến Linh Phách Cảnh nhanh hơn.  

Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan chắc chắn đã có tác dụng.  

"Đúng rồi, Trần Uyển Nhi, chuyến tiếp theo của tôi là đến Liên Minh Tu Hành Giả, hiện tại đã đạt tới Linh Phách Cảnh nên tôi phải xuất môn. Hôm nay tôi tới đây để tạm biệt cô." Lâm Mộc nói.  

"Anh muốn đi ra ngoài kia sao?Tôi muốn đi cùng anh." Trần Uyển Nhi thở dài nói.  

“Bây giờ vẫn còn quá sớm với cô, cô cứ ở chỗ này tu luyện rồi nghe theo sự sắp xếp của sư phụ đi.” Lâm Mộc nói.  

Trần Uyển Nhi gật đầu.  

"Trần Uyển Nhi, vậy tôi đi trước."  

Lâm Mộc nói xong xoay người rời đi.  

"Lâm Mộc!"  

Trần Uyển Nhi vội vàng giữ Lâm Mộc lại.  

“Còn gì nữa sao?” Lâm Mộc quay đầu nhìn cô.  

“Hiện tại chắc chắn bên ngoài rất nguy hiểm, anh… Ở bên ngoài nhớ cẩn thận, nhất định phải sống sót trở về đấy!” Trần Uyển Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút lo lắng.  

"Không cần quá lo lắng, tôi đi đây."  

Nói xong, Lâm Mộc liền đi ra khỏi phòng.